CHƯƠNG 43
Bị Mạc Ngôn ôm vào nhà trong nháy mắt, Lưu Tiểu Nguyên bủn rủn cảm thấy không thật lắm, cậu nằm trong ngực anh nhìn khắp nơi đánh giá căn nhà mới của mình. Phòng khách lầu dưới tràn ngập ánh sáng, đồ dùng cần thiết có đủ cả. Tuy rằng không có thứ gì xa hoa quý giá nhưng khắp nơi đều mang hơi thở ấm áp của một gia đình nho nhỏ. Lưu Tiểu Nguyên không quan tâm Mạc Ngôn nghĩ sao, giãy dụa đòi xuống hò hét chạy trong phòng. Cậu hưng phấn quá độ, sờ thứ gì cũng thấy vui vẻ, nghĩ tới đây chính là nhà mình nên những thứ bình thường bỗng trở nên đáng yêu lạ kỳ, cảm giác kỳ diệu thế này có phải là – hạnh phúc?
Cầu thang gỗ được quét một lớp sơn trong suốt sáng bóng, Lưu Tiểu Nguyên cẩn thận cởi giày đặt ở dưới, ầm ầm ầm chạy lên. Nếu Chu Kiến thấy cảnh này nhất định dây thần kinh sẽ đứt sạch, bạn nhỏ Lưu Tiểu Nguyên này vốn không có thói quen quý trọng đồ vật gì. Nhưng hiện Lưu Tiểu Nguyên chẳng nhớ nổi Chu Kiến là ai, toàn bộ tinh thần của cậu đều tập trung vào việc thăm dò tổ ấm nhỏ xinh của mình. Lầu dưới là phòng khách, phòng bếp; lầu trên là phòng ngủ và thư phòng. Bước vào phòng ngủ, Lưu Tiểu Nguyên không nhịn nổi huýt gió một tiếng. Vách tường màu lam nhạt, sàn nhà màu vàng nhạt, tấm rèm xanh biển nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Giữa phòng là chiếc giường lớn màu trắng mềm mại, rất giống một đám mây trôi bồng bềnh trên nền trời thăm thẳm.
Lưu Tiểu Nguyên hoan hô một tiếng rồi bổ nhào lên đám mây, mây run rẩy mấy cái, Lưu Tiểu Nguyên vui sướng lâng lâng cả người. “A~ thoải mái quá! Thật thoải mái!” Lưu Tiểu Nguyên giang tay giang chân như tập bơi xoa xoa lên giường, ôm gối lăn lộn.
Trên đầu giường đặt một chiếc đèn bàn, bên cạnh là một khung hình đôi rất tinh xảo. Bên trái là hình chụp Lưu Tiểu Nguyên ôm gấu bông, bên phải là cảnh hôn của hai người trong trời tuyết rơi. Nhìn bức hình này, sự ngọt ngào trong lòng Lưu Tiểu Nguyên chất thành tầng tầng lớp lớp. Hai người trong vườn Viên Minh, tuyết rơi trên mặt đất, nụ cười ngọt ngào vẫn in trong đầu. Sự buồn bực nghi ngờ vô cớ nhiều ngày nay biến mất tăm mất tích, Lưu Tiểu Nguyên quên sạch sẽ việc mình từng giận dỗi. Anh tốn không ít tâm sức nhỉ? Khoảng thời gian này là lúc anh vất vả nhất, trách không được đêm nào cũng phải tăng ca. Lưu Tiểu Nguyên ôm gối vào ngực, day day lên trái tim chua xót.
Mạc Ngôn yên lặng ngắm cậu, mỉm cười nhìn cậu nhóc đang tận hưởng niềm vui do anh mang lại. Suốt hai tháng nay, anh chạy khắp các ngóc ngách ở Bắc Kinh này để tìm một nơi yên bình chuẩn bị nhà ở cho bọn họ. Từ mua phòng, trang hoàng đến mua dụng cụ nội thất đều do một mình anh xử lý. Mạc Ngôn chưa từng mua bán cái gì cộng thêm túi tiền có hạn chỉ có thể kiên trì mặc cả với người bán; nhưng hết thảy mệt nhọc và vất vả đều tan biến trong nụ cười của cậu nhóc này.
“Anh biết em nhất định sẽ thích cái giường này. Trước kia tủi thân cho bảo bối của anh rồi, từ nay trở đi anh sẽ đền bù lại cho em.”
Giọng nói đầy mê hoặc vang bên tai, đầu lưỡi nóng hổi liếm liếm vành tai, Lưu Tiểu Nguyên run rẩy co người lại. Nghĩ tới những chuyện sắp xảy ra trên chiếc giường lớn này, mặt Lưu Tiểu Nguyên đỏ như sắp xuất huyết tới nơi, thình lình hét lớn một tiếng. “Anh không nói cho em!’
Mạc Ngôn ôm cậu cười rộ lên. “Nếu anh nói cho em biết trước, anh sẽ không thưởng thức được sự kinh hỉ của em. Dù sao anh đã làm rất tốt, không được không thích!” Nụ hôn dịu dàng phủ lên, cậu không thể không đáp lại.
Đẩy cậu nhóc đang thở hổn hển xuống giường, Mạc Ngôn tham lam mạnh mẽ hôn cậu. Nhiều ngày áp lực đau khổ như vậy, hôm nay trả lại cho anh đi! Hai người ôm chặt cơ thể nóng bỏng của đối phương, nụ hôn thật sâu như muốn hợp thành một thể.
Rốt cuộc buông ra, Lưu Tiểu Nguyên thở hổn hển. Bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề hết sức quan trọng, cậu nghiêng người chặn Mạc Ngôn lại, mở to mắt nhìn anh. “Phòng này là anh mua? Xe cũng vậy sao? Sao anh có nhiều tiền như vậy?”
Mạc Ngôn duỗi thẳng người, ngón tay chọt mũi cậu. “Là anh mua đấy. Mọi thứ ở đây đều thuộc về chúng ta. Về vấn đề tiền bạc, em không nên quan tâm làm gì.”
“Không được! Anh không nói rõ ràng thì lòng em rất khó chịu, không được! Anh lấy tiền ở đâu ra?” Lưu Tiểu Nguyên không hiểu, trong lòng cảm thấy bất an lắm.
Mạc Ngôn cười. “Được rồi, kỳ thật anh dự định mua phòng từ rất lâu rồi, chẳng qua hiện tại mới thực hiện thôi.”
“Rất lâu? Rất sớm?” Lưu Tiểu Nguyên híp mắt nhìn anh, nếu anh dám nói phòng ở này anh mua để kết hôn em liền bóp chết anh!
Mạc Ngôn ha ha cười rộ. “Ngày đầu tiền chúng ta quen nhau anh đã bắt đầu có suy nghĩ này rồi.”
A! Lưu Tiểu Nguyên bỗng thấy xấu hổ vô cùng, vừa cào vừa cắn Mạc Ngôn khiến anh không thể không ôm chặt cậu đặt dưới thân. “Cái này cần rất nhiều tiền đấy! Anh lấy đâu ra hả?”
Mạc Ngôn vuốt ve tóc cậu nói: “Kỳ thật cũng không nhiều lắm. Xe anh mua trả góp, hơn nữa không phải loại đắt tiền. Nhà ở vùng ngoại ô so với trung tâm không tiện lắm. Lúc ấy chọn nơi này bởi yên tĩnh hẻo lánh, hơn nữa giá tiền không cao. Vay cá nhân, anh hoàn toàn có thể gánh vác. Hơn nữa anh còn có tiền tiết kiệm! Như vậy đấy, em yên tâm chưa nào?”
An ủi một cậu nhóc không rành chuyện tuyệt đối không khó khăn lắm, huống chi Lưu Tiểu Nguyên lớn như vậy chưa từng lo tới tiền bạc bao giờ.
“Ha ha ha~” Lưu Tiểu Nguyên cười tủm tỉm ôm cổ Mạc Ngôn. Anh cúi đầu hôn nhẹ bờ môi cậu, dịu dàng nói nhỏ: “Ngoan, lại đây, anh muốn cho em xem một thứ.”
A? Còn thứ gì tốt nữa sao? Đôi mắt Lưu Tiểu Nguyên sáng hẳn lên.
Đỡ vai giúp cậu xuống lầu, Mạc Ngôn tỏ vẻ bí mật không hé răng; anh ấn Lưu Tiểu Nguyên ngồi xuống sô pha, cầm một chiếc khăn quàng cổ bên cạnh bịt mắt cậu lại. “Không được nhìn lén, xong ngay đây!”
Lưu Tiểu Nguyên bị bịt mắt cảm thấy rất khẩn trương, nghe tiếng Mạc Ngôn chạy tới chạy lui, tiếng tháo rèm xuống. Làm cái gì vậy? “Mạc Ngôn?” Lưu Tiểu Nguyên chột dạ kêu lên, bất an bám chặt vào tay vịn sô pha.
