Ánh nắng chiều hè dịu dàng xuyên qua lớp kính tòa nhà mười tầng, lấp lóa sau tấm lưng của người đàn ông đang ung dung thưởng thức ngụm trà nóng.
- Xem ra mối quan hệ của chúng ta tốt hơn rất nhiều rồi nhỉ. Ít nhất lần này còn có trà ngon để nhấm nháp. - Anh ta mỉm cười đặt nhẹ tách trà nghi ngút khói xuống chiếc đĩa cùng màu trên mặt bàn.
Đây là lần thứ hai anh ta có mặt trong căn phòng này [1]. Chỉ vỏn vẹn vài tháng mà biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, tình huống cũng hoàn toàn đổi khác. Nếu lúc trước trong lòng William chứa đầy sợ hãi và hiềm khích, thì bây giờ chỉ còn sự cảm thông cho nỗi đau anh ta phải trải qua cùng sự áy náy là kẻ trực tiếp gây ra nỗi đau đó. Anh chậm rãi lên tiếng:
- Cảm ơn anh đã hết lòng giúp đỡ Khánh An hồi phục lại trí nhớ.
- Anh không cần phải cảm ơn. Tôi không làm điều đó cho anh. - Trần Huy dường như không có mấy hứng thú để đàm đạo chuyện cũ, sau câu bình luận vắn tắt, liền đi thẳng vào chủ đề chính. - Chắc Khánh An đã nói cho anh biết ngày mai tôi sẽ bay sang Mỹ?
William yên lặng, nhưng ánh mắt điềm tĩnh không hề biểu lộ ngạc nhiên đã trả lời cho câu hỏi.
- Chăm sóc tốt cho cô ấy. - Trần Huy tiếp tục. - Nếu anh mà làm cô ấy rơi nước mắt dù chỉ là một giọt thôi, tôi sẽ không chậm trễ bay thẳng về đây đưa cô ấy đi.
Giọng nói thoáng chút đe dọa, đôi mắt đong đầy quan tâm lo lắng. Là sự gửi gắm phó thác người con gái mình yêu cho người đàn ông khác. Đau đớn tới cấu xé ruột gan, nhưng cũng không khỏi vui mừng vì cô ấy được hạnh phúc. Mới hai tuần trước thôi, anh cũng đã ở trong vị trí này.
- Anh yên tâm. Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt. - William gật đầu.
Trần Huy nhấc tách trà nhấp một ngụm nhỏ, dường như là để những xáo động trong lòng lắng xuống.
- Về Yến Vi... - William ngập ngừng. -... Tôi còn nợ anh một lời xin lỗi.
Như vừa nghe được một điều gì đó lạ lùng, bàn tay cầm tách trà của Trần Huy chựng lại:
- Yến Vi? - Anh ta ngẩng đầu nhìn anh. - Khánh An chưa nói gì với anh sao?
William nhíu mày không hiểu Trần Huy đang đề cập tới chuyện gì. Tuần trước, Khánh An có nhắc tới việc gặp và chia tay với Trần Huy. Tuy nhiên, sau buổi gặp gỡ, không thấy cô nói gì thêm.
Nhìn vẻ ngạc nhiên trên nét mặt của William, Trần Huy ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Một bên khóe môi của anh hơi nhếch lên vẽ ra nụ cười méo xệch.
- Khánh An... Khánh An... - Anh khẽ lắc đầu thở dài.
- Có chuyện gì? - William không giấu được sự nóng ruột.
- Anh thật may mắn William. Khánh An rất yêu anh. - Trần Huy ngừng lại, từ tốn đặt tách trà xuống trước khi nói tiếp. - Từ đầu tới cuối, vẫn luôn chỉ có một mình anh.
Càng nghe William càng không hiểu Trần Huy đang nói chuyện gì. Nhưng không để anh phải chờ đợi lâu, anh ta tiếp tục:
- Ngày đó cô ấy bỏ đi cũng là vì nghĩ cho anh... Và đứa con trong bụng cô ấy cũng là của anh...
