CHƯƠNG 51
“Lúc ấy tin tức không thông, tôi vẫn không biết tin chính xác về Mộng Hồ. Tôi thế nhưng khờ dại nghĩ rằng vụ án này đều có nguyên do, chỉ cần nói rõ sẽ không sao hết, tôi và Mộng Hồ sẽ không chia lìa lâu. Nhưng sau đó tôi hiểu được, tôi có thể không còn hi vọng sống sót mà ra ngoài. Hi vọng duy nhất chính là Mộng Hồ có thể thoát khỏi kiếp nạn cho dù thật sự phải chia cách với tôi.
Không lâu sau, bọn họ tìm thấy nhật ký của tôi trong đống văn kiện bị mang ra ngoài. Nhật ký là tất cả những gì tôi ghi chép lại trong ba năm quen biết Mộng Hồ, những suy nghĩ trong lòng, những điều bản thân chứng kiến, tình yêu sâu đậm của tôi dành cho Mộng Hồ. Lúc đó bản nhật ký này là một sự kiện rất khủng khiếp. Bây giờ ngẫm lại, kẻ đẩy Mộng Hồ xuống vực sâu chính là tôi.
Tôi có thể chịu được bất kỳ ai đánh gục mình trên đất rồi dẫm chân lên mà đi, dù sao tôi không có tư cách phản kháng. Nhưng tôi không thể dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào làm nhục Mộng Hồ của tôi! Mà kẻ kia, chính là học trò của tôi và cũng là bạn cùng trường với Mộng Hồ! Tôi cố gắng đấu tranh, tôi muốn làm cho bọn họ hiểu rằng chúng tôi yêu nhau thuần khiết, những hành động ngày đó tôi tưởng đã bảo vệ được tình yêu của chúng tôi nhưng kỳ thật chính là hại chúng tôi. Đứa nhỏ đơn thuần rơi vào tay đám người vô nhân tính, bọn chúng sẽ trở nên rất tàn nhẫn và vô tình. Bản nhật kí kia trở thành vũ khí tuyên truyền lợi hại, mỗi trang đều được sao thành rất nhiều bản dán khắp các ngã tư đường như lệnh truy nã. Mọi người trở nên say mê thích thú mà nghị luận, nhục mạ. Mỗi ngày tôi đều bị giải ra phố nhận lấy phán xét của quần chúng. Lúc đó, định nghĩa về chính nghĩa và thiện lương đã đổi khác, người ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để có thể giẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác. Tôi gần như chết lặng đi, ngoại trừ một chút ý thứ về Mộng Hồ. Đứa nhỏ tinh thuần như nước kia không nên nhận lấy sự nhục mạ như vậy. Tôi chỉ có thể cầu xin trời xanh nhưng trời xanh lại làm như không thấy.
Tôi không nghe được tin tức gì của cậu ấy, không ai có thể nói cho tôi biết cậu ấy có bình an hay không. Tôi liều mạng nghĩ biện pháp nhờ người mang tin tức tới nhưng chỉ như muối bỏ biển. Mãi cho tới một ngày tôi bị người ta áp giải lên xe giễu qua con phố nhỏ kia, nhìn thấy Mộng Mai – mẹ của em, hoảng sợ đứng dưới nơi dán những mảnh giấy kia, mái tóc dài thướt tha bị cắt loạn xạ. Tôi biết, Mộng Hồ của tôi đã không thể thoát nổi.” Hiệu trưởng Lâm hít một hơi thật sâu, cố gắng đè lại vết thương lòng.
“Tôi thật không ngờ trong tình huống như vậy có thể gặp lại Mộng Hồ! Chúng tôi bị áp giải tới quảng trường, gặp lại nhau trên đài cao! Xung quanh khẩu hiệu vang lên rung trời, bọn họ mang theo gậy gộc nhưng chúng tôi đều chỉ nhìn vào mắt nhau. Một khắc gặp lại đó ai cũng mừng như điên. Lúc chúng tôi quên hết tất cả nắm chặt tay nhau, một tên tạo phản bị chọc giận vung mạnh gậy xuống. Tôi ôm chặt Mộng Hồ vào ngực, tôi không có khả năng cứu cậu ấy nhưng ít nhất có thể dùng lưng mình che đỡ một ít thương tổn cho cậu ấy. Nhưng tôi đã sai! Tôi đã gây ra sự hãm hại thảm thiết hơn cho cậu ấy.
Mộng Hồ bị kéo đi, cậu ấy giãy giụa đứng thẳng người giữa gông cùm, xiềng xích tàn bạo, nở nụ cười. Cậu ấy nói với tôi: ‘Lâm Hi, em yêu anh.’
Tôi khóc, tôi biết không bao giờ có thể nhìn thấy Mộng Hồ của tôi nữa.”
Mặc dù cố gắng khắc chế không cho nước mắt tuôn trào nhưng hiệu trưởng Lâm vẫn rơi lệ đầy mặt. Sóng nước phập phồng trên hồ Như Mộng, giống như cảm ứng được tiếng gọi của người yêu, nhẹ nhàng đáp lại.
“Tên người kia tôi không muốn nhắc tới, là hắn ta dẫn người tới nhà tôi lục tìm nhật ký, cũng chính là hắn nhốt Mộng Hồ vào phòng thí nghiệm tra tấn hòng đoạt lấy thành quả của tôi. Hắn vốn định để Mộng Hồ thấy tình trạng thê thảm của tôi sẽ hết hi vọng mà giao ra những thứ hắn muốn, nhưng lại không nghĩ tới việc Mộng Hồ mỉm cười tuyên bố tình yêu của mình trước mặt nghìn vạn người như vậy. Lúc Mộng Hồ bị giam giữ, chưa từng ai gặp cậu ấy nữa; không ai biết trong phòng thí nghiệm kia mỗi ngày diễn ra những tội ác mất hết nhân tính như thế nào! Một bác sĩ khi đứng về chính nghĩa sẽ là thiên sứ; nhưng khi trái tim hắn bị tội ác cắn nuốt, hắn còn tàn nhẫn hơn cả ác ma.
Khi sự tàn bạo của địa ngục nhân gian không còn nhân tính kia vượt quá khả năng thừa nhận, người bên cạnh hắn ta dao động. Tin tức lặng lẽ truyền ra bên ngoài, mấy người bạn học của Mộng Hồ liền tập hợp nhau lại, lén lút cứu cậu ấy ra. Mộng Hồ còn sống, trên cơ thể trần trụi chỉ khoác một chiếc áo trắng. Một bạn học sau khi ôm cậu từ phòng thí nghiệm xuống đã khóc nấc lên. Một thanh niên mười tám tuổi nào đã trải qua trải qua tình cảnh kinh hoàng như vậy.
Bọn họ đều là bác sĩ tương lai nhưng không ai đủ can đảm cởi áo Mộng Hồ xem miệng vết thương của cậu ấy. Mộng Hồ không nói, ánh mắt của cậu vẫn nhìn mãi về một hướng – hướng tôi bị bắt đi, cậu ấy đang chờ tôi trở lại. Mấy đứa nhỏ kia lặng lẽ mang một giảng viên ra, hi vọng hắn có thể cứu sống Mộng Hồ nhưng vị giảng viên đó chỉ có thể nói với bọn họ rằng Mộng Hồ phải ra đi.
Lúc hấp hối, Mộng Hồ vẫn muốn gọi tên tôi. Vị giảng viên kia đưa tay cho cậu ấy rồi nói: ‘Mộng Hồ, Lâm Hi đã trở lại. Em nắm tay anh ấy đi…’ Mộng Hồ không nắm, cậu ấy biết rõ đó không phải tôi. Mộng Hồ biết bản thân không chống đỡ nổi bèn vươn một tay chỉ ra ngoài. Bạn học biết cậu ấy muốn đến bên hồ – nơi mà cậu yêu nhất. Bọn họ nâng cậu dậy, có lẽ do hồi quang phản chiếu, ánh mắt Mộng Hồ tỏa sáng, đứng thẳng người dậy. Mặt cậu ấy hướng về phía tôi dời đi, từng bước từng bước một đi vào lòng hồ. Cậu ấy vĩnh viễn ở đó chờ tôi. Người trên bờ khóc, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy dần dần biến mất trong hồ nước.”
Hồ nước dưới ánh trăng mở rộng vòng tay nghênh đón tinh linh của mình, Mộng Hồ cùng dòng nước hợp làm một thể. Mắt nhòe lệ trở nên mông lung, Mạc Ngôn thấy cậu bé kia mỉm cười trong làn nước.
“Sau khi Mộng Hồ mất được mười năm, tôi từ nông trường Tây Bắc trở lại Bắc Kinh, về bên cạnh cậu ấy. Mười năm sinh tử không rõ, đợi tới lúc tôi trở về, Mộng Hồ của tôi đã hóa thành hồ nước trong xanh kia. Khi cậu ấy chưa tới sinh nhật lần thứ mười tám, tôi đã hứa với cậu ấy rằng vào ngày đó sẽ tổ chức tiệc rượu mừng cậu ấy trưởng thành nhưng tôi lại không làm được. Vì thế vào ngày mùng mười tháng Mười một hàng năm, tôi đều tổ chứ sinh nhật cho cậu ấy – sinh nhật mười tám tuổi.”
“Tên của cái hồ này cũng vì thế mà ra đời ạ?” Mạc Ngôn đã hiểu rõ vì sao hiệu trưởng lại yêu cái hồ này như vậy.
“Đúng vậy, vào năm tám mươi ba, mấy chục trí thức trong ngoài nước trở lại trường xưa, ngày đó là ngày kị của Mộng Hồ. Trong số đó có người từng cứu Mộng Hồ, có người từng hãm hại cậu ấy, toàn bộ đều cảm thấy nội tâm bất an khi cơn sóng dữ kia đi qua. Chính một tay bọn họ đào đất bên bờ hồ, dựng lên một bia đá, đổi tên hồ này thành hồ Như Mộng. Bọn họ dùng cách này để nói với người trong hồ câu chào, câu tạ tội.” Hiệu trưởng Lâm dần bình tĩnh lại, không cảm động cũng không phẫn hận đối với sự sám hối muộn màng kia.
“Thầy không hận sao? Ít nhất là đối với người kia.”
“Người kia đã chết. Chết vì sự sợ hãi đối với hận thù luôn yên lặng bủa vây xung quanh. Không ai có thể thoát khỏi sự trừng phạt khi gây ra chuyện trời không dung, đất không tha, tôi luôn tin như vậy; cho nên tôi không hận, trái tim của tôi đã phủ đầy hình bóng của người tôi yêu, không có chỗ cho hắn ta.
Sau khi trở lại Bắc Kinh, tôi không rời khỏi nơi này nữa. Hiện tại tuổi đã cao, người thân đã sớm di tản ra nước ngoài khuyên tôi xuất ngoại đoàn tụ với bọn họ, tôi không đi, chỉ muốn ở chỗ này với Mộng Hồ. Tôi không cô đơn vì mỗi giây mỗi phút Mộng Hồ đều ở bên cạnh. Tôi sống, chơi diều bên hồ cho cậu ấy xem; tôi chết, sẽ làm một thân cây đứng bên hồ. Mạc Ngôn, nguyện vọng này của tôi giao cho em hoàn thành.” Hiệu trưởng Lâm vỗ bờ vai Mạc Ngôn. “Tới lúc tôi chết, hãy chôn tro cốt của tôi ở chỗ này, trồng một gốc liễu rồi để cành liễu có thể chạm tới mặt nước. Chúng tôi sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
Mạc Ngôn cắn chặt môi, cúi đầu vùi đôi mắt đẫm lệ vào khuỷu tay. Vì sao lại như thế này? Yêu không phải thứ tình cảm thánh khiết nhất sao? Vì sao lại biến thành thương tổn khủng khiếp như vậy?
“Đối với tình yêu này, tôi không hối hận vì lựa chọn của bản thân nhưng lại khiến tôi cảm nhận sâu sắc sự ích kỷ và ngu xuẩn của mình. Nếu không phải vì tôi, Mộng Hồ sẽ không cực khổ như vậy; nếu tôi có thể buông tay sớm hơn, có lẽ Mộng Hồ đã không phải chết. Tôi vẫn luôn tin rằng kiên trì sẽ hạnh phúc, chúng tôi đều kiên trì tới cùng nhưng kết quả tôi lại mất đi Mộng Hồ.”
“Nhưng kiếp nạn chưa chấm dứt. Nhiều năm sau tôi mới biết được người đàn ông từng hứa hôn với mẹ em khi nghe được tin tức kia liền trở mặt ngay tức khắc, chẳng những dán tư liệu khắp nơi để vũ nhục mẹ em lại còn mang theo một đám người tới nhà quấy phá. Ông ngoại em tức quá nên liều mạng với bọn họ, kết quả ngã đụng đầu xuống đất, đột quỵ mà qua đời. Bà ngoại em từ đó về sau bị trúng gió liệt toàn thân, rốt cuộc không nói được câu nào nữa. Khi mẹ em nghe được tin Mộng Hồ đã chết liền chạy tới bên hồ nhưng cô ấy đã không khóc nổi nữa.
