- Sao lại là ngươi, Yên Nhiên?
Mạnh Huệ Nương lúng túng, hơi ngượng ngùng hỏi:
- Ngươi đến bao lâu rồi?
Yên Nhiên nhẹ giọng nói:
- Huệ di đừng đi gặp hắn nữa, ngừng lại đi.
- Ngươi đã thấy?
- Ừ!
Mạnh Huệ Nương nhìn xung quanh hỏi:
- Còn ai nữa không?
Yên Nhiên lắc đầu:
- Loại chuyện này giấu diếm không được, ngươi nghĩ là có thể giấu diếm được sao? Ngoại tổ gia là thi lễ gia truyền, Huệ di nếu cùng hắn là hữu tình, sao không để hắn thỉnh bà mối tới cửa cầu thân? Chuyện này cứ tiếp tục như thế, sẽ có một ngày bị bại lộ, hắn có thể nghĩ tới tình cảnh của ngươi sao? Không phải đi chùa miếu làm ni cô, sẽ là tùy ý gả bừa cho người khác.
- Ta không cần ngươi nhắc nhở.
Bị Yên Nhiên thuyết giáo, Mạnh Huệ Nương không nhịn được, nàng dù sao cũng là trưởng bối của Yên Nhiên, liền lên mặt nói:
- Chỉ cần ngươi không nói cho người khác biết, thì sẽ không có ai biết.
Vẻ mặt Yên Nhiên liền trầm xuống lạnh lẽo như băng làm cho Mạnh Huệ Nương sợ hãi.
- Theo ý của ngươi, nếu chuyện này bại lộ ra bên ngoài là do ta nói? Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng có làm sao?
Yên Nhiên phất tay áo, không muốn nói thêm gì nữa, nhưng nghĩ đến tương lai Mạnh Huệ Nương sống trông quẫn cảnh, cùng với nàng giống nhau cảm nhận được khổ sở, Yên Nhiên hòa dịu giọng:
- Nếu không phải là Huệ di, ta cũng không cần nói làm gì cho phiền, ngươi sẽ không vì một cái danh "tham hoan", mà hối hận cả đời đi, ai nhẹ ai trọng, chính ngươi tự hiểu rõ.
- Ta Lý Yên Nhiên làm việc không dám nói là quang minh lỗi lạc, nhưng nói là sẽ làm, chuyện ngày hôm nay ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.
Yên Nhiên khinh thường đi mật báo, nghĩ lại có lẽ nói cho ngoại tổ mẫu biết đối với Mạnh Huệ Nương mới là tốt nhất.
Nhìn Huệ Nương thay đổi sắc mặt lúc hồng lúc trắng, nếu nàng đi mật báo, Huệ Nương nhất định sẽ hận nàng, mà cái loại hận này cả đời cũng không giải được.
Mạnh Huệ Nương đi đến bên nàng nói:
- Ta...Ta không phải là không tín nhiệm ngươi, Yên Nhiên, ngươi không thấy rõ hắn là ai sao? Ta...Ta dù muốn để hắn đi cầu thân, mẫu thân cũng không đồng ý.
- Ai?
Yên Nhiên nhớ lại người nọ, có chút hoảng hốt bóng dáng kia cũng có chút quen thuộc.
Mạnh Huệ Nương nói:
- Là Dương gia tam lang.
- Dương gia tam lang...Dương Vũ Hiên?
Yên Nhiên thấy Huệ Nương ngượng ngùng cúi đầu, không khỏi nhu nhu cái trán, có đập nát đầu nàng cũng đoán không được người Huệ Nương chung tình lại là Dương Vũ Hiên, nghi hoặc mở miệng hỏi:
- Không phải là ngươi chán ghét hắn nhất sao? Ta nhớ lần đầu tiên gặp mặt, ngươi đã đem hắn đá xuống sông đi, từ lúc nào mà các ngươi có tình ý?
Mạnh Huệ Nương ngại ngùng, thẹn thùng nói:
- Ta hiểu lầm hắn, hắn không phải là đăng đồ tử (háo sắc), mà là người rất tốt rất tốt, đối ta cũng tốt lắm.
Đã từng trải qua một kiếp người Yên Nhiên sao lại không nhìn ra Huệ Nương thật lòng thích hắn.
- Các ngươi là hoan hỉ oan gia (oan gia mà thích nhau)? Huệ di, chẳng lẽ không biết Dương gia cùng Mạnh gia không có qua lại? Năm đó nếu không phải phụ thân của Dương tam lang làm khó dễ, ngoại tổ phụ cũng sẽ không bị đuổi đến Vân Nam, thật vất vả mới trở lại kinh thành, con đường thăng quan của ngoại tổ phụ cũng bị chặt đứt, nếu không phải đại di gả vào Nhữ Dương vương phủ làm vương phi, Mạnh gia ở kinh thành sẽ không có cục diện như ngày hôm nay, ngoại tổ phụ hận nhất chính là Dương gia.
Lúc trước Mạnh Huệ Nương đem Dương tam lang đá xuống sông, ngoại tổ phụ cười rất lớn tiếng, càng khen ngợi nàng hết lời. Mạnh Huệ Nương khó xử nói:
- Chính là như thế ta mới không dám nói cho bất luận kẻ nào biết, ta cũng không muốn gạt ngươi, Yên Nhiên cũng biết được đại tỷ mang bệnh nặng mệnh không lâu, ta...Ta... bỏ hắn không được, lại không thể cãi lời đại tỷ, ta làm sao đây?
Thấy bộ dạng Mạnh Huệ Nương khó xử, Yên Nhiên cười nhạo nói:
- Ngươi cho rằng chỉ có một mình ngươi mới có thể thay thế đại di? Nhữ Dương vương là người mà ngươi có thể lựa chọn?
Nàng luyến tiếc Nhữ Dương vương phủ phú quý, cũng luyến tiếc người khiến nàng vui vẻ Dương Vũ Hiên.
Dương gia có rất nhiều huynh đệ, Dương lão gia là thanh quan, Dương gia tuy rằng không thể nói là quẫn bách, Dương gia ở kinh thành cũng có chút tiếng tăm, Dương gia phu nhân không am hiểu chuyện kinh doanh, nghe nói Dương đại lang còn dùng đồ cưới của thê tử để mưu cầu chức quan, cũng có người truyền lời với nhau rằng "Dương gia một chút sính lễ đều không thể đưa ra", kinh thành rất nhiều người không muốn cùng Dương gia đính ước.
Lâm thị sủng ái nhất chính là Huệ Nương, ở Mạnh gia chi phí ăn mặc của nàng là nhiều nhất, tốt nhất.
Không nói đến ân oán của hai nhà, chỉ cần nói đến tình trạng hiện tại của Dương gia, Lâm thị cũng luyến tiếc không muốn để Huệ Nương gả vào.
Mạnh Huệ Nương bị những lời nói của Yên Nhiên làm cho tức giận đến đỏ mặt.
- Ngươi sao có thể nói ta như thế?
Yên Nhiên chướng mắt nhất chính là người thay đổi thất thường, nhàn nhạt hỏi lại:
- Chẳng lẽ ta nói không đúng? Đại di hiện tại còn sống rất tốt, mặc dù có cái gì ngoài ý muốn... Cũng không nhất định phải thú nữ nhi của Mạnh gia.
- Ngươi không hiểu đại tỷ, chuyện gì nàng muốn, nhất định sẽ làm được, nàng nói thú nữ nhi Mạnh gia, Nhữ Dương vương tái giá, nhất định là họ Mạnh.
- Ngươi cũng nói là họ Mạnh, chẳng lẽ Mạnh gia chỉ có một mình ngươi là chưa xuất giá?
- Bát muội muội, cửu muội muội là thứ nữ.
Yên Nhiên nhìn xung quanh, không thấy người nào, nhưng cũng không muốn ở trong chùa miếu thảo luận chuyện riêng tư, nhẹ giọng nói:
- Thứ nữ thì sao có thể ghi tạc dưới danh nghĩa của đích mẫu ngươi cho rằng chỉ có đích nữ mới được gả ra ngoài, ngươi đừng xem thường Trinh di.
- Cửu muội muội không đủ tư cách.
- Có đủ tư cách hay không, không phải là dựa theo một câu nói của ngươi.
Yên Nhiên liếc mắt nhìn Huệ Nương:
- Nên ta mới nói, nữ nhân chỉ có thể gả cho một người, ngươi suy nghĩ cho rõ ràng.
Yên Nhiên rời khỏi rừng cây, Nguyệt Hà vẫn còn chờ, Yên Nhiên hỏi:
- Mới vừa rồi ngươi nhìn thấy người nào?
- Thấy Dương gia tam thiếu gia.
- Còn có người nào không?
Nguyệt Hà lắc đầu, muốn nói lại thôi bộ dáng rất là khó xử, Yên Nhiên nói:
- Chuyện ngày hôm nay ngươi hãy quên đi, ta cùng Dương tam công tử không quen, ta chướng mắt kẻ miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, ngâm mấy câu thơ lại tự cho mình là tài tử? Tài tử như hắn, rất hạ đẳng.
Dương tam lang sau này thú một con cọp cái phong phú đồ cưới, cả đời bị thê tử quản giáo gắt gao, nên không dám ngâm thơ tán tỉnh các thiếu nữ khác, sống dựa vào nhạc gia (nhà vợ), hình như cũng từng làm quan, nhớ không rõ lắm, nếu không phải thê tử của hắn là sư tử hà đông nổi khắp kinh thành, thì Yên Nhiên cũng nhớ không nổi tên Dương tam lang này, thê tử của hắn tuy rằng có chút bá đạo, nhưng cũng là người tốt ngay thẳng, cũng từng chống đối nàng mà bênh vực lẽ phải, có thể lúc nàng còn là thế tử phi, đã từng trào phúng nàng.
Yên Nhiên bỏ lại Huệ Nương, dẫn Nguyệt Hà đi tìm mẫu thân, Nhữ Dương vương là người nghiêm cẩn khiến người sợ hãi, tuy rằng ngũ quan tuấn dật, là mỹ nam tử khó tìm, nhưng mỗi khi tới gần hắn các vị nữ tử đều sẽ cảm thấy có chút sợ hãi, chỉ có hai người không sợ hắn, một là đại di Mạnh Nhàn Nương, nàng dám cùng Nhữ Dương vương tranh cãi giằng co, giữa bọn họ luôn luôn tranh cãi ầm ĩ không ngừng, thường không nói được mấy câu liền không hợp ý kiến tranh cãi.
Hai là Mạnh Trinh Nương, nàng không cần phải nói gì hết, Nhữ Dương vương cũng sẽ đem những thứ tốt nhất trên đời nâng đến trước mặt nàng.
Yên Nhiên ở cùng mẫu thân, thấy Mạnh Trinh Nương đang ở bên người ngoại tổ mẫu, nàng có chút ngoài ý muốn, nàng ta không có kết thân với An Ninh công chúa? Sao nàng ta trở về còn sớm hơn mình? Mạnh Trinh Nương tươi cười ngượng ngùng nhu hòa, giống như lúc bình thường không có gì biến hóa.
Sau khi Yên Nhiên bỏ đi, An Ninh công chúa cũng ly khai, Mạnh Trinh Nương vụng trộm đánh giá Yên Nhiên đang ở bên người Nhu Nương đàm tiếu, nàng ngạo khí vẫn như trước, chỉ là không còn lỗ mãng tùy hứng như xưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...