William cảm thấy một luồng điện chạy dọc cơ thể mình, khiến da thịt lạnh ngắt, mọi lỗ chân lông dựng đứng hết cả lên. Đây quả là điều anh không bao giờ có thể ngờ đến.
Giọng Trần Huy đều đều vang lên trong căn phòng yên ắng.
Ngày đó, khi Khánh An đột ngột gõ cửa nhà anh, Trần Huy cũng đã cho rằng cô bỏ lại William là vì sự xuất hiện của mình. Nhưng đôi môi cô không hề nở một nụ cười, ánh mắt buồn bã ủ rột. Cô không chịu ăn uống gì mà cứ ngồi khóc rấm rứt ở trong phòng. Lúc đó, Trần Huy đã cho rằng sự buồn khổ này xuất phát từ cảm giác tội lỗi. Từ bé tới lớn Khánh An chưa bao giờ nỡ làm đau tới một con kiến, bây giờ gây ra tổn thương to lớn cho một con người, mà lại là người đàn ông yêu mình, dù cô không yêu anh ta thì sự ăn năn day dứt hẳn phải hành hạ giày vò cô nhiều lắm. Anh cũng nghĩ tới khả năng là cô đã dành nhiều tình cảm với người đàn ông kia. Nhưng Trần Huy tin là có anh ở bên, cô sẽ nhanh chóng quên được anh ta và cảm thấy khá hơn thôi.
Vài ngày sau đó vẫn chưa thấy có chuyển biến gì. Cho đến một tối vì một số chuyện trong công ty chưa giải quyết xong mà anh về nhà muộn. Ngôi nhà không im lìm tối tăm như mọi ngày mà thấp thoáng ánh đèn vàng từ gian bếp, trong lòng Trần Huy không khỏi khấp khởi vui mừng. Cuối cùng thì cô cũng chịu ra khỏi phòng ngủ. Anh vội sải bước thật nhanh về hướng ánh đèn.
- Khánh An. - Trần Huy cất tiếng gọi khi vừa bước qua ngưỡng cửa.
Khánh An đang ngồi đó trên chiếc ghế cao, vẫn mặc nguyên chiếc váy ngủ, khuỷu tay tì lên chiếc bàn bếp ốp đá hoa đen đối diện gian bếp, lưng quay về phía cửa. Nghe thấy tiếng gọi, cô liền quay đầu lại, khuôn mặt đỏ bừng bừng, đôi môi nhoẻn cười, một nụ cười ngu ngơ ngây ngốc.
Biết có điều không ổn, Trần Huy tiến ngay lại gần. Anh trợn tròn mắt nhìn chiếc cốc thủy tinh trên tay Khánh An vơi quá nửa, một vài hộp các-tông rỗng nằm lăn lóc trên mặt bàn bếp.
- Anh Huy... - Giọng cô nhừa nhựa hơi men, bàn tay lắc lắc khiến chất lỏng trong cốc sóng sánh. - Nước quả này là quả gì mà ngon quá vậy anh? Em uống mà chỉ... muốn... muốn uống... - Cô lắc lư mái đầu, cả người nghiêng ngả. -... uống nữa...
Trần Huy vội vòng tay đỡ lấy trước khi Khánh An ngã nhào khỏi chiếc ghế cao, tay kia nhấc chiếc cốc đặt xuống bàn. Trong đầu anh không ngừng tự rủa mình ngu ngốc, tại sao lại không nghĩ tới việc rời mấy cái hộp này đi chỗ khác. Đầu tuần trước, đồng nghiệp tới chơi mang theo mấy hộp rượu này. Rượu không để trong chai như bình thường mà đóng trong hộp các-tông, rất dễ lầm lẫn với với nước hoa quả.
- Anh làm gì vậy? Em muốn uống nữa... - Khánh An lè nhè phản kháng.
Cô đang định vùng ra khỏi vòng tay của anh thì Trần Huy đã bế bổng cô lên.
- Em uống say rồi Khánh An. Để anh đưa em lên phòng.
