Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

“ Hạnh phúc là gì? Có người dành cả đời để tìm hạnh phúc nhưng không tìm được hay đúng hơn họ không biết hạnh phúc là gì để mà tìm?
Họ không thích những thứ trong tầm tay không coi nó đáng giá không biết chính những thứ đơn giản “không đáng giá” ấy chính là hạnh phúc. Họ chỉ lo đuổi hình bắt bóng cái mà họ gọi là hạnh phúc hoàn hảo, hạnh phúc thật sự, cái mà ngoài tầm với của họ.
Không lấy được thế là họ buồn rầu đau khổ than trách sao hạnh phúc đến với người khác dễ dàng còn với họ thì lại khó khăn đến thế.
Thật ra chỉ cần biết chấp nhận biết nắm giữ những thứ trong tay mình thì đó mới là hạnh phúc.”
-Có phải những điều đó là nói về mình không nhỉ? – nó vừa đi vừa suy nghĩ
Sau chuyện đêm đó nó với anh hình như ngày càng xa cách. Anh cứ như cố tình tránh né nó, buồn thì buồn lắm nhưng như thế có khi lại hay vì nó cũng không biết dùng thái độ gì đối diện với anh. Du Thanh cũng đã dọn đến nhà nó ở, khuyên thế nào cũng không chịu về với Hải Phong. Cô còn doạ nếu nó cứ bắt cô về thì cô sẽ đi xa thiệt xa luôn. Nó bó tay đầu hàng, ai biểu cô là em nó chung dòng máu với nó, cứng đầu cứng cổ y chang nó. Bao nhiêu chuyện xảy ra, đều vì nó cố chấp, nó luôn bảo là vì hắn nhưng có thật sự là vì hắn? hay vì chính nó? có lẽ nó phải buông tay thôi. Nhỏ dùng xảo kế mà tiếp cận hắn, nhưng thật ra nó không thể không thừa nhận trong mắt nhỏ ngập tràn hình ảnh của hắn. Với hắn, chính là tình yêu lai lán, thôi thì cứ để số phận sắp đặt cho tất cả. Hít một hơi căn lồng ngực nó nhẹ nhàng mỉm cười buông một câu như cho chính mình
-Tùng, hạnh phúc anh nhé!
………..
-Anh, anh với chỉ dâu làm hoà chưa? - nhỏ nhìn Hải Phong quan tâm
-Chưa, cô ấy không chịu gặp anh, không chịu về nhà ba mẹ mà lại đến nhà của Moon ở haizzzzz
Nhìn cái mặt ủ rủ thiếu sức sống của Hải Phong nhỏ cũng thấy tội tội, dù sao trước giờ Hải Phong cũng rất yêu thương đứa em gái như nhỏ, lần này cũng vì nhỏ mà cãi nhau với vợ. Mà nói tới nói lui đầu dây mối nhợ là tại nó, lại thêm bà chị dâu “ không biết điều…”

-Uhm chắc vài ngày nữa chị ấy sẽ hết giận thôi, vợ chồng mà - nhỏ an ủi hắn ( mười mấy ngày ùi đó, mất vợ luôn hehe!)
-Ờ - Hải Phong khá hờ hững hay là phó mặc đây nữa, cậu thấy khá là mệt mỏi.
-À mà anh tới có chuyện gì không?
-Hả? Chuyện này ? Thật ra thì….
Nhìn sự bối rối của Hải Phong nhỏ trong lòng vài phần lo âu, có vẻ như là chuyện không tốt lắm. Cố giữ vẻ bình tĩnh thoải mái vui vẻ hỏi cậu
-Sao thế anh? Anh em mình mà có gì ngại nữa sao?
-Thật ra Gia Tùng nhờ anh điều tra vài việc …uhm ….
-Hihi vậy thì đúng rồi, cái này là nghề của anh mà, có kết quả rồi hả? hay là không có nên anh sợ ảnh trách ? không sao đâu mà..
Hải Phong nhìn nhỏ vô tư vui cười, càng thêm bận tâm trong lòng, tuy không phải là anh em ruột nhưng cậu yêu thương nhỏ vô cùng, luôn muốn nhỏ vô tư vô lo mà sống không muốn nhỏ chau mày lo lắng dù là chuyện nhỏ nhất “ em gái ngốc đáng thương của anh, thiệt thòi cho em rồi”
-Có phải liên quan tới em đúng không? nếu không sao anh cứ…

-Em phải bình tĩnh biết không?
Vừa nói Hải Phong vừa đẩy 1 túi tài liệu về phía nhỏ? Nhìn nhỏ đầy lo lắng, nhỏ không hiểu nhưng cũng vội chộp lấy mở ra xem. Nhỏ bàng hoàng nhìn những gì viết trong đó…
……………
“ Bộp…” nó đang đi lấy kết quả khám mắt định kì ( trên hành lang bệnh viện nhá ) thì đụng phải người đi hướng ngược lại với nó, giấy tờ trên tay người đó rớt hết. Nó vội vã nhặt giúp
-Xin lỗi, cô có sao không? Tôi vô ý quá của cô…
Nó nhìn người đó không chớp mắt, một người lâu rồi nó mới gặp lại, nhưng người đó sắc diện rất kém, đôi mắt vô hồn như không nhìn thấy nó hay sự cố đụng trúng nhau cũng không gây được chú ý cho người đó.
-Jessica, Jessica… cô sao thế - nó nắm cánh tay Jessi lay mạnh
Liếc nhanh xuống tờ giấy trên tay mình “ ung thư dạ dày giai đoạn cuối…..”
-Cái này… cái này…, Jessi Jessi… - nó nhìn cô như người mất hồn mà dâng nỗi xót xa thương cảm. Tuy cả hai không thân thiết nhưng nhìn cô lúc này đừng nói là người quen biết dù là kẻ xa lạ cũng không ngăn được sự thương cảm. Nó cũng từng suy sụp như cô khi biết mắt mình có vấn đề. Nhưng nó may mắn hơn cô vì nếu có giác mạc thích hợp nó vẫn có cơ hội, còn cô thì…
-Tôi …tôi không sao, cảm…cảm ơn,

-Tôi đưa cô về..
Nó dìu cô đi, cô như cái xác không hồn mặ nó dẫn dắt, khi lên xe một lúc Jessi mới giật mình ngỡ ngàng sao nó lại ở đây. Đi chung với cô rồi….v..v…
Lúc này tới phiên nó ngỡ ngàng vì cả buổi trời ( xạo, có xíu ) cô không hề ý thức được là gặp nó? Nếu người đưa cô đi không phải là nó mà là một ai đó xấu bụng thì giờ này có nước cô ngồi bó gối mà khóc tiếng tây quá!
Cô thì sau giây phút ngỡ ngàng rồi ngơ ngác cũng nói được địa chỉ nhà để nó nói tài xế chở về. Cô lại thẫn thờ, nó thông cảm cũng không dám nói gì nhiều chỉ ngồi im lặng nhìn cô.
“ Shop Hoa Tình Yêu”
“ cái tên thật hay, có phải cô vẫn còn nhớ anh ấy không? ” nó dìu cô vào nhà vừa đi vừa suy nghĩ về cái tên cô đặt cho cửa hàng hoa của mình.
Trong cửa hàng có rất nhiều loài hoa, đều là hoa tươi có cả thạch thảo loài hoa nó thích. Nó tranh thủ ngắm hoa trong khi cô đi lấy nước cho nó “ khoan đã, thạch thảo, shop hoa tình yêu? Hình như Jack từng tặng ình một chậu thạch thảo trên chậu có khắc là shop hoa tình yêu, vậy chẳng lẽ anh mua ở đây? họ đã gặp nhau ư?..”
-Moon , mời cô..
-À à cảm ơn Jessica hihi – nó bị gọi đột ngột khỏi mớ suy nghĩ vừa bộc phát
Cả hai ngồi lại tâm sự với nhau như những người bạn lâu ngày gặp lại. Cô không ác cảm với nó nữa, nó cũng thấy khá thoải mái khi nói chuyện với cô. Bây giờ cả hai mới phát hiện ra là rất hợp tính nhau có lẽ không vì anh thì nó và cô đã là bạn thân của nhau lâu rồi. Nó rất muốn hỏi thăm sức khoẻ của cô nhưng lại sợ làm cô hoang mang thêm nên đành im lặng.
Cô với nó qua nhà hàng xóm đón bé Cún về nhà, nó chơi với Cún nó phát hiện bé rất giống anh, đặc biệt là đôi mắt. Cún khá là hiếu động, cái này nó thấy giống Jessi, trong lòng nó lại thêm một dấu hỏi to đùng. Nó cảm thấy có gì đó len lỏi trong lòng, một cảm giác kì lạ. Nó lại nhìn cô mờ ám, nhìn sắc mặt cô nhợt nhạt lại buồn so nó có phần tội tội nhưng không có ý định “tha” cho cô
-Jessi này! Jack….

-….. - vừa nhắc tới anh là cô giật thót mở to mắt nhìn nó lo lắng – J…a..c.k.. hả? .. – hai tay nắm chặc để bớt run nhìn nó lắp bắp
-Cô sao thế? Làm gì mà run thế ? – nó tinh nghịch nháy mắt nhìn cô chọc ghẹo (không ngờ nó cũng có lúc biết trêu chọc người khác như thế )
-Tôi….tôi…
-Đã gặp nhau rồi đúng không? – nó lại nhìn cô cười cười
-Moon không phải như cô nghĩ đâu, không phải , chỉ là tình cờ thôi anh ấy trong lòng chỉ có cô, chỉ là nghĩ tình bạn bèmà quan tâm giúp đỡ, không có….
Cô hoảng hốt nhìn nó, vội vội vàng vàng giải thích không ngừng nghỉ, nước mắt cũng sắp rơi ra rồi ( trời trời, sự kiêu ngạo của cô đâu mất ùi, sao giống như cô tình nhân bị vợ người ta bắt gặp zị? )
Nó bị sự uỷ mị của cô làm cho quá bất ngờ rồi, đúng là cô có thay đổi nhưng nó không nghĩ là đến mức như thế. Nếu trước đây thì có lẽ cô đã bốp chát lại nó không thương tiếc chứ không như con mèo con yếu ớt trước nó
-Không phải giải thích như thế đâu, bù lại cho tôi biết sự thật được không về Cún ấy..?
-Không có, không có sự thật gì đâu, Cún là con tôi và một người đàn ông Việt Nam
-Hihi vậy sao? vậy mà tôi lại thấy con bé khá giống một người,- nó làm mặt "ngây thơ" - lại không có vẻ gì là giống người Việt chúng tôi, uhm có vẻ như Jack nên biết về cái này nhỉ? bạn bè mà…
Nó phe phẩy cái tờ giấy khám bệnh của cô làm mặt cô đã tái bây giờ càng xanh hơn. Trán lấm tấm mồ hôi hột lo lắng nhìn nó đang “vênh mặt” đắc ý .
Hải Phong đưa gì cho nhỏ mà khiến nhỏ thất sắc, liệu nó có làm cho cô đầu hàng bởi sự đe doạ của mình và liệu mọi sự thật có được phơi bày, căn bệnh của cô...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui