Trinh Nương như nguyện lấy được lý do đến Chủng Đậu Cung tu hành, ở trong Chủng Đậu Cung nàng có thể tạm thời thoát được cạm bẫy sẩy thai.
Trinh Nương khẽ vuốt ve bụng vẫn còn rất bằng phẳng, bên trong là hài nhi mà nàng đặt toàn bộ hy vọng.
- Mặc kệ có bao nhiêu mệt mỏi khó khăn, nương vẫn ở cùng ngươi, bảo hộ ngươi, cho dù làm chuyện có lỗi với dân chúng trong thiên hạ, thì vì ngươi nương cam nguyện chịu lương tâm khiển trách.
Nàng cũng không phải là người tàn nhẫn ngoan độc, tuy ôn dịch không khiến người phải chết, nhưng nếu dân chúng bần hàn bị nhiễm ôn dịch không có bạc chữa bệnh nhất định sẽ chết.
Huống chi phía nam vừa mới trải qua trận lũ lụt suy sụp tinh thần, nếu bị nhiễm ôn dịch, sẽ không còn con đường sống.
Trinh Nương ở Chủng Đậu Cung thành tâm cầu nguyện, muốn giảm bớt áy náy tội lỗi của bản thân.
Nửa tháng sau, Man Di thừa dịp phía nam đế quốc bị lũ lụt khiến cho ôn dịch tràn lan bắt đầu đem quân tân công Nam Hạ, trận chiến máu tanh.
Hoàng đế chỉ điểm nguyên soái xuất chinh, Triệu Duệ Kỳ chủ động thay phụ thân Nhữ Dương vương xuất chinh.
Trở thành Tả Lộ quân sư tiên phong, cùng hắn nổi danh là Ngọc lang Phó Tuấn Khanh cũng ở trong quân, là nguyên soái.
Lý Hạo Nhiên thống lĩnh Tây Sơn quân doanh theo quân xuất chinh.
Đối với Yên Nhiên mà nói, những người nàng để ý nhất đều ra chiến trường.
Tuy nàng lo lắng, nhưng nàng không có cách gì ngăn cản bọn hắn, chỉ có khẩn cầu thần phật phù hộ bọn hắn có thể bình an.
Triệu Duệ Kỳ lưu luyến chia tay Yên Nhiên, Yên Nhiên mang bùa bình an do nàng đích thân đi cầu khẩn đeo vào bên hông hắn.
- Biểu ca, bảo trọng! Chúng ta chờ chàng khải hoàn.
Triệu Duệ Kỳ hôn trán Yên Nhiên, rồi xoay người cưỡi ngựa rời đi, hắn mặc khôi giáp càng thêm cương nghị, Yên Nhiên mỉm cười, khóe mắt chảy ra nước mắt...
- Thế tử phi!
- Ta biết...Triệu ma ma ngươi không cần phải nói, ta hiểu rõ.
Yên Nhiên khóc ướt gối, nàng vẫn như mọi ngày chủ trì Nhữ Dương vương phủ, giúp An Ninh công chúa buôn bán.
Thái phi dưỡng bệnh, chỉ có thể đem vương phủ giao cho Yên Nhiên, Yên Nhiên làm rất tốt, thưởng phạt phân minh.
Ở bên ngoài lợi dụng ưu thế, tiến cung bái yết hoàng hậu nương nương, tham gia tụ hội quan quyến.
Yên Nhiên hy vọng biểu ca cùng ca ca sẽ không bởi vì lương thực mà khó khăn.
Mỗi lần trở lại Nhữ Dương vương phủ, Yên Nhiên cảm thấy mệt muốn chết đi, nhưng nàng vất vả một phần, thì bọn hắn sẽ có thêm một phần bình an.
- Thế tử phi, người cần gì phải lấy lòng Tề phu nhân?
- Đánh giặc không chỉ dựa vào tướng sĩ dũng khí xung trận, mà còn có hậu phương kho lương. Tuy Tề phu nhân được phù chính(thiếp lên thê), nhưng nàng rất được Tề đại nhân người trông quản kho lương yêu thích, ta cũng không thể bởi vì nhất thời nghĩa khí, mà mang lại nguy hiểm cho biểu ca.
- Tề đại nhân dám không cho thế tử điện hạ lương thực? Có phải người suy nghĩ quá nhiều?
Chân Yên Nhiên bị phù, chậm rãi cởi giày thêu, bỏ chân vào nước ấm, Yên Nhiên thoải mái cười một tiếng.
- Ta tuyệt đối không để biểu ca có thêm hung hiểm, lúc đó đại di làm cho vương gia còn nhiều hơn ta, nàng kiêu ngạo như vậy mà vẫn chịu cúi đầu trước mọi người, sao ta lại không làm được? Tiến cung cũng là muốn khiến cho bệ hạ yên tâm, hoàng hậu nương nương ban ân cho ta, sẽ khiến bọn triều thần không dám ngáng chân biểu ca, trên chiến trường tuyệt đối không thể qua loa, Tả Lộ tướng quân...không phải là người của thất hoàng tử người, tuy biểu ca sợ ta lo lắng nên không nói, nhưng ta biết.
Triệu Duệ Kỳ vì thân cận với thất hoàng tử so với bất luận kẻ nào càng gặp hung hiểm nhiều hơn.
Này cũng là nguyên nhân khiến Yên Nhiên không để ý mình đang hoài thai tích cực vì hắn an bài hậu phương.
Nàng làm nhiều một phần, Triệu Duệ Kỳ sẽ thiếu một phần hung hiểm, Yên Nhiên ứng phó với phu nhân Tả Lộ tướng quân, chỉ vì Triệu Duệ Kỳ có thể bình an!
Nhữ Dương vương nhìn bí báo(tình báo) trong tay, hướng đi của vương phủ nhìn rất rõ ràng, Nhữ Dương vương bi thống nhắm mắt.
- Nhàn Nương, vì sao nàng không nói với bản vương?
Yên Nhiên là nhi tức do Nhàn Nương chọn lựa giáo dưỡng, nàng đang làm những gì, nhất định Nhàn Nương cũng đã làm qua.
Này đó so với Nhàn Nương ở trước Kim Loan Điện còn có thể xúc động Nhữ Dương vương nhiều hơn.
Nhàn Nương là một người rất thích vinh quang, Kim Loan Điện khiến cho thanh danh của nàng lan rộng.
Tuy chịu rất nhiều khổ sở, nhưng Nhữ Dương vương biết nàng không phải chỉ vì chính mình, ai nhắc tới Nhàn Nương mà không bội phục?
Quả thật Nhàn Nương là người kiêu ngạo, nàng rất ít vì chuyện gì mà cúi đầu khom lưng.
Tùy ý Nhữ Dương vương hiểu lầm mà không giải thích, nhưng nàng cũng vì Nhữ Dương vương mà cúi người, thu liễm một thân kiêu ngạo.
Đi kết giao với các vị phu nhân này đó vốn là người nàng chướng mắt, ngực Nhữ Dương vương ẩn ẩn đau, môi run rẩy vẻ mặt tưởng niệm:
- Nhàn Nương, kiếp sau bản vương chỉ thú một mình nàng.
( Yul: mơ đi heo nọc)
- Chủ tử, người ở Chủng Đậu Cung đã an bài thỏa đáng, có phải?
Nhữ Dương vương đùa nghịch ngọc bội bên hông:
- Nếu nàng không bỏ được, bản vương sẽ để nàng lưu lại mấy ngày, sai bọn họ tìm biện pháp khó xử nàng, bản vương muốn nhìn xem nàng có thể chịu được bao lâu.
- Dạ.
Hiện tại Nhữ Dương vương đối với Trinh Nương chỉ có hận ý:
- Nếu không phải ngươi phát tán ôn dịch, thì sao Man Di có thể thừa dịp tấn công Nam Hạ? Nếu không phải vì ngươi, sao Kỳ nhi có thể bị an bài đến nơi nguy hiểm nhất vào Tả Lộ quân! Là do thất hoàng tử không có nắm chắc cho nên đem Tả Lộ quân giao cho Kỳ nhi, hắn không chỉ gặp phải Man Di nguy hiểm, còn phải để phòng Tả Lộ quân vu hồi sát(hãm hại giết chết giành công) trở lại kinh thành, dạo này bệ hạ rất coi trọng thất hoàng tử khiến cho nhiều hoàng tử bất mãn, rất khó không có người nào bí quá hoá liều.
Hắn chỉ có một nhi tử duy nhất là Triệu Duệ Kỳ, nếu hắn có gì không hay xảy ra, Triệu gia liền tuyệt hậu.
Nhưng tình thế bắt buộc Triệu Duệ Kỳ chỉ có thể dựa theo phân phó của thất hoàng tử mà nắm giữ Tả Lộ quân.