- Không! Thả em ra! Thả em ra! - Khánh An hét to, ra sức vẫy vùng.
Trần Huy ghìm chặt cô trong vòng tay, nghiêng đầu né tránh những cái quạt tay thô bạo, rồi bước thật nhanh lên tầng gác. Vào tới phòng ngủ của cô, anh đặt cô nằm xuống giường, rướn người kéo chiếc chăn bông phủ ngang qua người cô dặn dò:
- Khánh An, em ngủ một giấc. Sáng mai sẽ cảm thấy khá hơn thôi.
Nhưng Trần Huy chưa kịp đứng dậy thì Khánh An đã vòng tay kéo anh ngã xuống giường, trong chớp mắt ngồi gọn lỏn trên người của anh. Khi anh còn đang kinh ngạc, ú ớ không ra hơi mấy từ trong cổ họng, đôi môi của cô nở một nụ cười quyến rũ mê hoặc, bàn tay nhanh nhẹn lột bỏ chiếc váy ngủ mỏng trên người quẳng sang một bên. Cơ thể con gái tròn trịa nõn nà không tì vết không che đậy lồ lộ trước mắt khiến toàn thân Trần Huy cứng đờ. Anh vội nhắm tịt mắt, lắp bắp ra một vài từ không hoàn chỉnh:
- Khánh An... Khánh An... Thế này... Thế này...
Anh có thể cảm nhận những ngón tay mảnh mai đang dần dần mở tung chiếc áo sơ mi trên người mình... thắt lưng... khuy quần... rồi xuống sâu hơn nữa. Cô gái bé nhỏ của anh, từ trước đến nay, ngay cả tới nụ hôn anh vẫn cẩn trọng chờ đợi, không dám hấp tấp sỗ sàng. Vì vậy mà trong hoàn cảnh thế này, Trần Huy sốc đến độ không dám cử động dù chỉ là một ngón tay.
Cơ thể mềm mại trườn nhẹ trên người anh, mái tóc đen dài lùa trên bụng, trên ngực rồi trên cổ... Hơi ấm dịu dàng cứ thế lên cao dần cho tới khi anh nghe thấy tiếng hơi thở của cô ở bên tai, ngửi thấy mùi rượu nồng pha lẫn trong mùi thơm ngọt ngào của da thịt.
Tiếng thở nhịp nhàng đều đều bên vành tai. Anh vẫn nằm yên không dám di chuyển, đến cả hơi thở cũng đã dừng lại. Anh sợ rằng chỉ một nhúc nhích nhỏ sẽ khiến bản thân không còn tự chủ được nữa.
Bỗng...
Những giọt nước nóng hổi trượt dài trên cổ, anh nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ bên tai mình:
- William... Xin lỗi anh... Xin lỗi anh...
Lời nói đau đớn thoát ra rồi biến mất hẳn trong không gian yên ắng. Mái đầu của Khánh An gục xuống bên vai, hai cánh tay vẫn ôm chặt lấy cổ anh không rời. Không còn bất kỳ một tiếng động nào, chỉ có hơi thở sâu dài đều đặn.
Trần Huy nằm yên một lúc lâu trong cùng một tư thế, mắt nhắm nghiềm, đầu óc trống rỗng. Đến khi có lại được cảm giác thì bên ngoài trời đã sáng. Tiếng khóc thút thít nho nhỏ phát ra từ phía cuối chân giường.
Nhớ ra chuyện đêm qua, anh ngồi bật dậy như lò xo, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng người con gái đang thổn thức.
Khánh An ôm chặt đầu gối, co rúm dưới chân giường quay lưng về phía anh, chiếc chăn mỏng quấn quanh người, đôi vai gầy không ngừng run rẩy.
Trần Huy hấp tấp mặc lại quần áo của mình. Anh tiến tới gần định lên tiếng giải thích thì một suy nghĩ xẹt nhanh qua đầu khiến lời nói thốt ra hoàn toàn khác với ý định ban đầu:
- Khánh An, đừng khóc. Chuyện giữa chúng ta... anh sẽ chịu trách nghiệm...
Phải! Đây chính là cơ hội để giúp cô quên đi về quá khứ. Là cơ hội để hai người bắt đầu lại.
Vậy là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh đã nói dối cô.
Tuy nhiên, sau chuyện xảy ra, Khánh An càng trở nên rụt rè ít nói, luôn giữ khoảng cách và tìm cách tránh mặt anh, thậm chí còn đề nghị chuyển ra sống riêng. Trần Huy mắc kẹt trong lời nói dối của mình, không biết phải giải quyết thế nào thì đùng một cái cơ hội đến với anh lần nữa.
Khánh An có thai.
Chưa bao giờ anh cảm thấy quyết định nông nổi của mình lại đúng đắn đến vậy. Bây giờ thì anh có thể đường hoàng chịu trách nhiệm cho cô, cho đứa bé. Anh biết lời nói dối này sẽ không kéo dài lâu được, nhưng ít nhất anh có thêm một chút thời gian. Và biết đâu nếu anh may mắn, đứa con sinh ra với những đường nét đậm chất Á Châu, lời nói dối sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị phơi bày ra ánh sáng.
Lúc đầu, Khánh An vô cùng hoang mang hoảng sợ, nhưng dần dần thì cũng bình tĩnh hơn. Và đúng như anh nghĩ, cô đã đồng ý ở lại với anh.
Mỗi ngày trôi qua, phôi thai lớn dần lên, tình yêu của Khánh An cho đứa con theo đó mà càng lúc càng sâu đậm. Cô ăn uống tốt hơn, cười nói nhiều hơn. Khoảng cách giữa hai người cũng gần lại. Dù vẫn có một màn ngăn vô hình nào đó mà Trần Huy không thể định hình được cụ thể, anh tin tưởng là thời gian sẽ giúp xóa nhòa tất cả. Và có lẽ mọi chuyện sẽ tiếp tục diễn ra êm đẹp, nếu ngày đó William không đột nhiên xuất hiện...
Khi Trần Huy tìm thấy Khánh An với ký ức đã bị xóa sạch, anh tự thuyết phục mình rằng tình cảm cô dành cho người đàn ông kia chỉ là bồng bột nhất thời. Nếu cô nhớ ra anh, nhớ ra về đứa bé, cô sẽ quay trở lại với mình.
Nhưng anh đã nhầm. Từ đầu tới cuối, trong lòng cô vẫn chỉ có một người mà thôi. Chẳng qua là anh luôn tự huyễn hoặc mình, tự cho mình hi vọng.
Tuần trước khi hẹn gặp Khánh An nói lời chia tay, cuối cùng Trần Huy cũng có thể giải thoát cho mình khỏi cảm giác tội lỗi dằn vặt giày vò suốt thời gian qua.
- Xin lỗi em. Là anh ích kỷ, đã dùng lời nói dối để trói buộc em. - Trần Huy nhìn sâu vào mắt người con gái trước mặt, khẩn thiết cầu xin sự tha thứ sau khi đã tiết lộ cho cô biết sự thật đằng sau lời nói dối của mình.
- Vậy là... giữa chúng ta... - Khánh An lắp bắp hỏi lại, dường như vẫn chưa tin nổi vào điều mình vừa nghe được.
- Phải, giữa chúng ta không có gì cả. - Trần Huy gật đầu.
- Yến Vi... là...? - Giọng nói của Khánh An run rẩy, một lần nữa cô không thể kết thúc câu nói của mình.
- Phải, Yến Vi là con của William. - Trần Huy lại gật đầu khẳng định.
Khánh An không nói gì thêm, chỉ cúi đầu nhìn xuống những ngón tay đang miết chặt vào nhau. Giọt lệ trong suốt không kìm được tuôn xuống trên khuôn mặt.
Mỗi giọt lệ như một lưỡi dao sắc cứa sâu vào lòng Trần Huy đến rỉ máu.
Hẳn là… nước mắt của sự vui mừng...
