Yên Nhiên không cần hỏi nữa, Trinh Nương cẩn thận như thế sao có thể để mình lâm vào nguy hiểm.
Chuyện Văn gia muốn bắt cóc nàng, có thể là thật sự.
Nhưng người thận trọng như Trinh Nương nhất định đã sớm biết chuyện này.
- Trước kia mắt ta mù mới có thể thân cận với nàng.
Yên Nhiên nhắm mắt cố gắng bình tĩnh, nàng không thể xúc động, nhất định Trinh Nương đã an bày ổn thỏa.
Nhữ Dương vương sẽ không tin người thề sống thề chết thủ tiết như Trinh Nương lại là cố ý.
Nếu nàng đi Nhữ Dương vương phủ tố giác Trinh Nương, sẽ bị Trinh Nương đùa bỡn, Nhữ Dương vương sẽ nghĩ nàng càn quấy.
Không chừng còn bị Trinh Nương thừa dịp làm khó dễ đại di.
Kế hoạch của đại di còn chưa triển khai hoàn toàn, biểu ca còn chưa đậu trạng nguyên.
Lý Yên Nhiên, ngươi không thể khiến đại di bị Trinh Nương tức chết.
Nhìn Mạnh lão gia, Yên Nhiên biết hắn tuyệt đối sẽ không đứng ra chỉ chứng Trinh Nương.
Nhàn Nương phải chết, Mạnh gia trừ Trinh Nương ra, thì không có ai có thể gả vào Nhữ Dương phủ.
Hiện tại trong lòng hắn không ai quan trọng bằng Trinh Nương.
Lúc này nàng không tìm thấy chứng cớ, không chắc sau này vẫn không tìm thấy.
Yên Nhiên đã không còn là Yên Nhiên của kiếp trước, vì người nàng để ý chịu một chút ủy khuất cũng không sao.
Yên Nhiên phân tán phẫn nộ, nâng Mạnh lão gia lên:
- Là ta còn nhỏ không hiểu chuyện, ngoại tổ phụ nói cũng đúng, tương lai sau này của Mạnh gia mới là điều quan trọng nhất.
Mạnh lão gia hồ nghi nhìn Yên Nhiên, Yên Nhiên giúp hắn ngồi xuống, Mạnh lão gia nhìn Yên Nhiên quỳ trước mặt mình, chấn động hỏi:
- Ngươi làm cái gì?
- Ta không nên chống đối với ngoại tổ phụ, ta bồi tội với người.
Yên Nhiên nhận sai:
- Mới vừa rồi là ta sốt ruột, không lo lắng chu toàn, khẩn cầu ngoại tổ phụ tha thứ.
Yên Nhiên dịu ngoan nhận sai, Mạnh lão gia thở dài:
- Bỏ đi, bỏ đi.
Yên Nhiên đứng lên, đem chén trà đưa cho Mạnh lão gia:
- Là ta lo lắng cho thanh danh của Mạnh gia, nên nhất thời lỗ mãng, người không hiểu Trinh dL.Nàng cùng Nhữ Dương vương điện hạ là không rời không bỏ, nếu để người bên ngoài biết đại di hãm hại nàng...Đại di cũng là nữ nhi Mạnh gia, đến lúc đó thanh danh của người...Nếu bị Ngự sử biết được mà viết sổ con buộc tội, cho dù Nhữ Dương vương có chung tình với Trinh di nhiều hơn nữa, mà Mạnh gia bị hủy thanh danh, thì hắn cũng không dám thú Trinh di, nếu đại di vì chuyện này mà buông bỏ nhân gian, sẽ khiến hoàng hậu nương nương tức giận, đối đãi với Trinh di cũng không có sắc mặt tốt, không chừng sẽ tứ hôn để nàng gả cho người khác, vị
trí Nhữ Dương vương phi có rất nhiều người thương nhớ, Mạnh gia cũng khó có thể sống yên ổn ở kỉnh thành.
- Trinh Nương đã nói, nàng sẽ khuyên Nhữ Dương vương...
Mạnh lão gia có chút xấu hổ:
- Ngươi nói Nhàn Nương chớ lo, Nhữ Dương vương có Trinh Nương...Sẽ không trách nàng, ta cũng vì tương lai của Mạnh gia, Nhàn Nương sẽ hiểu, người bên ngoài cũng không biết.
- Người đã quên chuyện Vương gia bị gièm pha? Lúc ấy Vương lão gia cũng cho rằng người bên ngoài sẽ không biết, nhưng nhất thời sơ sẩy, thanh danh của Vương gia mất sạch, ủ rũ rời khỏi kinh thành, từ nay về sau không thể xoay người, ngoại tổ phụ không thể khiển Mạnh gia trở thành trò cười cho thiên hạ.
Yên Nhiên thấy Mạnh lão gia chần chờ do dự, áp chế ghê tởm, tiếp tục nói:
- Nếu Văn gia tạo nghiệt, muốn hại Trinh di, chúng ta cần gì phải giúp đỡ Văn gia giấu diếm? Trinh di là nữ tử từng được hoàng hậu nương nương khen ngợi, để Văn gia gánh trọng trách, lúc này hoàng thượng đang lo không có cớ gì để thu thập đám thanh lưu, nói không chừng bệ hạ còn ân thưởng rất nhiều cho ngoại tổ phụ, cả ngày bị đám thanh lưu giám sát, hở một chút là liều chết khuyên can, trong lòng hoàng thượng có thể không phiền chán sao? Nếu không phải hoàng thượng phiền chán Văn ngự sử, thì sao có thể để Văn ngự sử trí sĩ, còn Văn thị thì vào trong am ni cô cắt tóc xuất gia?
- Ngoại tổ phụ tài hoa hơn người, chỉ là không gặp thời gặp thế, một khi được hoàng thượng ưu ái, tất nhiên ngoại tổ phụ sẽ được trọng dụng, Mạnh gia cũng không thể chỉ dựa vào nữ nhi đã xuất giá để giữ thể diện, người được thăng chức, các vị cữu cữu(cậu) cũng nhận được ưu việt, Mạnh gia chỉ phồn diệp mậu, lại có nữ nhi xuất giá tương trợ, ai còn dám xem thường người? Khỉnh thị Mạnh gia?
(Yul: Chi phồn diệp mậu là miêu tả cành lá sum suê rậm rạp, dùng để ví von gia tộc thịnh vượng, nhiều con cháu. Phồn: phồn thịnh. Mậu: tươi tốt, cỏ cây sum suê.)
- Người từng nói, đại di là niềm kiêu ngạo của người, là kiêu ngạo của Mạnh gia, ngoại tổ phụ không thể để người khác vu hãm đại di, dù sao cũng phải để nàng thanh bạch mà ra đi...
Yên Nhiên gạt lệ, Mạnh lão gia thở dài một tiếng:
- Ta cũng đau lòng Nhàn Nương, ta sẽ xử lý-
Nam nhân trên đời này đều thương tiếc, yêu thương nữ tử mềm mại yếu đuối.
Yên Nhiên khinh thường điều này, nhưng không thể không thừa nhận, chỉ cần yếu đuối mềm mại như vậy cũng đủ khiến nam nhân mềm lòng.
Yên Nhiên tin biểu ca không phải là người như thế.
Yên Nhiên rời khỏi Mạnh phủ, sai thủ hạ nhìn chằm chằm Mạnh lão gia, chỉ càn làm, thì sẽ lộ sơ hở.
Hôm nay Yên Nhiên chịu ủy khuất nhất định sẽ đòi lại gấp bội trên người Trinh Nương.
Thiếu chút nữa Nhữ Dương vương đã ôm Trinh Nương vào Lạc Ngọc Đảo nơi duy nhất ở vương phủ không cho phép nữ tử đặt chân vào.
Trên đường đi đến Lạc Ngọc Đảo lúc đi ngang qua càu kíêudoại cầu nhỏ ngắn), nhìn Trinh Nương im lặng mềm mại trong lòng.
Hắn lại nhớ đến Nhàn Nương, bước chân ngừng lại không thể bước tiếp:
- ĐL.Đi đến Toái Ngọc Hiên.
Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho Trinh Nương, Nhữ Dương vương khẽ vuốt ve trán Trinh Nương.
Hắn sai nha hoàn đổi y phục khác cho nàng, mới vừa rồi nha hoàn hồi bẩm với hắn.
Thân thể Mạnh cửu tiểu thư bạch ngọc không tỳ vết, trừ dấu vết bị dây thừng cứa vào da thịt làm ửng đỏ, thì không có người nào chạm vào nàng.
- Trinh Nương.
Nhữ Dương vương nhẹ giọng gọi tên nàng, Trinh Nương tốt đẹp thuần khiết chậm rãi mở đôi mắt.
Đôi mắt trong suốt ẩm ướt dịu dàng, cũng không phải là loại nữ tử mềm mại tầm thường chỉ có thể dựa vào nam nhân.
Trong đôi mắt ẩn chứa nước mắt cũng có thể chuyển hóa thành hàn băng.
Nhữ Dương vương nắm chặt tay Trinh Nương:
- Nàng tỉnh rồi, nàng đói bụng không?
Trinh Nương biết Nhữ Dương vương mang nàng về vương phủ, tuy là danh bất chính ngôn bất thuận.
Nhưng có thể ở bên cạnh Nhữ Dương vương, Trinh Nương không sợ hắn sẽ quên mình.
Nàng cũng biết mình không thể ở Nhữ Dương vương phủ quá lâu, Nhàn Nương nhất định sẽ đuổi nàng đi, Trinh Nương giãy dụa muốn đứng dậy:
-Làm sao vậy?
Nhữ Dương vương đỡ Trinh Nương:
- Trên người nàng đang có thương tích, không thể nhúc nhích, đây là vương phủ, không ai có thể tổn thương nàng.
- Ta không thể ở Nhữ Dương vương phủ, ta phải hồi Chủng Đậu Cung.
Trinh Nương làm bộ sắp rơi xuống giường, Nhữ Dương vương ôm Trinh Nương:
- Sao nàng có thể nghĩ như vậy? Ta biết nàng không muốn gây phiền toái cho ta, nhưng ta không có cách gì trơ mắt nhìn nàng chịu thương tổn nữa, cô đơn một mình trở về Chủng Đậu Cung...Trinh Nương ta đau lòng lo lắng cho nàng.
Trong mắt Trinh Nương tràn đầy nước mắt, giống như dòng suối, cuốn lấy Nhữ Dương vương, môi anh đào mấp máy:
- Vương gia.
Ôn hương trong tay, ấm ngọc trong ngực, Trinh Nương là nữ tử hắn tâm tâm niệm niệm.
Sao Nhữ Dương vương có thể nhẫn nhịn được, đôi môi bạc mỏng áp lên môi Trinh Nương.
Trinh Nương hơi sửng sốt, rũ mi che lại đôi mắt, ghê tởm, dù sao cũng phải cho hắn ưu việt, coi như hi sinh vì vị trí cao...
Trinh Nương thật ngọt, Nhữ Dương vương càng ngày càng không bỏ được nàng.
Bàn tay to lớn vuốt ve trên thân thể Trinh Nương, dù nàng từng chịu ủy khuất, nhưng Nhữ Dương vương càng đau lòng thương tiếc Trinh Nương.
Trinh Nương thật tốt đẹp, Nhữ Dương vương hoàn toàn lạc lối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...