May mắn khi cô ấy cảm thấy bất lực lại có ba em đứng cạnh, giúp cô ấy vượt qua năm tháng gian nan nhất. Chỉ tiếc người tốt đó lại hi sinh ở tiền tuyến để lại mẹ con em lẻ loi hiu quạnh. Tôi muốn giúp hai người, đây là khả năng duy nhất tôi có thể làm vì Mộng Hồ, nhưng mẹ em không muốn nhận sự giúp đỡ đó. Nói cô ấy không tha thứ cho tôi thì chi bằng nói cô ấy không thể chấp nhận được sự thật quá tàn khốc; vì né tránh tôi, cô ấy thà rằng chuyển nhà, chuyển trường. Mãi tới khi em thi đại học, tôi mới nối lại được liên lạc với mẹ em. Tôi hi vọng em có thể vào học viện Y, như vậy tôi có thể tận lực trợ giúp em, tận lực hoàn thành trách nhiệm thay Mộng Hồ. Tôi tôn trọng ý nguyện của mẹ em, cũng không đồng ý để trong lòng em cảm thấy mất tự tin khi có sự giúp đỡ của tôi, dù sao hết thảy đều là kết quả cố gắng của chính em. Cho nên mấy năm nay chúng tôi vẫn luôn im lặng, tất cả bí mật đều nói hết với em hôm nay.”
Hiệu trưởng Lâm nghiêm túc nhìn Mạc Ngôn. “Tôi nói cho em biết những chuyện này là hi vọng em đừng trách cứ mẹ mình, bà ấy không thể chấp nhận chuyện em và Tiểu Nguyên là có nguyên do. Hi vọng em có thể suy nghĩ kỹ về tình cảnh của mình và Tiểu Nguyên, thận trọng đưa ra quyết định. Tôi hiểu được tâm tình của em, cũng biết em rất cố chấp trong tình yêu; nhưng chớ quên, em cho rằng bản thân mình có thể che mưa chắn gió cho cậu ấy, em không quan tâm vì lựa chọn của mình mà trả cái giá rất đắt, mà em đã quên đứa nhỏ kia cũng phải chịu thống khổ vì sự lựa chọn đó, em không thể thay cậu ấy gánh vác đau khổ được.”
Tư tưởng Mạc Ngôn rối loạn, thống khổ ôm đầu, thì thào nói: “Em sai lầm rồi sao? Em thật sự sai lầm sao?”
Hiệu trưởng Lâm đè vai anh lại. “Tình huống hiện tại, em làm sai rồi! Tôi sẽ cố hết sức lo liệu, nhưng để không tạo ra sóng gió lớn hơn, em tạm thời đừng tới trường học.”
Mạc Ngôn giật mình nhìn hiệu trưởng, một luồng khí lạnh lẽo chậm rãi len lỏi vào trái tim anh.
Mạc Ngôn không biết mình rời khỏi chỗ hiệu trưởng như thế nào. Thất thểu đi trên đường, anh giống như một cái xác không hồn.
Trong nháy mắt, tất cả đều thay đổi, mình thực sự sai sao? Anh yêu em nên tổn thương em, tổn thương mẹ, tổn thương người nhà em, như vậy có nên kiên trì với tình yêu này không? Tiểu Nguyên, em hãy nói cho anh biết, anh nên làm thế nào đây?
…
Không khí trong phòng ngột ngạt và ngượng ngùng, mẹ Mạc run rẩy ngồi xuống đối diện cô gái xinh đẹp có vẻ mặt lạnh lùng. Từng gặp một lần ở bệnh viện, mẹ Mạc biết cô là người nhà của đứa nhỏ kia. Dì Trương được Mạc Ngôn mời tới làm bạn với mẹ mình cảm thấy có gì đó không đúng liền đề phòng ngồi giữa hai người. Mẹ Mạc cố gắng tươi cười. “Chị Trương, không có việc gì đâu, chị về nghỉ ngơi đi! Tôi có chút chuyện muốn nói với cô gái này.”
Dì Trương không nói lại được, đành phải đứng dậy ra về.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, chị ba hếch cằm lên, lạnh lùng nói: “Chào bác, cháu là chị của Lưu Tiểu Nguyên. Cháu nhận ủy thác của người trong nhà tới nói với bác và Mạc Ngôn mấy câu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...