Tay bị cầm lấy kéo lên khỏi sô pha, đến một nơi lóe nhiều điểm sáng. Lưu Tiểu Nguyên kéo khăn xuống, kinh ngạc lần thứ hai trong ngày. Nhiều ngọn nến sáng lung linh, rượu ngon, một chiếc bánh ngọt hình trái tim có viết chữ ‘Yêu’ thật to. Cánh tay đằng sau dịu dàng ôm lấy cậu, môi Mạc Ngôn sát bên tai. “Tiểu Nguyên, kết hôn với anh nhé!”
“Ai… Ai muốn kết… kết…” Lưu Tiểu Nguyên ngơ ngác, bỗng nhiên nhận ra bản thân đang nói lắp loạn cả lên.
“Em và anh, hai người chúng ta kết hôn. Anh làm hết thảy là vì đêm nay có thể làm một việc – cầu hôn người anh yêu nhất!”
Đầu vang ong ong, Lưu Tiểu Nguyên cố gắng một lần lại một lần kiểm tra để chứng minh tai mình không nghe nhầm. Không phải cậu chưa từng ảo tưởng về việc này nhưng… nhưng giấc mơ xa vời ấy cứ thế trở thành hiện thực sao?
“Anh đã không bàn bạc với em mà tự mình quyết định.”
Nửa ngày Lưu Tiểu Nguyên không phản ứng gì, Mạc Ngôn có chút bối rối, cắn môi lấy một chiếc hộp nhỏ trong người mở ra đặt trong tay Lưu Tiểu Nguyên.
Lưu Tiểu Nguyên cố gắng tập trung nhìn thứ trong tay – một đôi nhẫn bạch kim giống nhau như đúc. Mạc Ngôn bồn chồn lấy nhẫn ra đeo vào ngón tay Lưu Tiểu Nguyên. Lưu Tiểu Nguyên chầm chậm giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn sáng bóng thuần khiết tượng trưng cho tình cảm sâu đậm của hai người lóe sáng, nụ cười dần dần nở rộ. Cậu cầm chiếc nhẫn còn lại đeo vào ngón áp út cho Mạc Ngôn, sau đó ngước đôi mắt sáng lấp lánh hỏi nhỏ: “Em có thể kêu to lên không?”
Mạc Ngôn vui sướng tươi cười, nhẹ nhàng nói: “Có thể.”
Lưu Tiểu Nguyên hít sâu, sau đó dùng toàn bộ sức lực của mình. “A!!!” Cậu nhảy chồm lên người Mạc Ngôn, chân quắp thắt lưng còn tay ôm chặt cổ anh cố gắng kêu to: “Mạc Ngôn! Em yêu anh chết mất! Mạc Ngôn! Em yêu anh chết đi được!”
Mạc Ngôn ôm cậu xoay tròn, cuồng nhiệt hô to trong phòng. Lúc hai người choáng váng đầu óc ngã lăn ra đất, Mạc Ngôn ôm Lưu Tiểu Nguyên, nói rõ ràng từng chữ một: “Bảo bối! Anh yêu em! Anh dùng tất cả mọi thứ của mình yêu em!”
Chiếc giường mềm mại đỡ lấy hai người đang quấn quýt nhau. Lưu Tiểu Nguyên nằm ngửa túm chặt drap giường, đầu nâng cao rên rỉ. Mạc Ngôn vùi vào giữa hai chân cậu, ngậm lấy vật nhỏ đang nhếch lên lưu luyến liếm mút. Lưu Tiểu Nguyên muốn xuất vài lần rồi nhưng bị một bàn tay đáng giận ngăn lại.
“Ưm… Để em xuất…” Nửa như cầu xin, nửa như làm nũng.
“Đừng vội, chúng ta có rất nhiều thời gian.” Mạc Ngôn từ từ chuyển nụ hôn đến đôi môi mềm mại của cậu.
Sau khi cẩn thận hôn khắp thân thể trần trụi trước mắt, Mạc Ngôn bỗng nhiên dùng sức lật úp Lưu Tiểu Nguyên đang còn mê man để cậu nằm trên giường, mân mê cặp mông căng tròn. Anh vuốt ve thắt lưng nhỏ hẹp, hai ngón cái nhẹ nhàng mát xa phần xương cụt trơn bóng, động tác quen thuộc khiến Lưu Tiểu Nguyên bật ngửa đầu dậy, cả người run lên. Mạc Ngôn cúi đầu hôn cặp mông tròn trịa của Lưu Tiểu Nguyên khiến cậu không nhịn nổi, đong đưa muốn trốn tránh. Chưa từng trải qua hành động kích thích mãnh liệt như vậy!
Nhưng Mạc Ngôn không có ý dừng lại, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mặt trên nơi đang co rút kia.
“A a ~” Lưu Tiểu Nguyên sợ hãi kêu ra tiếng, muốn đứng thẳng dậy vùng thoát. Cho tới giờ anh chưa từng làm vậy, rất kỳ quái! Cảm giác… giống như có dòng điện chạy qua.
“A! Không cần! Ưm Ưm ~” Thắt lưng cậu bị giữ chặt, tiểu huyệt phía sau bị đầu lưỡi nóng bỏng liếm không ngừng. Cảm giác tê dại chấn động xông thẳng lên đại não, rất mãnh liệt! Cậu chịu không nổi. “Ngôn ~ a! Xin anh…” Lưu Tiểu Nguyên đã không còn khống chế được bản thân nữa, khoái cảm mãnh liệt khiến cậu càng muốn nhiều hơn.
Mạc Ngôn vươn đầu lưỡi thám thính tiểu huyệt đang trở nên trơn bóng mềm mại, ra vào vài lần đã khiến bên trong nơi đó bắt đầu ướt át. Anh không vuốt ve những nơi mẫn cảm khác mà thu hút sự tập trung của bảo bối tại một điểm duy nhất, để cậu hưởng thụ sự công kích của luồng khoái cảm cực mạnh này.
Tiếng rên rỉ đã biến thành nức nở, Lưu Tiểu Nguyên vô thức gục đầu xuống, khoái cảm không tên và đau đớn cùng xuất hiện một lúc, hừng hực như lửa đốt. Mạc Ngôn không thể kiềm chế được, động thân một cái khiến dục vọng của hai người gắn bó thật sâu. Va chạm mãnh liệt với nhiều góc độ, tiểu huyệt ướt át mềm mại thật ngọt ngào. Đây chính là nhà mình nên không cần nhẫn nhịn nữa. Lưu Tiểu Nguyên lần đầu không cắn chặt khăn chẳng cần che giấu mà biểu lộ khoái cảm của bản thân, rên rỉ lớn tiếng không cố kỵ điều gì.
Mạc Ngôn bị phản ứng mãnh liệt của cậu nhóc làm cho kích động, liều mạng đánh sâu vào nguồn suối khoái hoạt kia.
“A!”
Hét lên một tiếng, cơ hồ cùng một lúc hai người lập tức phun trào khát cầu nhiều ngày qua.
Sự tác cầu không ngừng lặp lại, sự thân mật vẫn chưa dứt, mãi tới khi Lưu Tiểu Nguyên kiệt sức mở to hai mắt, mãi tới khi mồ hôi của Mạc Ngôn thấm ướt drap giường. Cuối cùng xuất trong cơ thể cậu lần cuối, kỳ thật nơi nào đó sớm đã không còn bao nhiêu dịch thể, Mạc Ngôn nằm trên người Lưu Tiểu Nguyên thở hổn hển. Nhìn ánh mắt xao động của cậu nhóc, sợi tóc ướt đẫm dán trên mặt, Mạc Ngôn cười giơ tay gạt ra giúp cậu.
Nửa đêm nổi gió lớn. Nhánh cây tạo ra những hình dáng loang lổ lay động in lên cửa sổ. Hai người ôm nhau nằm trên giường ngủ thật sâu.
Đột nhiên, Lưu Tiểu Nguyên tỉnh mộng. “Mấy giờ rồi? Đã trễ thế này sao anh không gọi em?”
Cậu hoang mang xoay người đứng lên chạy xuống đất, Mạc Ngôn bừng tỉnh không kịp ôm lấy cậu, Lưu Tiểu Nguyên ngã thật mạnh xuống đất. Mạc Ngôn luống cuống tay chân mở đèn bàn, nhảy xuống giường ôm cậu vào ngực. “Tiểu Nguyên! Tỉnh nào! Đây là nhà chúng ta, đừng sợ!”
Lưu Tiểu Nguyên ngây ngô nhìn mọi nơi rồi tỉnh lại, ngượng ngùng cười: “Ha ha ha… Em ngủ mơ.”
Cậu xoay người leo lên giường, chui vào ổ chăn ấm áp ngủ tiếp. Thói quen lo lắng trường kỳ của cậu nhóc gây ra sự kinh hoảng vừa rồi khiến nơi sâu nhất trong lòng Mạc Ngôn quặn đau. Anh nằm xuống bên cạnh vươn tay ôm lấy bảo bối vào lòng, cố gắng nén nước mắt một lúc lâu mới nói: “Anh sẽ không, tuyệt đối sẽ không để em phải sợ hãi nữa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...