Yên Nhiên nói những lời này so với những lời mới nói lúc nãy càng đả kích Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh nhiều hơn.
Nhàn Nương là buôn bán kiếm được rất nhiều bạc, vì vương phủ dốc hết tâm huyết, nhưng nếu không có Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh, thì vương phủ cũng không có cách nào sống yên ổn ở Đại Minh, đế quốc Đại Minh có phong tục nam tôn nữ ti.
Nhữ Dương vương vẫn luôn cho rằng hắn là người thâm tình ý trọng, những nữ tử đã từng hầu hạ hắn, nếu không có hắn sẽ giống như hoa tươi héo rũ.
Cao quý kiêu ngạo như Nhàn Nương, cũng sẽ vì hắn mà vui mừng, vì hắn mà rơi lệ, huống chi là nữ nhân khác, Nhữ Dương vương sắc mặt xanh mét hỏi lại:
- Ngươi nói cái gì?
Yên Nhiên cười yếu ớt:
- Ta nói người ngươi để ý, không có một người để ý tới ngươi, ta nói trên đời này chỉ có một mình đại di mới để ý ngươi nhất, mà ngươi lại đem tâm của nàng vò nát thành từng mảnh nhỏ, không có người nào so với nàng còn ngốc hơn, sao ngươi lại không nghĩ tới, nếu Nhữ Dương vương phủ không có chuyện sủng thiếp diệt thê, đại di đã có biểu ca, sao nàng còn vô duyên vô cớ đối phó Uyển Như di nương? Dù nàng ta có sinh hạ hài tử cũng phải kêu đại di là mẫu thân, đại di có thể dễ dàng tha thứ cho người khác, vì sao lại không dễ dàng tha thứ cho nàng? Chỉ vì ngươi để ý tới nàng?
Ánh mắt Yên Nhiên tràn đầy trào phúng, nếu một nữ nhân vì nam tử bạc tình mà nhận hết mọi thương tổn, rất khó để bù đắp.
Yên Nhiên không biết năm đó đã phát sinh chuyện gì, nhưng kiếp trước nàng đã từng xem qua bản chép tay của Nhàn Nương.
Bên trong viết Nhàn Nương không cam lòng, phẫn nộ, Nhữ Dương vương một lần lại một lần thương tổn nàng.
Sau đó Nhàn Nương sẽ không ngu ngốc như vậy nữa, theo từng hàng chữ được viết trong đó Yên Nhiên đoán được Uyển Như không đơn giản.
Nàng không có cách nào ở trước mặt Nhàn Nương nói ra, nàng trọng sinh sống lại là bí mật, không thể để cho bất luận người nào biết đến.
Có nhiều lúc Yên Nhiên cảm thấy đó chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng, nàng cũng hiểu và phân biệt rõ nhân tâm.
Nhữ Dương vương nâng lên cánh tay, Nhàn Nương bắt lấy cổ tay hắn, đem Yên Nhiên kéo ra phía sau, không hề có chút yếu thế, Nhàn Nương đối diện với Nhữ Dương vương, không cho phép hắn thương tổn đến Yên Nhiên.
- Yên Nhiên, ngươi đi ra ngoài đi.
- Đại di.
Yên Nhiên lo lắng cho Nhàn Nương, sợ Nhữ Dương vương đánh Nhàn Nương:
- Người hãy cẩn thận.
Nói xong quay qua nhắc nhỡ Nhữ Dương vương:
- Nhữ Dương vương điện hạ, ngươi nên nhớ đại di là chính phi của ngươi, là chính phi đã lạy thiên địa tổ tông, ngươi nên đối xử tốt với nàng mới đúng, nếu ngươi đối xử với nàng không tốt, ngươi có mặt mũi nào gặp lại lão vương gia? Ngươi ở trước giường hắn, đã đáp ứng cái gì? Ngươi có làm được một chút nào chưa? Ta từ nhỏ nghe nói ngươi là người giữ tín trọng nghĩa vẫn luôn tôn sùng ngươi, nhưng trưởng thành... Ta mới hiểu được, ngươi cũng là phàm nhân, đừng làm cho thế nhân khinh thường ngươi.Nói xong Yên Nhiên liền xoay người bước ra khỏi phòng, nàng cũng không đi tìm Lâm thị với Trinh Nương.
Nàng chạy ra khỏi cửa, đến núi giả trong sân sau, ngồi xổm xuống đất úp mặt, che giấu thân thể trong huyệt động, nàng ôm đầu gối, trước kia mỗi lần bị thương tổn uất ức, nàng luôn trốn ở chỗ này, cũng luôn có...
- Biểu muội, ra đây được không?
Yên Nhiên ngẩng đầu, trước mắt nàng là Triệu Duệ Kỳ đang mỉm cười, chỉ có hắn mới có thể tìm được nàng, Yên Nhiên môi mấp máy:
- Biểu ca.
- Trên đất rất lạnh, đừng ngồi ở chỗ đó.
Triệu Duệ Kỳ rất nhẫn nại nói:
- Ai khi dễ ngươi? Ta sẽ giúp ngươi báo thù.
Vành mắt Yên Nhiên ửng hồng, liên tục chớp mắt, không muốn để nước mắt rơi xuống:
- Nếu ta nói, là vương gia điện hạ khi dễ ta, biểu ca làm sao đây?
- Phụ vương?
Triệu Duệ Kỳ thấy Yên Nhiên gật đầu, chậm rãi vươn cánh tay, lòng bàn tay hướng về phía trước, nhẹ giọng nói:
- Yên Nhiên, đến đây.
Yên Nhiên nhìn hắn vươn tay đưa đến trước mặt mình, muốn đưa tay nắm lấy, lại không dám, lắc đầu nói:
- Thực xin lỗi, biểu ca, thực xin lỗi.
Triệu Duệ Kỳ cũng không thèm để ý chỉ cười cười, nhìn thấy có chút vị trí liền cười to, chui vào bên trong cùng Yên Nhiên ngồi gần nhau.
- Thường đến chổ này, lúc nào cũng là ta kéo ngươi ra ngoài, hôm nay ta sẽ cùng biểu muội ngồi ở đây, ngươi muốn ngồi bao lâu ta đều ở cùng ngươi.
Yên Nhiên cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói:
- Biểu ca, ta...
- Biểu muội, ngươi không có gì phải xin lỗi ta, ta đau tiếc ngươi, coi trọng ngươi, muốn thú ngươi.
Triệu Duệ Kỳ nắm chặt tay Yên Nhiên, bàn tay nhỏ bé khiến hắn quyến luyến không rời, ánh mắt lại càng thâm thúy:
- Ta không bức ngươi, ngươi có thể không gả cho ta, nhưng biểu muội không thể không cho ta cơ hội.
Yên Nhiên trong lòng đang kiên định lúc này lại có chút dao động, nàng không bỏ được biểu ca, vô luận thế nào đều không bỏ được hắn.
- Ta đắc tội vương gia.
- Chỉ cần ngươi nói đúng, phụ vương sẽ không trách ngươi.
Yên Nhiên đưa mắt nhìn một khối màu xám trên tảng đá, biểu ca vẫn còn giống như kiếp trước, hắn sùng bái Nhữ Dương vương, đối với hắn có một loại tin tưởng mù quáng, cũng không sợ bị Nhữ Dương vương nhiều lần thương tổn, khắp nơi cưng chiều Triệu Duệ Giác.
Biểu ca chỉ biết cần phải nỗ lực, hi vọng phụ thân có thể vừa lòng, đường đường chính chính được Nhữ Dương vương khen ngợi.
Nhưng hắn lại không biết, một khi tâm của Nhữ Dương vương thay đổi, sẽ rất khó để kéo lại, cùng một chuyện Triệu Duệ Giác làm được, còn hắn thì làm không được.
- Vương gia cũng không có giống như biểu ca nghĩ... Nghĩ đến...
- Biểu muội.
Triệu Duệ Kỳ nắm chặt tay nàng, sủng nịch cười nói:
- Không thể vì lý do phụ vương đã từng muốn phạt trượng đánh ta liền oán hận hắn, hắn là muốn tốt cho ta, vì muốn tốt cho Nhữ Dương vương phủ, hắn có sai, ta cũng có sai.
Yên Nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt, có nói nữa biểu ca cũng không nghe, đành cắn môi nói:
- Dù sao ngươi vẫn nên cẩn thận một chút là được, Nhữ Dương vương điện hạ bạc đãi đại di, hắn là người xấu.
- Chuyện giữa Phụ vương cùng mẫu phi, chúng ta là vãn bối không làm được gì, cũng không có cách gì nói xen vào.
Triệu Duệ Kỳ nhìn Yên Nhiên quyệt cái miệng nhỏ nhắn, ngây thơ đáng yêu, cười hỏi:
- Hắn là người xấu, còn ta đâu? Là nhi tử của người xấu?
Thấy Yên Nhiên tức giận, Triệu Duệ Kỳ cười nói:
- Được rồi, được rồi, ta không đùa ngươi nữa.
Một lúc sau lại nói:
- Mẫu phi thích phụ vương, vẫn luôn luôn thật lòng thích hắn.
Triệu Duệ Kỳ thanh âm trầm thấp:
- Ta muốn được phụ vương khen ngợi, muốn hắn có thể nhiều lần ở cùng mẫu phi.
Nhàn Nương đã từng nói lỗi lầm lớn nhất của nàng chính là quá chung tình với Nhữ Dương vương.
Yên Nhiên có thể nghe ra lời nói nàng mang theo thống khổ, nhưng không hề có ý hối hận, nữ tử giống như Nhàn Nương, thích liền thích, nàng cũng không cần lấy kết quả ra so sánh coi có đáng hay không.
Nếu ngày cuối cùng của đại di, có Nhữ Dương vương ở bên cạnh làm bạn, có phải đại di sẽ vui mừng một chút?
Yên Nhiên không tin Nhữ Dương vương chưa từng động tâm với đại di, nữ tử kiêu ngạo như mẫu đơn như thế sao có thể không làm người động tâm.
Nhưng chuyện hôm nay đã nháo ra đến mức độ này, giữa bọn họ còn có khả năng chung sống hoà bình sao? Còn có khả năng khiến Nhữ Dương vương bầu bạn bên cạnh đại di sao?
Yên Nhiên níu chặt góc tay áo, đôi mắt quật cường, nói:
- Sao ngươi biết đại di muốn vương gia ở cạnh bầu bạn? Biểu ca cái gì cũng không biết, Nhữ Dương vương mới vừa rồi còn nói người hắn chú ý nhất không là đại di, mà là một nữ tử tên là Uyển Như, hắn vẫn luôn nhớ kỹ Uyển Như, đại di có làm cái gì cũng không bằng Uyển Như, đại di mới không muốn Nhữ Dương vương bầu bạn bên cạnh, nàng sẽ cảm thấy ghê tởm chán ghét.
- Cái gì?
Triệu Duệ Kỳ hoảng sợ hỏi:
- Ngươi mới nói cái gì? Chuyện xảy ra khi nào?
- Biểu ca thử nghĩ vì cái gì mà ta trốn ở nơi này? Nhữ Dương vương mới vừa rồi còn muốn đánh ta đấy.
Yên Nhiên chui ra ngoài, đứng dưới ánh mặt trời, quay đầu đối diện Triệu Duệ Kỳ nói:
- Nhữ Dương vương sẽ không muốn thú một nữ nhân lớn mật chỉ trích hắn làm nhi tức, sẽ không thú một nhi tức dám cùng hắn biện hộ, biểu ca, kiếp này chúng ta không có duyên phận.
Yên Nhiên cưỡi Tiểu Hồng mã rời khỏi Nhữ Dương vương phủ, lúc nàng khó chịu nói ra tất cả, đã sớm liệu được kết cục sẽ như thế nào, nàng nói ra ủy khuất của Nhàn Nương, cũng chặt đứt khả năng ở cùng một chổ với Triệu Duệ Kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...