CHƯƠNG 30
Mãi tới khi ra tới cửa chính của khu thực nghiệm, Lưu Tiểu Nguyên vẫn chưa hết đỏ mặt. Đầu lưỡi thỉnh thoảng liếm liếm môi, nơi bị gặm cắn cứ đau đau tê tê. Lầm bầm mắng Mạc Ngôn, môi em ăn ngon như vậy hay sao mà trước khi về còn gặm một lần nữa, lần sau nhất định phạt không cho anh chạm vào! Lưu Tiểu Nguyên mím miệng xỏ tay vào túi quần, chầm chậm trở lại ký túc xá. Vừa rồi kịch liệt như vậy khiến thân thể có chút mệt mỏi, Lưu Tiểu Nguyên chỉ muốn nhảy phốc lên giường ngủ say một giấc, khỏi phải nghĩ tới chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập kia nữa.
Đẩy cửa vào, mồ hôi vừa hết của Lưu Tiểu Nguyên lại bắt đầu túa ra. “Chị ba? Chị đến đây làm gì vậy?”
Chị ba thấy cậu về liền lấy ngón tay chọc ót cậu. “Em chạy đi đâu chơi hả? Không phải đã nói hôm nay chị tới đón hai đứa sao?”
“Hả? Ơ, em quên mất. Hì hì.” Mồ hôi sau lưng Lưu Tiểu Nguyên chảy xuống, chết thật! Sao lại quên việc này chứ? Hỏng rồi! Đã hẹn buổi tối ra ngoài cùng Mạc Ngôn, làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Lưu Tiểu Nguyên không rõ đang nghĩ gì, chị ba nói một câu khiến cậu sợ hết hồn. “Tiểu Nguyên, sao môi em lại hồng vậy? Sưng à?” Chị ba đỏ mặt tía tai sờ soạng khắp người Lưu Tiểu Nguyên, có đổ mồ hôi, mặt cũng đỏ bừng. “Sao thế này? Sốt rồi sao? Có khó chịu không? Em em em… đã như vậy còn chạy đi chơi được!”
Lưu Tiểu Nguyên chớp mắt nói luôn: “Không sao đâu chị ba, em chỉ hơi nóng chút thôi. Mà hai người bọn chị về trước đi! Em ở đây hai ngày nữa, em có hẹn với bạn học rồi!”
“Không được! Ngoan ngoãn theo chị về nhà đi! Hai tháng không về em không thấy nhớ nhà sao, em chơi phát điên rồi à? Đúng rồi Tiểu Nguyên, cái chăn này là thế nào?” Chị ba vừa thu dọn đồ đạc cho cậu vừa nói.
Lưu Tiểu Nguyên lại đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Nhìn đám Thiên Viễn đang đứng một bên, Thiên Viễn nhăn mặt nhăn mũi. Đầu óc Lưu Tiểu Nguyên xoay tám trăm sáu mươi vòng cũng không nghĩ ra ý gì, đơn giản đen mặt không nói lời nào, tay xỏ túi quần quay người đá văng cửa phòng. “Rốt cuộc có đi hay không đây?”
“Đi ngay!” Chị ba hoảng sợ, câu nào chọc vị tiểu tổ tông này rồi? Đuổi sát gót ra ngoài. Thiên Viễn và Chu Kiến hai mặt nhìn nhau.
Mãi tới khi ngồi lên xe Lưu Tiểu Nguyên đều không nói lời nào, ngoảnh cổ nhìn ra cửa sổ. Vội chết mất! Mạc Ngôn còn chờ mình, mà hôm nay mình về nhà sẽ không thể tùy ý ra ngoài được!
Chị ba ngồi bên cạnh hết dỗ dành lại hỏi han. Lưu Tiểu Nguyên hùng hổ: “Là ai chọc em hả? Chị chọc em! Chị hỏi cái chăn làm gì?”
Chị ba khép nép giải thích: “Chị thấy cái chăn kia không phải của nhà mình nên hỏi một chút, em giận thật sao?”
“Bây giờ chị hỏi gốc gác cái chăn kia, vậy buổi tối em lạnh ngủ không yên mọi người có ai từng hỏi em không? Mọi người ở nhà mặc áo quàng khăn ấm áp, một mình em ở ngoài chịu tội mọi người có biết không? Đó là em tự bỏ tiền mua đấy! Em là một đứa trẻ không ai thương, tự mình bớt xén tiền ăn tiết kiệm mua chăn còn phải mặt dày nói với bọn Lão Uy là người nhà mua cho, có oan hay không đây?” Lưu Tiểu Nguyên đúng lý hợp tình nói liền một mạch, còn không quên dùng tay chà xát đôi mắt.
Cậu nói tới mức tim chị ba như bị ai đó bóp nghẹn, giọng nói lập tức cao lên quãng tám: “Đứa nhỏ này, sao em không nói sớm chứ… Em tự mua sao? Trong túi em giờ còn mấy đồng? Có phải em dùng hết tiền ăn rồi không? Xem em đói tới xanh xao vàng vọt thế này đây, nào, để chị cho tiền. Sau này muốn cái gì cứ nói!”
Vừa nghe hai chữ ‘cho tiền’, mây đen trên mặt Lưu Tiểu Nguyên lập tức biến thành tinh tú sáng ngời, cười hì hì ôm cổ chị ba giúp cô lấy ví tiền.
Trần Mặc ngồi ở ghế phó lái coi tài xế là Lưu Tiểu Nguyên mà đá, cậu ta thế kia mà nói xanh xao vàng vọt hả? Khuôn mặt gầy nhom, xanh xao vàng vọt là tôi đây có được không hả? Cậu ta là tên nhóc không ai thương, tôi đây không giống dân chạy nạn Somalia hả? Tôi phải đòi lại công bằng!
Tài xế ngồi bên cạnh cười. “Tôi nói cô ba này, cô đừng thiên vị quá, lát nữa tôi phải dùng chân để về nhà đó. Cô xem cái xe này cũng đang kêu ầm lên rồi đây!” Trần Mặc đá thêm một phát vào đùi anh ta.
Chị ba cười ôm chầm Lưu Tiểu Nguyên. “Việc này không thể trách tôi được, ai bảo nhà chúng ta chỉ có duy nhất cục cưng này chứ!”
…
Tòa biệt thự nguy nga với cánh cổng sơn son cùng bức tường vây xung quanh hiện ra, trên cổng treo một tấm biển với chữ phúc rất lớn, viền được chạm khắc tinh tế. Bước qua cổng là khuôn viên rộng lớn nhưng trống trải, chỉ có bàn ghế bằng đá với những cây sồi xanh biếc xung quanh. Những khóm hoa trong bồn đều được cắt tỉa tỉ mỉ, vùng hoa chuyên dùng để tổ chức các dịp lễ nở hoa rất tươi tắn. Đại sảnh rộng và cổ kính. Tòa biệt thự này cơ hồ có thể trở thành văn vật trong viện bảo tàng, tuy rằng trải qua mưa gió nhiều năm nhưng vẫn duy trì được sự kiêu ngạo vốn có của mình.
Lưu Tiểu Nguyên chạy như bay vào đại sảnh, giọng hát ngọt ngào của Tân Phượng Hà từ trong radio phát ra: “Mùa hạ hoa nở rực rỡ giữa đất trời, cây lựu trổ những trái chín căng mọng như lửa đỏ. Yêu một cơn mưa, cơn mưa vào buổi hoàng hôn. Một đóa sen duyên dáng yêu kiều nổi trên mặt nước trước gió khuya…” Trên ghế thái sư làm bằng gỗ tử đàn, một ông lão tóc trắng với gương mặt hồng hào đang nằm nhắm mắt say mê nghe khúc hát. Áo ngắn tay đen tuyền thêu hoa, chân đi giày vài, chòm râu trắng phơ bay lả tả trước ngực. Hai tay ông đặt lên tay vịn, ngón tay phải đeo một chiếc nhẫn ngọc rất lớn sáng rực rỡ. Lưu Tiểu Nguyên bụm miệng rón ra rón rén như mèo ăn vụng chạy vào. Hai tay ôm cổ ông lão làm nũng, giọng cậu uốn éo theo bài hát của Tân Phượng Hà trong radio: “Chính là đóa tịnh đế liên(*) a~”
(*) Tịnh đế liên: Hai đóa sen nở cùng một đế, ý chỉ tình vợ chồng chung thủy, gắn bó.
“Ha ha ha. Ôi, hoàng tử bé nhà chúng ta cuối cùng cũng biết về nhà rồi! Con có nhớ ông nội không nào?” Ông nội cười híp mắt lại, tay vỗ vỗ cánh tay đang ôm cổ mình của Lưu Tiểu Nguyên. Cháu nội học đại học, người suốt ngày quẩn quanh mang đến cho ông sự vui vẻ đột nhiên mấy tháng không thể về nhà, ông nội bị việc này khiến cho buồn bực rất lâu. Cuối cùng lại thấy cháu trai, có cậu ở cạnh bày trò chơi xấu làm nũng khiến tâm tình ông trở nên tốt vô cùng.
Lưu Tiểu Nguyên ngồi lên tay vịn cạnh ông nội, làm ra vẻ trịnh trọng vỗ tay ông nội nói: “Bạn Lưu Tiểu Nguyên không thể về nhà kỳ thật có nguyên nhân vô cùng quan trọng, đó chính là việc học tập của bạn ấy rất bận rộn! Học viện Y không có bạn ấy ở lại chỉ huy quả thực sẽ không thể vận hành bình thường được!”
“Thằng nhóc này!”
“Ông nội, ông nội cứ nghe đi nhé, con vào phòng tắm rửa thay quần áo ăn cơm cái đã!” Tặng ông một khuôn mặt tươi cười, Lưu Tiểu Nguyên mau chóng chạy lên lầu.
Chạy nhanh như chớp. Trở lại phòng mình, Lưu Tiểu Nguyên đóng cửa lại. Việc đầu tiên làm chính là gọi điện thoại. “Ừm, em cũng không muốn về nhà đâu, nhưng không còn cách nào cả. Hôm nay em không ra ngoài được, vâng, vâng, em biết. Anh phải gọi điện thoại cho em đấy! Ngày nào cũng phải gọi! Còn nữa… Anh phải nhớ em.” Lưu Tiểu Nguyên nằm trên giường, giọng nói càng ngày càng nhỏ, mặt càng ngày càng hồng.
Cúp máy, Lưu Tiểu Nguyên thở dài, tâm tình không tốt chút nào. Về nhà chính là trở lại cái ***g chim, ngày nào muốn ra ngoài mà không có lý do rõ ràng sợ là không thể được.
…
Xe Audi màu đen chạy băng băng về phía trước, sau khi đưa Lưu Tiểu Nguyên về nhà chị ba không vào luôn mà tiếp tục đưa Trần Mặc về nhà cô. Dọc đường chị ba không nói gì, Trần Mặc nhận ra sự khác thường.
Quả nhiên.
“Dừng xe! Tiểu Vương, anh ở ngoài này chờ chúng tôi, hai chúng tôi đi ăn chút gì đó.” Chị ba không nói hai lời lập tức xuống xe đi tới tiệm cà phê ven đường. Trần Mặc đành phải đi theo.
Sau khi ngồi xuống, lông tóc Trần Mặc cứ dựng đứng cả lên. Chị ba lạnh lùng nghiêm mặt đang lườm cô kia kìa! Ngay cả ông ngoại còn nói người lớn nhất trong nhà này chính là chị ba của mấy đứa, mang dáng vẻ rất giống cụ nội. Trần Mặc mau chóng lấy lòng hỏi: “Chị ba, chuyện gì vậy?”
“Chị hỏi em, Tiểu Nguyên dạo này hay cùng đi với ai?”
“A?” Trần Mặc ngỡ ngàng hỏi: “Người nào?”
“Chị hỏi em bình thường nó hay chơi với ai nhất?” Chị ba nổi giận đùng đùng nói.
Trần Mặc không hiểu ra sao cả. “Bình thường cậu ấy hay chơi với Chu Kiến, cũng chơi với những người khác rất tốt.”
“Ai là Chu Kiến?” Chị ba hỏi mãi không thôi.
“Chính là cậu bạn trong ký túc xá, cái tên đẹp trai và cao nhất ấy, là lớp trưởng của bọn em.” Trần Mặc báo cáo chi tiết.
Chị ba nghĩ. “Cậu bạn kia à, nhìn cũng không tồi, không giống như đứa ăn chơi quậy phá.”
Trần Mặc trợn trắng mắt, toàn bộ thế giới này chỉ có một kẻ quậy phá duy nhất là Lưu Tiểu Nguyên mà thôi!
“Nó có hay chơi bời với kẻ nào không đứng đắn bên ngoài không?”
“Không có.” Nếu có liệu cậu ta có cho em biết không chứ? Trần Mặc tùy ý uống nước trái cây.
“Tấm chăn kia rốt cuộc là ai mua cho nó đây?” Móng tay dài gõ gõ bàn, chị ba lầm bầm lầu bầu.
“Không phải cậu ấy nói tự mình mua sao?” Trần Mặc trừng đôi mắt to.
“Chị mà tin nó hả! Đứa em trai chị nhìn nó lớn lên còn không hiểu sao, làm gì cũng không gây thiệt cho bản thân, nó ngay cả người nhà còn tính toán được cơ mà!” Chị ba tức giận nói.
Trần Mặc nghiêm mặt đặt hai nắm tay lên bàn. “Chị biết cậu ấy lừa bịp mà lại cho tiền!”
Vẻ mặt chị ba dịu lại. “Sắp Tết rồi, kiểu gì cũng phải cho nó tiền lì xì, coi như phát trước vậy.”
Trần Mặc hung hăng cắn răng, tiền lì xì lên tới tận mấy nghìn đồng cơ đấy.
“Im nào, em không phải không biết. Tiểu Nguyên là bảo bối nhà chúng ta, không thể để nó xảy ra bất cứ chuyện gì được. Em ở trong trường học theo dõi sít sao nó cho chị, đừng để nó qua lại với những người không đâu, nghe không?” Chị ba nghiêm khắc nói.
Trần Mặc xòe tay ra.
“Sao?”
“Kinh phí hoạt động! Không phải đặc vụ đều phải có cái này sao?”
Trần Mặc nghiêm trang, chị ba cười mắng cô. “Con bé này học được tính lừa đảo rồi đấy!”
…
Bảng hiện thị trong thang máy dừng lại ở lầu 14, Chu Kiến kéo Thiên Viễn ra ngoài. Thiên Viễn nhìn khắp nơi, khung cảnh trong khu này thật không tồi, ngay cả thiết kế hành lang thang máy cũng khiến cho người ta nhìn rất thuận mắt, rất thoải mái. Đây là nhà của hắn! Một cảm giác mơ mơ hồ hồ tràn đầy tim y, muốn nhìn tường tận nơi này để ghi tạc trong lòng.
Chu Kiến vội vàng ấn chuông cửa, cửa mở, giọng nói vui vẻ của hai người truyền ra. “Đã về rồi! Con trai mau vào nhà đi!”
Nhìn hai người trung niên xuất hiện trước cửa, Thiên Viễn có chút khẩn trương khó hiểu, mau chóng nắm lấy ba lô của Chu Kiến.
Chu Kiến lớn tiếng nói: “Ba! Mẹ! Đây là bạn học của con, Thiên Viễn. Thiên Viễn, đây là ba mẹ tôi!”
Thiên Viễn câu nệ cúi đầu chào. “Cháu chào cô chú.”
“Đây là Thiên Viễn sao? Mau vào nhà đi! Ôi, thật là một đứa trẻ đẹp trai!” Mẹ Chu vui rạo rực kéo tay Thiên Viễn. “Mệt mỏi không? Mau nghỉ ngơi một chút, cơm sắp chuẩn bị xong rồi. Ba nó à, canh xong chưa?”
Ba Chu nhanh nhẹn lấy ba lô của hai đứa bỏ vào tủ âm tường. “Lập tức xong ngay! Lập tức xong ngay!”
Chu Kiến theo thói quen xắn tay áo đi vào phòng bếp. “Ba, để con giúp một tay!”
“Aiz aiz, không cần con.” Ba Chu mau chóng ngăn con trai lại. “Ba đã được mẹ huấn luyện thành đầu bếp giỏi rồi, hôm nay trổ tài cho con xem!”
Chu Kiến nhếch miệng. “Mẹ huấn luyện á?” Lúc mình đi mẹ vẫn còn nhầm lẫn giữa đường với muối kia kìa!
Ba Chu vóc dáng cao lớn rất nghiêm túc nói: “Đúng vậy! Mẹ con cầm thực đơn chỉ đạo, ba lấy xoong chảo ra thực hành nấu nướng thôi. Ha ha, phối hợp vô cùng ăn ý đấy! Con ra với Thiên Viễn đi, người ta lần đầu tới nhà chúng ta mà. Yên tâm, ba sẽ không làm con mất mặt đâu!” Nói xong liền tự tin đi vào phòng bếp.
“Thiên Viễn, nếm thử cái này đi! Cái này cũng không tồi…” Mẹ Chu cần mẫn gắp đồ ăn vào bát Thiên Viễn, Thiên Viễn nhìn thức ăn xây thành một ngọn núi nhỏ trước mặt thẹn thùng cười. “Cô ơi, cô mà gắp cho cháu nữa chắc không được đâu.”
“Vậy cháu phải phát triển tinh thần Ngu Công dời núi – ăn hết sạch chỗ đó.” Ba Chu cười tủm tỉm nói.
Bát cơm của Chu Kiến chẳng còn gì, hắn gõ gõ miệng bát kêu lên: “Này này! Đừng có chỉ gắp đồ ăn cho một người vậy chứ, con còn chưa ăn no đâu đấy! Thiên vị cũng mau quá đi!”
Mẹ Chu gõ đũa lên đầu hắn. “Con không biết tự mình gắp sao?”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Thiên Viễn không dám nhìn Chu Kiến mà cắm đầu ăn cơm.
…
Buổi tối mẹ Chu ôm chăn vào phòng Chu Kiến. “Thiên Viễn này, nhà cô chú không có phòng khách. Cháu chịu khó ngủ cùng giường với Tiểu Kiến nhé! Cũng may giường nó đủ rộng, chắc không có vấn đề gì đâu.”
Mặt Thiên Viễn phiếm hồng. “Cô à, kỳ thật cháu ngủ sô pha cũng được mà.”
“Sao làm như thế được chứ? Rất không công bằng! Ngủ hai người so với một mình vẫn tốt hơn cả! Trong phòng có toilet, trong có áo ngủ và dụng cụ vệ sinh của cháu cả đấy. Mấy hôm trước Tiểu Kiến có nói cô chú chuẩn bị rồi.” Mẹ Chu vừa trải giường vừa nói, căn bản không phát hiện con mình và bạn học của nó đang dần dần đỏ mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...