Hạnh Phúc Trong Đau Thương


“Gan em cũng không hề nhỏ nhỉ? Dám một mình tới đây cơ à… Không sợ tôi làm gì em ư?” Cảnh Mặc Vũ nhướng mày, thanh âm vang lên bên tai Tô Uyển Ân rất nhẹ, nhưng lại như một chuỳ mạnh đánh vào lòng cô, ngữ điệu mang vài phần máu lạnh, vài phần châm chọc.
“Nếu anh muốn làm gì thì lần trước khi tôi trúng Xuân Dược đã không còn cơ hội được toàn thây rồi.” Tô Uyển Ân không có ý định nhân nhượng, trong mắt rực lên một đường ánh sáng, hướng mắt về phía Cảnh Mặc Vũ, nhỏ giọng nói tiếp: “Hơn nữa Vũ đại ca chắc là sẽ không can tâm tình nguyện đổ vỏ cho cái thai trong bụng tôi đâu nhỉ?”
“Sao em biết là tôi không can tâm tình nguyện? Hửm…” Cảnh Mặc Vũ cúi thấp người xuống, tư thế như muốn hôn, đôi con ngươi màu xanh lục lấp lánh lạ thường, âm cuối của anh ta hơi cao giọng, giống như viên đá rơi xuống hồ, tạo thành từng đợt rung động.
Tâm trạng Tô Uyển Ân rất phức tạp, cô nhất thời không nói nên lời.
Cô thừa nhận, khí thế của Cảnh Mặc Vũ chẳng hề thua kém Lạc Hạo Đình, chẳng trách anh ta luôn xem anh là kẻ địch, rốt cuộc cô cũng đã hiểu những lời Lục Cảnh Viêm nói, một rừng không thể có hai thủ lĩnh, nếu đã không thể giảng hoà, thì chỉ có thể một sống một còn.
Bả vai Tô Uyển Ân hơi chùn xuống như mất hồn mất vía, hàng loạt cảm xúc hỗn loạn trong lòng, không nơi sắp đặt.
Tiếp theo cô nên làm gì?
Ông trùm đúng là ông trùm, quả nhiên không chừa cho người ta cơ hội đi tiếp bước tiếp theo.
Căn phòng đột nhiên lặng im đến đáng sợ, áp lực khiến người ta bất an.
Tô Uyển Ân giờ mới cảm nhận được nước đi của mình đã sai lầm, đáng lẽ ra cô không nên tới tìm ác ma Cảnh Mặc Vũ, sắc mặt cô bỗng chốc đen sạm, căng thẳng khiến các mô da mềm mỏng trên vầng trán bướng bỉnh của cô chất chồng lên nhau như những đợt sóng dập dềnh.

“Nếu tôi đoán không sai thì sự có mặt của Tô tiểu thư hôm nay có liên quan tới chồng cũ, đúng chứ?” Cảnh Mặc Vũ nhếch miệng cười khiến cả người Tô Uyển Ân rét run, sự nhu hoà tràn ngập trong đôi con ngươi xanh lục của anh ta càng lúc càng man rợ, theo bản năng cô lập tức lùi về sau mấy bước.

Trong lòng anh ta thoạt qua tia không vui, nhưng nụ cười trên môi vẫn chẳng hề biến mất, thay vào đó là cái nhìn chứa đầy tà mị.

“Muốn anh trả lại cổ phần cho Lạc Hạo Đình cũng không phải là không được, nhưng phải xem thành ý của em tới mức nào.”
Lời nói của anh ta khiến đôi mắt hoa đào của Tô Uyển Ân khôi phục chút sinh khí, cô ngẩng đầu nhìn anh ta, đáy mắt ngập tràn hi vọng.

“Anh muốn gì?”
“Cùng anh ăn một bữa… Chắc là không quá đáng đâu nhỉ?” Cảnh Mặc Vũ nhũn vai một cái, trên mặt nở nụ cười ưu nhã, lại thoáng chút điềm đạm, giống như rất trông chờ.
Tô Uyển Ân đứng hình như tạc tượng, cô đang cố nhẫn nại để nghe người đàn ông kia tiếp tục nói ra yêu cầu, cuối cùng, thứ cô đợi được là sự im lặng cùng cái nhìn sâu xa.
Mi tâm cô bất giác nhíu chặt, cô nghĩ nát óc cũng chẳng thể nào hiểu nổi, ban đầu là Cảnh Mặc Vũ cố tình bắt tay với Trương Thu Phong bắt cóc cô tới để uy hiếp Lạc Hạo Đình, thành công chiếm đoạt được Lạc Thị, giờ đây lại chủ động đề nghị cô cùng đi ăn một bữa sẽ trao trả lại toàn bộ, anh ta bị điên chắc?
“Hết rồi sao…?” Tô Uyển Ân cau mày hỏi, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Cảnh Mặc Vũ, chờ đợi câu trả lời.
“Ừm… chỉ chừng đó thôi!” Trong không khí truyền lên chất giọng dễ nghe, xen lẫn tiếng cười nhẹ, Tô Uyển Ân gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ phách lối của anh ta.

“Nhưng mà cũng phải xem là em có gan tới không đã…”
Đương lúc bầu không khí bị đè nén, một hồi chuông di động bỗng reo lên, đập tan đi sự trầm mặc vốn có.
Nhân lúc Cảnh Mặc Vũ ra ngoài nghe điện thoại, Tô Uyển Ân liền rón rén rời khỏi.


Địa cấm của ông trùm xã hội đen lại bị cô xem như là một khu chung cư tập thể, thích thì tới, chán thì đi.
Lang thang một mình trên con phố tấp nập, lòng Tô Uyển Ân vô cùng rối bời và ngổn ngang, cô cứ như người vô hồn lạc bước, không biết mình sẽ đi về đâu, tới nơi nào.
Lơ đễnh không để tâm tới đèn báo hiệu, cô liều mạng đi qua đường, vào giây kế tiếp, một thân ảnh cao lớn chợt ôm chầm lấy eo, kéo cô lại, chỉ trong chớp mắt, cả người cô đã nằm im lìm trong bờ ngực săn chắc, hơi thở nam tính quen thuộc bao trùm lấy thần thức cô.
Tiếng còi bên đường đã tắt nhưng trái tim hai con người vẫn nhộn nhịp như sóng vỗ, không cách gì dừng lại được.
“Em ngốc à… Khi qua đường phải chú ý chứ! Nghĩ cái gì thế hả?” Lạc Hạo Đình gằn giọng trách móc, vòng tay ôm cô thật chặt, không buông không rời, cứ ngỡ như sợ buông ra sẽ đánh mất cả thế giới vậy.
Anh gần như quên hết mọi muộn phiền, giờ phút này, lòng anh chỉ cầu mong được bình yên, lặng lẽ như này cũng được, không nói câu gì cũng chẳng sao, chỉ cần cô đừng đẩy anh ra, cho anh xin mấy phút ngắn ngủi, để anh có thể sạc điện cho trái tim rã rời suốt những tháng ngày qua.
Tô Uyển Ân bị anh ôm chặt tới mức hít thở không thông, nhưng cơ hồ có thể cảm nhận được rằng anh đang rất lo lắng, làn môi anh đào chợt hé lên nụ cười khẽ, cô nâng tay vuốt vuốt nhẹ sau sống lưng anh.
Hai người ôm nhau thật chặt, tựa hồ như xung quanh không một ai tồn tại, thế giới rộng lớn này, chỉ dành riêng cho bọn họ mà thôi!
“Em không sao chứ!” Lạc Hạo Đình bất ngờ buông tay ra, lông mày hơi nhíu, trong tim truyền tới tim xót xa vô ngần.
“Không sao…” Tô Uyển Ân đứng thẳng người, khẽ lắc đầu hai cái liền, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt đầy mệt mỏi của anh, lòng truyền tới một vệt tối tăm, như đau đớn lại có chút sốt sắng.
“Không sao rồi vậy anh đi trước đây…” Cong khoé môi nhếch lên nụ cười khổ sở, lí trí đang chinh chiến mãnh liệt với con tim, cơ hồ anh rất muốn xông tới mà hôn cô, nói to ba chữ “anh yêu em”, nhưng, anh nào còn tư cách đó, tương lai anh còn chưa biết ra sao, thế nên anh đâu dám hứa hẹn.
“Đứng lại!” Anh vừa mới xoay lưng, đằng sau đã vang lên chất giọng vô cùng nội lực.


“Lạc Hạo Đình, từ bao giờ mà anh trở nên hèn nhát như thế hả?” 4
Tô Uyển Ân hung hăng đi tới, khoanh tay đứng sững trước mặt anh, đôi con ngươi đen tuyền trừng lớn, kéo theo chân mày nhấp nhô, tựa đỉnh núi xa xăm mờ ảo.
Sự bất lực và mâu thuẫn in rõ trong đôi mắt sâu thẳm của anh, điều đó, trước nay chưa từng có.

Thời gian gần đây anh có lẽ rất mệt mỏi.

Tuy cô không tham dự vào công việc kinh doanh, cũng chưa từng trải qua những chuyện khủng hoảng giống như anh bây giờ, nhưng dường như, thông qua đôi mắt tràn ngập u ám của anh, cô có thể phần nào cảm nhận được, rằng anh đang tự áp lực lên bản thân rất lớn, tự oán trách, tự đau lòng.
Con người càng lạnh lùng, nội tâm càng khó đoán..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui