Trên bãi săn lấy kỵ xạ xưng hùng, tuy hiện tại không giống thời khai quốc chú trọng võ nghệ.
Nhưng đương kim bệ hạ đối với kỵ xạ lại rất để ý, bệ hạ ở trên bãi săn toàn thân khoác hoàng kim giáp, đầu đội long khôi (mũ rồng), đai lưng đeo thiên tử kiếm.
Chứng minh với người trong thiên hạ, đế quốc thần võ chưa ngừng lan tỏa.
Thiên tử đã như thế, thì đám hoàng tử ở bãi săn cũng liều mạng triển khai kỵ xạ.
Cùng với đám hữu giá (người đi cùng) trọng thần huân quý phần lớn đều cưỡi ngựa săn bắn thể hiện thân thủ, cuối cùng thì tai ương vẫn là con mồi bị săn.
Ngày này hoàng thượng xuất ra thanh ngọc Như Ý làm phàn thưởng, đứng ở địa vị cao bệ hạ nói:
- Hôm nay săn bắn, ai săn được nhiều con mồi nhất, trẫm sẽ ban chuôi kiếm Như Ý này cho người đó.
Yên Nhiên ở trong đám tiểu thư huân quý, nghe các nàng nhỏ giọng xì xầm, đều là nói chuôi Như Ý này có bao nhiêu trân quý.
Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy trên tay thái giám tổng quản đang cầm một cái khay, chuôi Như Ý tỏa ra ánh sáng ôn nhuận đang đặt trên đó.
Yên Nhiên nắm chặt dây cương, đưa mắt nhìn đám quan viên huân quý tìm Nhữ Dương vương, sau đó lại nhìn về phía biểu ca Triệu Duệ Kỳ.
Năm đó Trinh Nương ở vây trường...chính là bãi săn này, từ trong miệng cuồng bạo dã hùng( gấu) cứu nhi tử Triệu Duệ Giác.
Không để ý sinh tử cứu nhi tử, tình mẫu tử vĩ đại cảm động rất nhiều người, cũng đả động đến bệ hạ.
Hoàng thượng đem chuôi Như Ý này ban cho Trinh Nương, nàng được ban thưởng chữ Đức là điển phạm của nữ tử vẹn toàn.
Lan truyền thiên hạ, người người nhắc tới đều là khen ngợi, thế nhân quên thân phận thứ nữ của nàng.
Trinh Nương không chỉ có thanh danh tốt, còn chiếm được thương tiếc của Nhữ Dương vương, ôn nhu lương thiện chiếm được lòng người.
Lúc ấy nàng cũng rất kính nể Trinh Nương, vây quanh nàng ngây ngốc khen ngợi.
Nhưng chuôi ngọc Như Ý này...Là nàng đánh vỡ...Còn liên lụy biểu ca bị Nhữ Dương vương trách đánh, nàng nhìn ngọc Như Ý đang tốt đẹp...Sao có thể bị vỡ nát? Nàng không hề dùng lực.
Nếu lúc đó không có Trinh Nương cầu tình, Nhữ Dương vương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho biểu ca cùng nàng.
Sau khi ngọc Như Ý bị vỡ nát, trong vương phủ có người tung tin đồn nói nàng mệnh số không tốt, phúc phận mỏng, chịu không được phú quý.
Dù có Trinh Nương an ủi, nàng vẫn bị lời đồn thổi trong vương phủ làm cho tức giận đến phát bệnh, cho đến khi Trinh Nương phát mại( bán) vài hạ nhân lắm miệng ra khỏi phủ, rồi giúp đỡ nàng lo liệu vương phủ, thì bệnh tình của Yên Nhiên mới từ từ tốt lên.
Nhưng đến lúc đó khách nhân đến vương phủ phần lớn là gặp Trinh Nương, vây quanh nàng... Còn Yên Nhiên chịu vắng vẻ, nàng cũng không còn xuất hiện trước mặt người bên ngoài nữa.
Nàng cũng không thể nói mình bị ngọc Như Ý làm hại, nhưng Như Ý vỡ nát, Yên Nhiên cũng tự biết nàng không phải là người có phúc, Triệu Duệ Giác chơi đùa vài ngày cũng không bị gì, nàng vừa cầm lên đã bị vỡ, Yên Nhiên không muốn có vật Như Ý kia.
Tiếng ngựa thét dài trong bãi săn, hoàng thượng ra lệnh, mọi người bắt đầu săn bắn, tuy các vị tiểu thư không thể giành thắng lợi, nhưng phần lớn đều thúc ngựa, tay cầm cung tiễn, chạy ra bãi săn bắn, chủ yếu là xem thanh niên tài tuấn biểu hiện.
- Biểu muội.
Lúc Yên Nhiên hoàn hồn, không biết từ lúc nào thì Triệu Duệ Kỳ đã đến bên người nàng, nhìn theo hướng lúc nãy nàng nhìn đến sửng sờ:
- Biểu muội muốn ngọc Như Ý?
- Không muốn.
Mặc kệ kiếp trước tại sao ngọc Như Ý bị vỡ nát, Yên Nhiên cũng không quan tâm, nếu mệnh cách của nàng không tốt, không có phúc khí, sẽ có cơ hội trọng sinh sao?
Những lời này không còn ảnh hưởng đến Yên Nhiên nữa, nàng chính là nàng, chân chính còn sống, bù lại tiếc nuối của kiếp trước, không khiến những người quan tâm nàng phải thất vọng, khiến thân nhân có được hạnh phúc.
- Biểu ca, ta nói với ngươi.
Yên Nhiên nói từng câu từng chữ:
- Ta không muốn ngọc Như Ý, ta cũng không muốn nhìn thấy nó.
Triệu Duệ Kỳ cười nói:
- Ta biết, ngươi không muốn ngọc Như Ý, lại càng không muốn ta gặp nguy hiểm.
Yên Nhiên thoải mái thừa nhận:
- Biểu ca nói không sai, ngươi so với ngọc Như Ý còn quan trọng hơn rất nhiều.
Trên bãi săn có nhiều người xuất chúng, đám hoàng tử sẽ vì ngọc Như Ý mà nổ lực hết mình, mặc kệ là ai chặn ngang một đòn cũng không có được ưu việt.
Triệu Duệ Kỳ luyện tập kỵ xạ không được bao lâu, so với đám người tinh thông kỵ xạ thì kém hơn rất nhiều, đao kiếm không có mắt.
Bãi săn lại là nơi hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cần gì phải tranh giành với đám hoàng tử? Vô duyên vô cớ đắc tội với người.
Triệu Duệ Kỳ vui vẻ, nói với Yên Nhiên:
- Ngọc Như Ý không càn, nhưng ta vẫn muốn biểu hiện cho ngươi xem, đứng gần nhìn càng cẩn thận.
Nhìn thấy thất hoàng tử dẫn người đi xa, Triệu Duệ Kỳ nói:
- Biểu muội, ngươi phải tự để ý nhiều một chút, chờ ta trở lại.
Yên Nhiên gật đầu nói:
- Biểu ca cũng vậy, căn thận, chớ cùng người tranh chấp.
Triệu Duệ Kỳ quất roi giục ngựa đi tìm thất hoàng tử, Yên Nhiên từng nghe Nhàn Nương nói, hoàng thượng ngầm đồng ý cho Nhữ Dương vương phủ thân cận với thất hoàng tử.
Nàng cũng nghĩ giống Nhàn Nương, nàng biết thân cận quá cũng không tốt, thất hoàng tử...
Yên Nhiên thở dài, hiện giờ hắn vẫn còn sống bay nhảy, vận mệnh sớm thệ đã cải biến...
- Lý tiểu thư.
Văn tiểu thư một thân nhung trang giục ngựa đi đến trước mặt Yên Nhiên, trong mắt Văn tiểu thư, tuy Yên Nhiên cũng mặc nhung trang, nhưng lại bất đồng với người khác.
Khôi giáp trên thân nàng lại có vẻ mềm dẻo linh hoạt, ở trên bãi săn Yên Nhiên cũng không biểu hiện, ít khi thấy nàng săn bắn, chỉ là bắt hai con tiểu bạch thỏ hoặc là phi ngựa.
Nàng cho rằng người bên ngoài sẽ không chú ý tới nàng, nhưng ánh mắt của Văn Thục Hoa chưa từng rời khỏi người Yên Nhiên.
Yên Nhiên không hề có ý niệm giành thắng lợi ý, lại càng không muốn gặp phiền phức.
Ở bãi săn nàng cũng không trốn tránh Văn Thục Hoa, nhưng cũng không muốn tới gần nàng.
Nếu đã đáp ứng với biểu ca, Yên Nhiên sẽ không sợ Văn Thục Hoa, cũng không muốn để ý đến nàng.
Đã trải qua hai kiếp người, có một số chuyện Yên Nhiên nhìn rất bình thản. Văn Thục Hoa nói:
- Lý tiểu thư là khai quốc liệt hầu, lại là thượng khách của An Ninh công chúa, công chúa điện hạ yêu thích kỵ xạ, ở bãi săn lại không nhìn thấy tư thế oai hùng của Lý tiểu thư, thật là tiếc nuối, hôm nay là cơ hội cuối cùng, ngươi không muốn phóng ngựa rong ruổi, kỹ áp quàn phương?
(Yul: kỹ áp quần phương trong câu này nghĩa là kỹ thuật kỵ xạ nổi trội chấn áp mọi người)
Yên Nhiên nắm dây cương, bình thản nói:
- Không muốn.
Yên Nhiên vỗ nhẹ ngựa, nàng càng là như thế, Văn Thục Hoa càng không thoải mái:
- Nhữ Dương vương phủ nhiều thể hệ theo quân, kỵ xạ không tinh thông không xứng với thể tử, tuy ta xuất thân từ trong quan văn quý phủ, vẫn có thể kéo cung bắn tên, ngươi còn không bàng ta sao?
Yên Nhiên tính rời đi nghe vậy dừng lại:
- Xứng hay không xứng không phải dựa theo lời của ngươi, dù Nhữ Dương vương điện hạ lãnh binh giết giặc, cũng không yêu càu vương phi đi theo, lên chiến trường giết địch.
Văn thục hoa cười lạnh nói:
- Nhiều ngày không thấy, tài ăn nói của Lý tiểu thư càng tốt, xứng hay không xứng tạm thời không nói, ở bãi săn lại không săn bắn, đối với thanh danh của An Bình hầu phủ cũng không tốt.
Văn Thục Hoa rút ra cung tiễn từ sau lưng, Yên Nhiên nhìn động tác của nàng liền hiểu.
Nàng đã luyện tập không ít, không chỉ am hiểu thi họa, đối với kỵ xạ cũng không phải không biết gì.
Văn thục Hoa ngưng thần im lặng, dây cung kéo ra, tiếng mũi tên xé gió lướt đi, mũi tên bắn trúng một con nai con, Văn Thục Hoa đắc ý cười cười:
- Lý tiểu thư thấy thế nào?
Yên Nhiên kỵ xạ lơ lỏng tầm thường, điểm này Văn Thục Hoa lý giải đúng rồi.
Yên Nhiên trước kia như thế nào, nàng đều sưu thập tư liệu, xem xong càng ngày càng khó chịu.
Yên Nhiên trừ chuyện xuất thân tốt ra, thì cái gì cũng thua nàng.
Văn Thục Hoa đối với chuyện có thể gả vào Nhữ Dương vương phủ càng nắm chắc.
Lợi dụng Yên Nhiên lỗ mãng kiêu căng, khiến Văn Thục Hoa nổi danh trong kinh thành.
Mặc kệ Yên Nhiên làm cái gì cũng không qua được nàng.
Đang lúc nàng nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng, Yên Nhiên đột nhiên lại thay đổi, khiến Văn Thục Hoa trở tay không kịp.
Dạo này Nhữ Dương vương thái phi đối xử với nàng rất lạnh đạm, cũng không nhắc tới chuyện kết thân.
Mới vừa rồi nàng nhìn thấy thế tử cùng Yên Nhiên đàm tiếu, nàng chưa bao giờ nhìn thấy Triệu Duệ Kỳ đối xử với nữ tử nào lại ôn nhu đến như vậy.
Yên Nhiên chớp chớp mắt, chim ưng trên trời bay xà xuống, giống như đang tính ngậm đi con mồi mà Văn Thục Hoa vừa bắn trúng, cướp mồi trước mặt mọi người.
Yên Nhiên rút ra cung tiễn, mũi tên bay xuyên thấu chim ưng, Văn Thục Hoa ngây ngẩn cả người, cả đám thị vệ, cùng vài người nam tử cũng ngây người, Yên Nhiên thu lại cung tiễn, quay đầu giục ngựa rời đi, không nói một lời.
- Cung pháp tốt, thật là thần bắn.
Yên Nhiên đi xa một khúc tự nhéo cánh tay, vận khí tốt lắm, thiếu chút nữa là lộ rồi, cùng biểu ca luyện cung, sao có thể thua hắn nhiều, Nhàn Nương dạy nàng múa kiếm, đồng thời cũng truyền thụ kỵ xạ cho nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...