Mọi người tập trung đông đủ, Hà Vân đếm phòng mình có tổng cộng hai mươi người, bao gồm cả hai cô. Mỗi người mỗi vẻ, vui vẻ nhiệt tình có, lãnh đạm thờ ơ có. Hít sâu một hơi, cô tự nhủ mình đang bước vào con đường gian khổ “cơm áo gạo tiền”, không còn vô tư thời sinh viên nữa rồi.
Phòng chủ tịch, Đăng Lâm ngồi vị trí chính chủ, nhìn chằm chằm vào trưởng phòng Trần Giao làm Trần Giao căng thẳng, trán toát mồ hôi, không dám thở mạnh. Ai cũng biết người chủ tịch này vẻ ngoài ôn nhu thiện lương bao nhiêu thì bên trong càng sâu thẳm khó lường bấy nhiêu, thủ đoạn trị người cũng rất ư tàn nhẫn, không nương tay cho bất kỳ ai. Kéo dài năm phút đã đủ, Đăng Lâm đập tay vào tập tài liệu trên bàn, cất giọng lạnh lẽo:
- Ông mang đề án này về xem lại cho kỹ, chiều nay trình lên ý tưởng khắc phục. Nếu không đủ năng lực thì mau chóng rời khỏi nơi này trước khi tôi xử lý, còn không hậu quả thế nào ông không tưởng tượng được, nhưng có thể thử một chút.
Trần Giao vâng dạ đảm bảo, ôm tập tài liệu cúi người rời đi. Bước chân chưa qua khỏi cửa, ông khựng lại vì nghe tiếp giọng nói ban nãy:
- Phòng ông có người mới đến, đối xử tử tế vào. Ông bức bách cho nhân viên tôi mới tuyển dụng rời đi thì cũng không cần ngồi ở vị trí này nữa.
Trần Giao lạnh dọc theo sống lưng, thì ra hai bông hoa xinh đẹp này có cây cao bóng cả che chở, cũng may mình chưa đụng vào, nếu không chính mình tự đi vào ngõ cụt rồi. Vâng dạ thêm một lần nữa, ông nhanh chân về phòng mình hít một ít không khí trong lành.
Một ngày làm việc của Hà Vân và Nghi Thu kết thúc. Hà Vân mệt mỏi rã rời. Buổi sáng đụng độ trưởng phòng “dê xồm” nghĩ sẽ nảy sinh phiền phức. Vậy mà cả ngày lại yên ổn vì không thấy tăm dạng ông ấy ở đâu. Nhưng cô chưa có công việc cụ thể nên trở thành tạp vụ không công cho phòng. Nào là photo, chuyển tài liệu, đóng dấu, pha café… không biết bao nhiêu việc không tên khác nữa, Hà Vân không muốn đứng lên vì hai bắp chân đau nhức, thế mới biết đi làm kiếm tiền thật quá vất vả. Trước đây, anh boss cho cô tự do tiêu tiền, muốn gì cứ quẹt thẻ là xong. Tiền trong thẻ thì liên tục bổ sung, cô hàng tháng đều dùng một nửa tiền tiêu vặt góp duy trì quỹ từ thiện, không cảm thấy áy náy. Hôm nay chính bản thân mình trải nghiệm đi làm, cô thấy giá trị đồng tiền thật là quý giá. Thất thểu nắm tay Nghi Thu đến gara xe, Hà Vân chỉ muốn dựa vào ai đó. An ổn ngồi vào vị trí ghế phụ, cô dựa vào thành ghế nhắm mắt thả lỏng cơ thể, phó mặc xe lăn bánh như thế nào.
Đăng Lâm ngồi trong xe quan sát thấy bảo bối của mình quá mức mệt mỏi, đau lòng chửi thầm: “Khốn kiếp, đã cảnh cáo dằn mặt rồi mà vẫn còn bắt nạt con bé, hãy đợi đấy!”
Về đến nhà, Hà Vân chào hỏi mẹ nuôi đúng lễ, trở về phòng tắm rửa thay quần áo ngủ. Cô thả mình sõng soài ra giường, mắt nhắm thiêm thiếp. Khoảng nửa tiếng sau, cánh cửa phòng cô mở nhẹ, tiếng bước chân nhẹ nhàng đến bên giường, Đăng Lâm vuốt má cô, lay nhẹ gọi cô dạy. Cố nâng cao mí mắt, miệng ngáp dài, Hà Vân lười biếng ngồi dậy, tựa vào lòng anh. Đăng Lâm nhéo nhẹ mũi cô nói:
- Bảo bối của anh đi làm vất vả lắm sao? Hay là ngày mai anh chuyển em sang làm trợ lý tạm thời cho anh để học hỏi kinh nghiệm, em thấy như thế có được không?
Hà Vân gượng cười, lắc đầu:
- Không sao đâu, mới ngày đầu không quen nên mệt mỏi, vài ngày nữa em sẽ bình thường thôi. Nếu một chút vất vả lúc ban đầu em không chịu được, về sau làm sao có thể trụ được ở lĩnh vực khó khăn này.
Đăng Lâm vuốt tóc bảo bối nhỏ của mình đầy yêu thương, tình cảm của hai người đã ươm mầm thành cây, đang chờ ngày đơm hoa kết trái. Anh sẽ tổ chức một hôn lễ thật lớn, thật đặc biệt, sẽ cho cô mọi thứ tốt đẹp nhất, để cô hạnh phúc mỹ mãn bên anh. Từ ngày tiếp quản tập đoàn, anh lao tâm lao lực hướng nó ra ánh sáng, dần thoát khỏi hoạt động chìm của “hắc đạo”. Chính con đường đen tối này đã ngăn cản gia đình anh trước kia sống gần nhau. Ba anh vì không muốn vợ con mình trở thành tiêu điểm để kẻ thù ngắm đến đã chọn cho hai người sống tại nước Anh xa xôi. Đến lúc ông gặp nạn mất đi, vợ chồng, con cái cũng không thể gặp mặt lần cuối. Anh không muốn gia đình nhỏ của mình giẫm lên lối mòn này, anh muốn ôm trọn hạnh phúc không buông tay xa cách. Sẽ không có những thanh trừng đẫm máu, sẽ không có nơm nớp phập phồng đối phó với pháp luật, anh luôn bên cạnh che chắn cho vợ con mình trọn đời bình an.
Vú Tâm gõ cửa mời Hà Vân xuống nhà ăn cơm. Nhìn cô mệt mỏi, Đăng Lâm ấn cô về giường, anh bảo vú mang thức ăn lên để Hà Vân ăn tại phòng.
Một tuần trôi qua, công việc của Hà Vân đi vào quỹ đạo. Cô không còn bị sai làm việc vặt cho phòng. Thái độ của mọi đối với Hà Vân có phần thay đổi, trưởng phòng sắp xếp cô, Nghi Thu và Huy Bình, Tuyết Linh vào cùng nhóm lập đề án hoạt động lĩnh vực trang sức đá quý tại trung tâm thương mại phía nam thành phố. Nhận được công việc đúng chuyên môn, Hà Vân hăng hái lao đầu vào công việc.
Thứ bảy, Hà Vân hẹn với Thanh Tình và Đỗ Huy cố gắng sắp xếp đến thăm cô nhi viện Phước Thiện. Nghi Thu cũng muốn cùng đi.
Sơ Hạ rất vui khi nhóm người Hà Vân đến. Sơ báo với Hà Vân cô giáo Huyền tuần sau nghỉ việc, sơ lo lắng tìm người thay thế. Trong trí nhớ của Hà Vân, cô giáo Huyền là người rất có tâm yêu trẻ, làm việc có trách nhiệm, đã làm việc ở cô nhi viện này từ ngày Hà Vân lập ra nó. Cô nghỉ việc thật đáng tiếc. Cô giáo Huyền gõ cửa bước vào, nói lời chia tay với Hà Vân. Thanh Tình nhanh miệng hỏi lý do, cô giáo Huyền ngập ngừng, cuối cùng buồn bã nói :
- Mẹ tôi đi xem bói ở miễu Cây Tre, thầy nói nếu tôi không nghĩ việc lấy chồng, chỉ một tháng nữa tôi sẽ chết bất đắc kỳ tử. Bà sợ quá nên chọn gấp một người con rể ở tỉnh lẻ, bắt tôi nghỉ việc, tuần sau xe xem mắt và nhanh chóng kết hôn theo chồng. Hic… tôi cũng chưa muốn rời xa các em sớm như vậy, nhưng không còn cách nào khác…
Hà Vân há mồm không khép, "ách"… lý do lãng nhách, thời buổi nào rồi lại còn mê tín quá thể . Thanh Tình gấp gáp hỏi tới:
- Có phải miếu ở xóm chợ đầu mối thành phố không?
