Tôi lên đến viện viện huyện thì trời tối lắm rồi. Vì đi làm về đói nên tôi mua theo ổ bánh mì đi đường ăn.
Đến nơi tôi gọi ngay cho bác sĩ Hằng, bác sĩ Hằng hướng dẫn tôi lên phòng của mẹ chồng tôi. Bên ngoài những căn phòng là những người đi chăm bệnh, họ nằm chật kín lối đi.
Vào đến phòng tôi thấy mẹ chồng tôi nằm chuyền nước, hơi thở khó nhọc.
- Em chào bác sĩ, mẹ chồng em sao rồi ạ?
- Ôi, sao giờ em mới đến.
- Em đi làm ko mang điện thoại theo ạ.
- Mẹ chồng em bị sốc, nên huyết áp tăng, ngã xuống nền bị tai biến mạch máu não. Méo miệng, lưỡi còn bị thụt vào trong, nói chuyện sẽ khó đấy.
- Vậy ạ, mẹ chồng em đỡ hơn chưa bác?
- Qua cơn nguy kịch rồi, nhưng bà ấy sẽ nằm 1 chỗ suốt đời đấy.
- Vâng, em biết rồi, em cảm ơn bác sĩ.
- Ừ, thôi tôi về đây.
- Vâng ạ.
Bác sĩ Hằng về rồi, tôi mới lại chỗ giường mẹ chồng tôi xem sao. Tôi thấy bà đang ngủ, tôi sắp xếp đồ rồi cũng trải chiếu có sẵn của bệnh viện nằm xuống nền ngủ. Đối với tôi hôm nay quả là 1 ngày mệt mỏi.
.....
Ở bệnh viện mọi người dậy sớm thật, ko khác nhà tôi là mấy, mới 6 giờ kém mà đã nghe tiếng người nói năn đi lại rồi. Tôi cũng dậy cất chiếu cất mền, vệ sinh cá nhân rồi vào nhìn mẹ chồng tôi thế nào. Bà vẫn còn ngủ, tôi đi xuống căn tin ăn sáng rồi mua cho mẹ chồng tôi hộp cháo.
Tôi thấy mẹ chồng tôi đã ngủ dậy, tôi lấy khăn lau mặt cho bà.
- Mẹ đói chưa, ăn chút cháo ko?
Bà vẫn nhìn tôi lắc đầu. Ừ, thì mẹ chồng tôi ko ăn, tôi lại cất đi thôi. Tôi lấy điện thoại gọi cho chồng tôi, ko biết gọi sớm thế này anh đã dậy chưa.
Reng... reng...
Tiếng chuông đổ hồi lâu rồi cũng có người bắt máy.
- Anh nghe đây em.
- Anh à, anh dậy chưa?
- Anh dậy rồi, có việc gì ko em?
- Mấy nay nhà nhiều chuyện quá anh à, em định ko gọi nhưng em sợ anh trách. Anh Bách bị tai nạn điện ấy, nghe đâu nặng lắm, chị Mai đi chăm rồi. Mẹ bị lên huyết áp, bị tai biến cũng nằm bệnh viện huyện đây.
- Ôi, sao lại ra nông nỗi ấy, để anh sắp xếp về vài hôm, chứ lịch năm của anh gần hết rồi.
- Vâng anh ạ.
Tôi gác máy, rồi lại bấm điện thoại gọi cho chị Mai.
- Alo, chị Mai ạ, em Linh đây.
- Ừ, chị nghe, có chuyện gì ko em?
- Anh Bách khỏe chưa chị.
- Anh Bách bị nặng lắm, phải cưa chân rồi, đang tịnh dưỡng, vài hôm nữa chị về. Mẹ khỏe ko em?
- Mẹ bị tai biến nằm bệnh viện huyện đây.
- Thôi chết, thế thằng ku con chị đâu?
- Em gởi bên nhà bác Nga ấy, chứ ko ai trông hết.
- Ừ, chị biết rồi, vậy nhé.
Chị Mai gác máy trước, tôi cũng thấy lạ lắm. Khi tôi báo mẹ ốm, chị ko hỏi thăm mẹ câu gì, bình thường thấy chị thương mẹ lắm mà.
Tôi ngồi soạn đồ xem thiếu gì rồi tôi đi mua, đang lục soạn thì bác sĩ đi vào.
- Em là người nhà của bà Loan đây?
- Vâng ạ, mẹ chồng em sao rồi ạ?
- Bà ấy qua cơn nguy hiểm rồi, chỉ là bà ấy suốt đời phải nằm 1 chỗ. Do lên huyết áp cao mà còn bị ngã nữa nên biến chứng nặng lắm.
- Ôi chết, thế có cách gì ko hả bác sĩ?
- Bệnh này vậy đấy, ko có cách đâu em. 4 ngày nữa, tôi cho bác xuất viện.
- Vâng, em cảm ơn bác sĩ ạ.
Bác sĩ đi rồi, tôi thấy mẹ chồng tôi khóc. Chắc là bà đang đau khổ lắm, tôi cũng ko hỏi han an ủi bà đâu. Lúc tôi đau khổ tột cùng mẹ chồng còn mắng nhiếc tôi ko tiếc lời còn gì. Tôi lặng lẽ lấy khăn lau nước mắt cho bà thôi.
Những ngày ở viện mọi việc của bà tôi đều làm tất, nhưng tuyệt nhiên ko hỏi bà câu gì. Vì bà vốn dĩ đâu có ưa tôi, với những chuyện bà đối xử tệ với mẹ con tôi, tôi ko thể bỏ qua được. Nhưng vì thương anh Khoa nên giúp được gì bà tôi giúp thôi. Anh Khoa đối với tôi ko những có tình mà còn cả nghĩa, tôi ko muốn anh thất vọng về tôi.
.....
Mẹ chồng tôi được về nhà thì hôm sau anh Khoa về, và 3 hôm tiếp theo anh Bách về. Tất nhiên mọi việc chăm mẹ thì anh Khoa làm tất, tôi chỉ phụ thêm và nấu cơm cho cả nhà ăn thôi.
Anh Bách bị tai nạn nên bên công ty anh cũng cho anh 1 số tiền kha khá, coi như là tiền bảo hiểm của anh. Nhưng số tiền đó thì chị Mai giữ hết.
Anh Khoa cũng hay qua phụ chị Mai chăm anh Bách nữa, nhưng anh Bách cứ im suốt thôi. Họ nói đàn ông mà khóc thì nước mắt chảy ngược vào trong, có đúng thế ko nhỉ?
Anh Khoa về được vài hôm lại đi, hết phép năm rồi nên tới tháng anh mới được về. Chị Mai đành tạm nghĩ việc ở nhà trông anh Bách. Trước ngày chồng tôi đi, tôi vô tình nghe được câu chuyện chị Mai đòi lại số tiền mà anh Khoa mượn.
.....
Tôi lo việc nấu ăn xong xuôi, mẹ chồng tôi còn chưa dậy, nên tôi đi làm. Tôi định dắt xe ra, chị Mai đã gọi lại.
- Cô đi đâu đấy?
- Em đi làm chị ạ.
- Đi làm? Cô có thấy nhà mình đầy chuyện đây ko mà cô còn đi làm hả?
- Ơ, em đi làm phụ anh Khoa trả nợ. Cơm nước, giặt giũ em làm xong rồi. Mẹ chưa dậy em chưa cho ăn được, tí mẹ dậy rồi chị cho ăn đi. Em phải đi làm mới có cái để ăn chứ chị. Thôi tí chị cho mẹ ăn nhá, em đi làm đây.
- Cô... cô...
Tôi đạp xe đi làm, mặc kệ chị nghĩ gì, tức tối kiểu gì.
.....
Tính ra mình chị Mai ở nhà cũng tội, vừa chăm con, vừa chăm chồng lại chăm thêm mẹ chồng nữa. Nhưng biết làm sao được, tại bình thường mẹ chồng tôi thương chị Mai nhất còn gì. Mẹ chồng tôi còn bảo mẹ già yếu nằm chỗ có chị Mai lo, tôi yên tâm lắm.
Chị Mai cho thằng ku con bú xong rồi cho vào nôi, nói với anh Bách giọng như hờn dỗi.
- Anh trông con, em sang xem mẹ thế nào.
Từ lời nói đến hành động, chị Mai ko thèm nhìn chồng 1 lấy 1 lần. Anh Bách cũng biết chị Mau buồn nên ko trách chị ấy.
Cháo dưới bếp tôi nấu lúc sáng sớm nên giờ cũng nguội rồi. Chị Mai lấy vá múc đi 1 tô lưng chứ ko hâm lại cho nóng gì hết. Vào đến nơi thấy mẹ chồng chị đã dậy. Bà nói với chị giọng ú ớ.
- Mẹ... buồn đi vệ sinh quá...con giúp mẹ...
Chị Mai để bát cháo lên bàn, giọng khó chịu.
- Mẹ.. mẹ đợi cái Linh về rồi mẹ hẳn đi vệ sinh.
- Nhưng mẹ buồn đi lắm rồi...
- Đây, chờ con tí.
Chị Mai đi ra ngoài lấy cái khẩu trang và đeo cả bao tay vào nữa, rồi bưng cái bô bẹt để dưới mông mẹ chồng. Xong chị mang bô đi đổ nữa, tự trách thân phận mình " ko biết kiếp trước tu kiểu gì mà nay lại gặp ngay cái cảnh này thế ko biết, khiếp quá đi mất thôi".
Xong việc bên mẹ chồng, chị Mai lại quay qua làm vết thương nơi chân cho anh Bách. Vết thương đã khô, ko còn chảy nữa. Anh Bách nhìn chị Mai mà thương lắm, thương chị vất vả cuộc sống sau này rồi.
Từ lúc về nhà đến giờ anh chưa dám qua thăm mẹ anh, dù căn phòng nọ cách căn phòng kia có vài bước chân. Anh Bách sợ, sợ mẹ anh nhìn thấy anh sẽ thêm buồn, mọi việc chăm mẹ anh, anh chỉ trông chờ vào mình chị Mai.
- Mai, em qua xem mẹ xem, mẹ có khát nước hay đói bụng ko em?
Chị Mai trả lời anh, nhưng câu nói mang nhiều sự bực tức.
- Tí đã, anh có thấy tôi cả ngày luôn việc, luôn tay có được nghĩ ngơi ko. Ngày nào cũng như ngày nào, tôi còn ko có thời gian mà chăm sóc sắc đẹp nữa. Đừng nói gì đến thời gian nghĩ ngơi.
- Mai, anh biết thời gian này rất cực khổ cho em, nhưng em cố gắng thời gian nữa, anh khỏe lại anh sẽ phụ giúp em mà.
- Phụ, phụ kiểu gì. Què quặt như anh đi lại còn ko được mà bảo phụ tôi kiểu gì.
Như vừa sực nhớ ra mình đã nói lỡ lời nên chị Mai khóc tức tưởi, ấm ức.
- Em xin lỗi, xin lỗi anh, quá nhiều việc xảy ra làm em chưa thể hòa nhập được.
Anh Bách vẫn cố gắng mạnh mẽ đối mặt với thực tại. Có lúc anh đã muốn buông xuôi tất cả, nhưng anh còn gia đình, còn vợ và 2 con, anh còn mẹ già đau yếu nữa. Nếu anh gục ngã thì những người anh thương yêu biết dựa vào đâu. Anh cố gắng để mình là 1 người tàn tật nhưng ko phế.
.....
Vừa đi làm về, tôi cũng ghé chợ mua đồ ăn, tôi định nghĩ lưng 1 lát rồi ra nấu cơm dọn dẹp.
Mới vừa nhắm mắt thiu thiu, thì điện thoại reo. Tôi định lơ đi ko nghe, nhưng điện thoại cứ réo dài làm tôi ko tài nào lười được.
- Em nghe đây anh.
- Em à, em làm về chưa, có mệt ko?
- Em về rồi, hơi mệt anh à, anh gọi em có gì ko?
- Tháng nay anh ko về, anh được cử đi làm trên vùng miền núi, người dân tộc ấy.
- Vậy ạ anh, vậy khi nào anh về.
- Chắc tháng sau nữa ấy, em thay anh chăm mẹ nhá.
- Vâng, em biết rồi anh ạ.
- À, mai anh nhận lương, anh gởi tiền về cho em đấy.
- Thôi anh ạ, lương em cũng đủ ăn mà. Anh để dành còn trả cho anh Bách.
- Được rồi, anh lo được, em yên tâm nhá. Mua mấy món ngon ngon mà ăn.
- Vâng anh ạ.
- Um, em nghĩ đi, yêu em.
Tôi gác máy, mỗi lần nói chuyện với chồng tôi, tôi như được nạp thêm năng lượng ấy, tim vẫn hồi hộp lắm. Vui như này tôi lại ko ngủ được mà xuống rửa đồ ăn, nấu cơm luôn.
Anh Bách đã khỏe hơn, có thể tự ngồi xe lăn, anh nhìn thấy tôi đang lui hui làm đồ ngoài giếng, anh quay sang nói chị Mai.
- Mai, em xem đưa thêm tiền chi Linh đi chợ, nhà mình đông miệng ăn, mình em ấy chịu sao đủ.
- Cần gì phải đưa, thế hồi trước chưa làm ra tiền thì ai nuôi nó trắng trẻo mập thây.
- Nhưng...
Tiếng điện thoại reo lên, chị Mai mang điện thoại đi ra ngoài nghe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...