Cũng không phải thất hoàng tử vô tình, mà là hắn không tìm thấy ai thích hợp.
Lúc Nhữ Dương vương nhìn nhận Trinh Nương tốt đẹp, thì nhìn đâu cũng thấy ưu điểm.
Một khi hắn hoài nghi Trinh Nương dụng tâm, như vậy Trinh Nương ở trong mắt hắn chính là nữ nhân ác độc đỉnh điểm.
Nhữ Dương vương nhe răng cười:
- Ngươi nghĩ nếu ngươi sinh ra nhi tử, Kỳ nhi có gì không may, bản vương sẽ thừa nhận loại dã loại? Ngươi quá xem thường bản vương rồi.
Lại qua nửa tháng, dân chúng kinh thành nghị luận mấy cọc kỳ chuyện, máu thân nhân cũng có thể không dung hợp.
Dù là người xa lạ chỉ cần dùng đúng biện pháp, thì máu cũng có thể dung hợp.
Bình Nhất Chỉ đã chứng thực kiến giải, dân chúng hoàn toàn không tin tưởng tới chuyện lấy máu nhận thân.
Ở trong Chủng Đậu Cung, Trinh Nương chà lau tượng Phật, lan can, bên cạnh có người giám sát.
- Vương phi điện hạ, này là mệnh lệnh của vương gia, trước Phật tổ thành tâm cầu nguyện, cũng có thể khiến Phật tổ phù hộ thêm nhiều người, người thiện lương nhân từ, nô tỳ ngăn cản cũng vô dụng, đúng không?
Trinh Nương cứ canh năm nửa đêm là phải đi chà lau tượng Phật, hoặc là đếm hạt đậu, cơm canh này nọ cũng chỉ có cháo.
Trừ cháo ra, thì nàng cũng không ăn thêm cái gì, Trinh Nương đói đến ngất xỉu vài lần.
Không phải nàng không phản kháng, nhưng Vân Nhi sinh tử không rõ, thân thể nàng suy yếu làm sao cường ngạnh nổi mấy lão ma ma?
Nếu không thể hoàn thành việc lau dọn, thì ngay cả cháo cũng không được ăn.
Trinh Nương chưa bao giờ chịu khổ cực như thế này, nàng lại không thể trốn khỏi Chủng Đậu Cung.
Chỉ có thể che chở thai nhi mà tận lực kiên trì, phải sống...
Trinh Nương được nghỉ ngơi chốc lát, từ trong tay áo lấy ra bánh bột ngô tự tay làm.
Trong mắt Trinh Nương tràn đầy nước mắt, chậm rãi đem bánh bột ngô bỏ vào trong miệng.
- Không phải vương gia, nhất định không phải hắn, hắn không thể đối xử với ta như thế.
Trinh Nương tin tưởng Nhữ Dương vương sẽ không nhẫn tâm thương tổn nàng, chỉ cần qua được cửa này, nàng sẽ một lần nữa chiếm được sự thương tiếc áy náy của Nhữ Dương vương.
Hiện tại nàng gian khổ bao nhiêu, thì ngày sau sẽ hưởng phúc bấy nhiêu.
Cứ như thế trôi qua nửa năm, Trinh Nương vẫn không đợi được Nhữ Dương vương, mà nàng thật sự là mẫu thân tốt.
Dù mệt hơn nữa, thì nàng vẫn bảo vệ hài nhi trong bụng bình an.
Trinh Nương nắm bắt cơ hội, rốt cuộc cũng thoát khỏi Chủng Đậu Cung, hoá trang thành dân chúng tầm thường trở lại kinh thành.
Đứng ở trước đại môn Nhữ Dương vương phủ, nhìn thấy Nhữ Dương vương phủ treo bản chuyện vui sinh song thai.
- Yên Nhiên sinh? Nàng sinh?
Dạo này Nhữ Dương vương rất cao hứng, nhi tức không chỉ sinh tôn tử, mà còn là song sinh hiếm thấy.
Tuy hơi mạo hiểm, nhưng tôn tử cùng nhi tức đều sống qua cửa hung hiểm, hiện tại Nhữ Dương vương đã có tôn tử như vậy đã quá đủ.
- Vương gia, vương gia, vương phi hồi phủ.
Nhữ Dương vương nói:
- Vương phi? Trinh Nương?
- Là vương phi điện hạ.
- Cho nàng tiến vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...