Cô giáo Huyên gật đầu, nói thêm:
- Miếu này linh lắm, xem trúng phóc luôn nên mẹ tôi tin lắm…
Thanh Tình tức giận đứng phắt dậy, hùng hồn:
- Đồ khốn đó mà đáng tin cái gì, nó làm nghề mê tín, lợi dụng sự nhẹ dạ cả tin, chiếm đoạt tiền của, thậm chí thân xác phụ nữ. Tòa soạn của mình đang giao mình xâm nhập thực tế viết bài, nhân đây mình sẽ làm cho mẹ Huyền sáng mắt, không phải cưỡng ép nữa.
Nghi Thu nhíu mày suy tư, rõ ràng giữa lòng thành phố văn mình lại để tồn tại một lũ khốn kiếp hại người. Đỗ Huy cũng hào hứng giúp đỡ Thanh Tình. Hà Vân không ngoại lệ, bàn nhau kế hoạch vạch trần lão thầy bói đồng bóng truyền đạt mê tín dị đoan. Nghi Thu tham gia vào cuộc, nghĩ đi nghĩ lại cũng có chút mạo hiểm nên không muốn Hà Vân trực tiếp tham gia, nhưng cô nàng xinh đẹp ham vui này nhất định phải cùng mọi người “chiến đấu”.
Kế hoạch đã có, bốn người cùng nhau đến miếu Cây Tre. Hà Vân trực tiếp là người xem bói, Nghi Thu phối hợp một bên cầm điện thoại trong giỏ lén lút ghi hình trực tiếp. Thanh Tình và Đỗ Huy quan sát bên từ ngoài vào, lén lút ghi hình toàn bộ hoạt động của miếu.
Miếu đông chật người đứng, ngồi chờ đợi, khói hương nghi ngút nồng nàn kích thích nước mắt, nước mũi tuôn ra. Hà Vân và Nghi Thu tìm một bàn gần cửa miếu nhất, nhìn trực diện vào trong miếu, không khí âm u làm người ta liên tưởng đến thế giới huyền ảo không thực. Hà Vân thở dài nhủ thầm “thảo nào ai cũng tin sái cổ, chắc chắn nghĩ mình lạc vào cõi luân hồi tìm sổ sinh tử, sửa đổi số phận”. Đang đắm chìm trong suy nghĩ, Hà Vân bị người phụ nữ khoảng gần bốn mươi hất tay bắt chuyện:
- Em đến xem bói hả, thầy đồng ở đây là cao số lắm đó, cầu là được, ước là thấy, mà phải có duyên mới được thầy xem cho nha. Có người đi bao nhiêu lần, chờ đợi dài cổ mà có được thầy xem cho đâu. Như chị này, đã đi đến đây hai ngày rồi, có được diện kiến thầy đâu, nhưng chị có việc cần nhờ thầy gỡ rối, nên phải cố gắng em à.
Hà Vân và Nghi Thu đưa mắt nhìn nhau, cùng chung ý nghĩ quan sát người đồng hành xem bói này. Hà Vân đưa tay lên gãi đầu, nói giọng ngập ngừng:
- Nói thật với chị, em cũng có chuyện khó nói mới phải đến đây. Số là hôn nhân của em đã được định, bỗng chốc anh ấy thay đổi vì chúng em không hợp tuổi. ai! Em buồn lắm, không biết thầy cao số có gỡ cho em được không. Nếu mà gỡ được, em tạ ơn thầy hậu hĩnh vì chồng em rất giàu, tiền bạc không thành vấn đề…
Hà Vân bắt đầu kể lể rất nhiều. Nghi Thu bên cạnh mím môi thật chặt, mi mắt giật nhảy liên hồi lẩm bẩm: “Hà Vân ơi Hà Vân, sao cậu ngày càng có kinh nghiệm thuần thục với việc “nói dối không đỏ mặt, bịa chuyện cứ như thật” thế này”.
Thanh Tình đứng gần đấy thấy vị khách xem bói cùng Hà Vân đứng lên, đi vòng ra sau uống nước, vội vàng bám đuôi giữ khoảng cách nhất định. Máy quay trong tay cô ghi hình toàn bộ diễn biến từ khi Hà Vân bắt đầu nói chuyện vẫn chưa ngừng. Những người bên trong không biết có người quay lén, vô tư trò chuyện, bàn bạc mánh khóe bắt con mồi béo bở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...