- Xin lỗi anh… - Nhận ra sự bất cẩn của mình trong giây phút xúc động, Khánh An vội vàng đưa tay quệt nhanh những giọt nước mắt. – Em không có ý…
- Không sao. - Trần Huy nhẹ nhàng nói, rút chiếc khăn mùi xoa đưa cho cô.
- Không, anh Huy. Tất cả là lỗi của em. Hôm nay em muốn gặp anh cũng là để nói lời xin lỗi. Là em đã làm tổn thương anh sâu sắc. – Khánh An biết lời nói không thể nào bù đắp lại được những đau đớn cô gây ra cho anh, nhưng ngoài những lời xin lỗi này, cô cũng không biết mình có thể làm gì được hơn. – Là em ích kỷ đến dựa dẫm vào anh, không nghĩ tới cảm xúc của anh. Em… em…
- Không sao. – Trần Huy ngắt lời cô một lần nữa. – Anh hiểu…
Hai từ “Anh hiểu” ngắn gọn, dịu dàng trìu mến đầy yêu thương như thưở ấu thơ, nhưng lại làm trái tim Khánh An thắt lại đau đớn hơn bao giờ hết. Trần Huy không hề giận cô, nhưng điều này khiến Khánh An càng cảm thấy có lỗi hơn. Tình yêu của anh dành cho cô thực sự quá lớn. Chỉ tiếc là cơ hội của hai người đã vuột qua…
- Vì sao ngày đấy em lại rời bỏ anh ta? – Trần Huy cất tiếng hỏi.
Đến giờ thì anh không tin cô đã rời bỏ anh ta vì sự xuất hiện của mình. Đến giờ thì anh bắt đầu chấp nhận rằng phải có lý do nào đó khác đằng sau quyết định của cô.
- Trước khi anh tới, mẹ anh ấy đã đến tìm em... - Khánh An lên tiếng sau một vài giây yên lặng.
Ngày hôm đó, khi William đang tất bật chuẩn bị cho giờ lên lễ đường, thì một người phụ nữ đã đến tìm gặp Khánh An.
- Tôi xin cô, hãy buông tay William ra. - Giọng người phụ nữ tha thiết thành khẩn.
Người phụ nữ gốc Việt này chừng ngoài năm mươi. Dáng người nhỏ bé cùng cách ăn mặc thanh nhã trông bà trẻ hơn nhiều so với tuổi. Vẻ mặt khắc khổ của sự từng trải không làm phai mờ vẻ đẹp mặn mà.
- Tại sao? - Khánh An không giấu được sự kinh ngạc trước yêu cầu đột ngột này.
- Cô đang kìm chân nó. Tiền đồ sáng lạng của nó đang bị đạp đổ vì cô.
Lời của bà không đay nghiến, không chì chiết mà chỉ chứa chan nỗi lòng của một người mẹ dành cho đứa con của mình.
Bà kể cho Khánh An nghe về quá khứ của William, về những sự khổ cực mà anh đã phải trải qua, về những nỗ lực cố gắng mà anh đã bỏ ra để giành được vị trí ngày hôm nay, để được chấp nhận bởi chính gia đình của anh. Nhưng trong phút chốc, anh gặp cô, anh cam lòng bỏ mặc tất cả, chỉ muốn an phận ở thành phố nhỏ này.
- Con gái à, gia đình dòng tộc của nó, rồi cả cái xã hội thượng lưu mà nó vốn thuộc về, sẽ không chấp nhận những con người ngoại quốc lai vãng như chúng ta. Ngày trước, tôi với bố của nó, bất chấp sự ngăn cản, bỏ trốn cùng nhau. Rốt cuộc thì chính cái quyết định đó đã giết chết bố của nó. Tôi đã rất hối hận. Tôi thực sự không muốn con đi vào vết xe đổ, nhìn người mình yêu bị kìm hãm trong cuộc sống tù túng, chết dần chết mòn mà không thể làm gì được. Con cứ thử nghĩ kỹ xem cuộc sống này có thực sự phù hợp với nó không. Nó có thể thỏa mãn ngày hôm nay, nhưng sự thỏa mãn này sẽ kéo dài bao lâu. Nếu con thực sự yêu nó thì hãy buông tay ra.
Lời nói của bà như ngàn mũi tên đâm nát trái tim Khánh An, vì cô biết bà nói đúng. Cô vẫn luôn cảm thấy là anh thuộc về một nơi nào đó cao hơn, xứng đáng với khả năng của anh hơn. Nhưng lần nào cô gợi ý cho anh xin công việc khác, anh đều gạt đi: "Anh chỉ cần em ở bên cạnh. Anh không cần gì khác."
Tim cô đau nhói nhận ra mình không thể giúp người đàn ông mình yêu mà chỉ là tảng đá cản chân anh. Với suy nghĩ non nớt của một cô gái mười tám tuổi, Khánh An lúng túng không biết làm gì khác ngoài việc phải buông tay, trả lại anh về với thế giới cao rộng của anh ngoài kia.
Nhưng cô không nỡ rời đi ngay. Cô vẫn vui trọn với anh ngày hôm đó, dành đêm tân hôn với anh, rồi thu dọn khăn áo bỏ đi trước khi anh thức giấc.
Đêm hôm đó, ra tới ngưỡng cửa, đứng trong màn đêm mịt mùng bao quanh tứ phía, Khánh An chợt nhận ra ở nơi này cô không người thân thích, biết đi đâu về đâu? Bước chân phiêu dạt tới trạm tàu, cô ngồi ngoài cửa ga ôm túi đồ đợi trời sáng để bắt chuyến tàu sớm. Thôi thì đi đâu cũng được, rời khỏi nơi này trước rồi hẵng tính.
Khi lục túi đồ lấy tiền mua vé, mẩu giấy với dòng địa chỉ viết vội rơi ra làm cô chợt nghĩ tới Huy. Cô tự bảo mình chỉ là tạm thời thôi, chỉ tá túc ở chỗ anh một hai hôm thôi. Vậy là tối ngày hôm sau, cô có mặt trước cửa nhà anh...
Trần Huy đã kết thúc câu chuyện một lúc lâu, mà William vẫn ngồi thừ người chìm đắm trong mạch cảm xúc hỗn độn.
- Chắc anh cũng biết, đến tận bây giờ, cô gái ngốc nghếch ấy vẫn chần chừ không nói cho anh biết sự thật là vì cô ấy một lòng suy nghĩ cho cảm giác cho anh...
Dứt lời, Trần Huy đưa mắt nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài khung kính, nơi những cánh chim đang dang rộng lấp lóa trong ánh sáng rực rỡ của buổi chiều hè.
---
Ánh nắng đìu hiu xuống dần sau những đám mây cuối đường chân trời. Ngọn cỏ xanh quanh nấm mộ khẽ đung đưa khi cơn gió chiều tàn nhè nhẹ thổi qua.
Bóng người đàn ông đổ dài trên nền đất lưa thưa nhúm cỏ dại. Anh đã đứng đó không biết là bao lâu, lặng yên nhìn tấm bia mộ nơi khung hình bị bỏ trống, chỉ mới gần đây mới có cái tên "Nguyễn Yến Vi" khắc sâu vào lớp đá đen.
Suốt hơn một năm qua, hầu như tuần nào anh cũng có mặt ở nơi này, đứng trước tấm bia mộ để sự hối hận giày xéo con tim như một hình phạt cho bản thân mình. Lần nào cũng như lần nào, sự đau đớn vẫn y nguyên, hằn sâu trên khuôn mặt, trong ánh mắt, trong cái nắm tay như muốn đâm thủng da thịt.
Bóng người đàn ông bỗng đổ gục xuống, dường như tất cả sức lực đã cạn kiệt khiến đầu gối không còn gắng gượng nổi. Bàn tay run run chạm vào tấm đá đen lạnh lẽo. Giọt nước mắt chảy xuống nhỏ lên những dòng chữ vô hồn. Từng lời nói khó nhọc bật ra thành tiếng:
- Con gái... Xin lỗi con...
Gió tiếp tục thổi, cỏ vẫn đung đưa, chỉ có bia đá lạnh là nằm yên trơ trơ không hồi đáp.
---
Màn đêm buông xuống. Ánh sáng đèn vàng ấm cúng mập mờ sau tấm rèm cửa sổ.
Khánh An chầm chậm trèo lên giường chui vào chiếc chăn ấm, lặng yên quan sát nét mặt đăm chiêu của người chồng đang tựa lưng lên đầu giường. Đã mấy hôm rồi, đôi mắt của anh thi thoảng lại ánh lên tia buồn, anh ít cười, ít nói hơn, dường như là đang có chuyện gì đó làm anh bận tâm.
- Anh à... - Cô ngập ngừng gợi chuyện. - Ở công ty đang có vấn đề gì sao?
Anh ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô.
- Khánh An... Về Yến Vi...
- Dạ? - Tim Khánh An bất giác đập hụt một nhịp.
- Anh đã biết rồi. - Giọng nói trầm thấp đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Khuôn mặt Khánh An chuyển sắc, cô thẫn thờ nhắc lại:
- Anh đã biết rồi?
William nhẹ nhàng dịch lại gần, gục xuống bên bờ vai của cô:
- Phải, anh biết rồi.
Anh không nói thêm một lời nào nữa, mà cứ ngồi yên trong tư thế đó. Khánh An đưa tay vỗ nhẹ lên lưng anh, những giọt nước mắt lặng lẽ tràn xuống bờ mi.
---
Cuộc sống lại tiếp tục tiếp diễn. Khánh An đạt được kết quả thi tốt. Sau một vài tuần nghỉ ngơi ở nhà xem phim đọc truyện, cô xin đi làm thêm ở một cửa hàng ở trên phố. Ngày ngày hai vợ chồng cùng nhau đi làm, tối lại đèo nhau về nấu nướng cơm nước. Bình bình yên yên, vô lo vô nghĩ.
Như thường lệ, Khánh An mở tủ lấy chiếc váy ngủ quen thuộc, bàn tay thoăn thoắt cởi bỏ chiếc khăn tắm quấn quanh người để mặc váy vào. Mùi sữa tắm hương chanh thơm mát vẫn còn phảng phất trên da thịt khiến cô không tránh được phải đưa mũi hít hà.
Uyển chuyển xoay người, cô ngay lập tức bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của người đàn ông đang ngồi tựa lưng lên thành giường. Anh cứ thế chăm chú nhìn cô không chớp mắt như thể là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ. Cái nhìn xuyên thấu khiến cô bất giác đỏ mặt:
- Bộ mặt em rửa chưa sạch hay sao mà anh nhìn em ghê thế?
Anh vẫn không rời mắt khỏi cô:
- Hôm nay em không định mặc chiếc váy ngủ mới à?
Khánh An biết anh nhắc tới chiếc váy hai dây trong suốt cô mua để dụ dỗ anh lần trước [2], mặt cô còn đỏ hơn. Trong đầu anh đang nghĩ tới cái gì thế không biết.
- Anh này... - Cô cong môi phụng phịu, rồi trèo lên giường.
William bật cười vòng tay ôm lấy người vợ nhỏ của mình. Cô nhanh nhẹn nhích lại gần, rúc vào ngực anh, tận hưởng sự ấm áp và mùi hương đàn ông dịu dàng.
- Anh à... - Cô thủ thỉ. - Anh đã bao giờ thử tìm gặp mẹ ruột của mình chưa?
Thấy anh yên lặng chưa đáp lại, cô nói thêm:
- Em nghĩ chắc hẳn bà vẫn luôn dõi theo bước chân của anh. Nếu anh tìm gặp, bà sẽ rất vui.
Trước khi Khánh An kịp phản ứng, William đột ngột xoay người đè cô xuống giường, nghiêm giọng chất vấn:
- Em đã gặp mẹ anh rồi hay sao mà em biết?
Như người ăn trộm bị bắt quả tang, khuôn mặt Khánh An hồng lựng lên, cô vội đánh mắt sang bên cạnh tránh né ánh nhìn sắc bén chỉ cách mình một gang tấc. Cô liên tục ấp úng:
- Em... Em...
- Em nghĩ em sẽ giấu anh được bao lâu.
Giọng nói nghiêm khắc của anh khiến người Khánh An tự động co rúm lại.
- Có phải ngày đó vì mẹ đến tìm em mà em bỏ anh đi? - William tiếp tục màn tra hỏi.
- Không, không phải... - Khánh An vội lắc đầu nguầy nguậy. - Đúng là mẹ tới tìm em, nhưng mà là do em ngu ngốc tự mình quyết định bỏ đi. Mẹ thực sự rất thương anh, mẹ chỉ muốn điều tốt nhất cho anh.
Nét mặt của William vẫn giữ nguyên vẻ đanh thép.
- Em còn giấu anh điều gì nữa?
Sự sợ hãi khiến nước mắt bắt đầu trào lên khóe mi, giọng Khánh An run rẩy không cất ra lời:
- Em... Em... không... không còn giấu điều gì cả...
- Thật là không còn điều gì nữa?
William phải cố hết sức không để khóe môi mình nhếch lên. Không hiểu sao, hôm nay cái vẻ tội nghiệp của cô vợ nhỏ lại khiến anh càng muốn bắt nạt cô thêm.
- Anh rất ghét che đậy giấu giếm... - William nắm lấy cổ tay cô, cơ thể ấn nhẹ ghìm cô xuống giường. - Tại sao lần trước em lại nói dối anh về Yến Vi?
- Không! Không! Em không nói dối! - Khánh lại ra sức lắc đầu, nước mắt trào ra thấm xuống ga giường. - Lúc đó em cũng chỉ mới biết...
- Vậy tại sao biết rồi không nói với anh? - William giả vờ hừ giọng.
Khánh An sợ hãi nhắm tịt mắt khai báo thành thật:
- Em sợ làm anh buồn.
- Em biết che giấu là rất xấu không? - William vẫn không tha cho cô vợ nhỏ.
- Em biết... Em biết... - Tiếng thút thít bắt đầu nổi lên. - Nhưng mà em không định giấu mãi đâu... Em chỉ chưa biết lúc nào thích hợp để nói ra... Xin lỗi anh...
- Em quá hư rồi! Anh phải phạt em.
William tuyên bố rồi trườn xuống phía cuối giường, nâng đôi bàn chân của Khánh An lên. Anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên những vết cắt vẫn còn lưu lại mờ mờ. Nụ hôn của anh không chỉ dừng ở đấy. Anh hôn lên mui bàn chân cô, lên bắp chân cô, lên đầu gối của cô rồi lên cặp đùi thon lấp ló sau lớp váy. Nụ hôn của anh cứ thế lên cao dần. Tới cổ, tới quai hàm, tới bên gò má vẫn còn ướt nước mắt. Tiếng thì thầm khe khẽ vang lên bên tai cô:
- Anh yêu em, Khánh An!
Khánh An nãy giờ nằm im với đôi mắt nhắm nghiền, sự sợ hãi đã chuyển thành cảm giác ngây ngất tự lúc nào.
Tiếng nói của anh như tiếng chuông gió bên tai, thức tỉnh tất cả các giác quan. Bàn tay cô ôm lấy tấm lưng săn chắc của anh. Cô kéo anh sát chặt vào cơ thể mình như muốn hòa quyện với anh làm một, đôi môi cuồng nhiệt kiếm tìm. Trước khi chạm vào bờ môi nóng bỏng kia, tiếng gào thét trong tim khẽ bật ra khỏi cổ họng:
- Em yêu anh, William!
---
[1] Chương 24: Hồi ức của Trần Huy
[2] Chương 32: Anh chờ cho tới khi em không cần anh nữa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...