Hạnh Phúc Tái Sinh

Yên kinh vào đầu mùa đông, phía nam của đế quốc vẫn còn lũ lụt, nơi này so với lịch sử trong trí nhớ của Trinh Nương còn lớn hơn.

Trinh Nương thấp giọng phân phó Vân Nhi:

- Vân Nhi, mạng của ta cùng hài tử phải dựa vào ngươi.

Qua mấy ngày Yên Nhiên nghe nói, Trinh Nương đuổi Vân Nhi ra khỏi phủ, nghe nói Vân Nhi có ý đồ leo lên giường chủ tử...

Yên Nhiên nhíu mày phân phó Triệu ma ma:

- Sai người đi theo Vân Nhi, ta không tin người ở dưới mí mắt kế phi, lại dám câu dẫn vương gia.

Triệu ma ma gật đầu đi an bài người theo dõi, trải qua mấy ngày, là đến đại hôn của An Ninh công chúa.

Hoàng đế cùng hoàng hậu đích thân đến công chúa phủ, dù Yên Nhiên đang hoài thai không tiện đi lại.

Nhưng về tình về lý cũng nên đăng môn chúc mừng, Trinh Nương là Nhữ Dương vương phi cũng cùng Yên Nhiên rời phủ.

- Thật là kỳ lạ, không phải bình thường ngươi cũng không thích những yến hội kiểu này sao?

Yên Nhiên bảo hộ chính mình, nhìn Trinh Nương có chút hoài nghi.

- Ngươi thân mình trọng, ta nên cùng ngươi xuất môn, Yên Nhiên, ngươi phải để ý nhiều một chút.

Trinh Nương không muốn xuất môn phần lớn nguyên nhân là vì nàng không được đãi ngộ công bằng.

Mệnh phụ rất khách khí với nàng, lãnh đạm xa lạ, nàng cố gắng biểu diễn thủ đoạn, cũng không có tác dụng gì.

Trinh Nương nhìn Yên Nhiên ở trong đám mệnh phụ như cá gặp nước, trong lòng không ra mùi vị.

Vì vậy rất ít đi xã giao, huống chi, cũng có rất ít người đưa thiếp mời cho nàng.

(Yul: cảnh ngộ của TN kiếp này chính là cảnh ngộ của YN kiếp trước. Nhân quả luân hồi)

Trinh Nương cười dịu dàng hỏi:


- Ngươi nhìn ta làm gì? Ta ăn mặc không ổn sao?

Yên Nhiên dời mắt, Trinh nương rất đẹp, như cốc u lan thướt tha nhiều vẻ, nàng sẽ tự tay loại bỏ đứa nhỏ của mình sao?

Không ngờ kiếp trước nàng yêu thương Triệu Duệ Giác nhiều như vậy, mà kiếp này phải tự giết hắn, là báo ứng sao?

Phủ của An Ninh công chúa có rất nhiều tân khách, các vị võ tướng cũng đến đông đủ.

Đối với vị phò mã có thể khiến công chúa gật đầu chịu gả, mọi người vô cùng tò mò.

Nhữ Dương vương cũng đến phủ công chúa, nhìn đám võ tướng vui cười, hắn có mấy phần cảm giác mình lão rồi.

Võ tướng đều là người dũng cảm, lúc nào cũng sẳn sàng xuất chinh sinh tử tùy thời buông bỏ.

Vì vậy nói chuyện rất ít cố kỵ, Nhữ Dương vương chỉ nghe người nào đó nói:

- Thấy không, vị mỹ nhân kia chính là Nhữ Dương vương kế phi, trổ mã thật là đẹp mắt.

- Ngươi ăn gan chó sao? Nhữ Dương vương kế phi mà ngươi dám nhìn?

- Ta lại cảm thấy bộ dạng của thế tử phi rất thuận mắt.

- Ta nói này, ngươi phải để ý, ca ca của thế tử phi là Hạo Nhiên, huống chi thế tử phi rất được lòng công chúa điện hạ, vị phò mã kia của chúng ta được công chúa để mắt, ngươi mà nói năn hàm hồ, cẩn thận tướng quân cho ngươi xách hài.

- Ha ha, tướng quân không làm vậy đâu.

Nhữ Dương vương nhìn về phía Trinh Nương, nàng rất đẹp, mọi nam nhân đều chú ý đến nàng.

Không đợi hắn kiêu ngạo, thì Trinh nương đột nhiên té xỉu ở ngay trước mặt hoàng hậu nương nương.

Nhữ Dương vương lo lắng cho Trinh Nương nên có chút sốt ruột, ngại mọi người cười chê cho nên hắn chỉ có thể chịu đựng.

Thấy Yên Nhiên gọi ngự y, một lát sau, hoàng hậu nương nương thì thầm vài câu với hoàng đế.

Hoàng đế nở nụ cười:


- Là chuyện vui, Nhữ Dương vương, trẫm chúc mừng ngươi.

- Bệ hạ?

Tâm Nhữ Dương vương chợt lạnh, chuyện vui, Trinh Nương có chuyện gì vui?

Thất hoàng tử ngồi bên người hoàng đế cười nói:

- Mới vừa rồi ta nghe Nhữ Dương vương thế tử phi nói, Nhữ Dương vương kế phi có thai, ngay ngày hỉ của An Ninh tỷ tỷ lại có thai, đối với đại tỷ mà nói là dấu hiệu tốt, Nhữ Dương vương mới thú kế phi không bao lâu, nhanh như vậy đã có tin vui, nếu vậy An Ninh tỷ tỷ rất nhanh cũng có tin vui.

- Nhìn tỷ phu của ngươi kìa.

Hoàng hậu rất thương yêu Thất hoàng tử, chỉ vào phò mã đang đỏ bừng mặt.

- Thần...Nhi thần...Chắc chắn cố gắng...

Phò mã Bình Hộ trả lời quyết đoán, đã hơn ba mươi còn như người mới yêu lần đầu.

- Ha ha, phò mã nói rất đúng, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, hôm nay chúng ta hãy buông tha cho phò mã, để phò mã có sức mà cố gắng...Cố gắng...

- Ta còn định đêm nay sẽ chuốc say phò mã, xem ra phải đợi uống rượu tròn năm rồi.

Nhữ Dương vương xanh mặt, ngực như bị khối đá lớn đè ép, Trinh Nương có thai? Sao có thể có thai?

Người người vây quanh phò mã cùng Nhữ Dương vương nói lời chúc mừng, từng lời lại như đao cắt, một đao lại một đao chém lên người hắn.

Triệu Duệ Kỳ phát hiện Nhữ Dương vương khác thường, nhẹ giọng hỏi:

- Phụ vương?

Nhữ Dương vương đỡ cánh tay của nhi tử, thất hoàng tử chớp chớp mắt:


- Ta thấy Nhữ Dương vương vui mừng đến choáng váng luôn rồi, thế tử cũng có đệ đệ, chúc mừng, chúc mừng.

- Đa tạ thất hoàng tử điện hạ.

Triệu Duệ Kỳ đỡ Nhữ Dương vương:

- Chỉ cần là nhi tử của phụ vương, ta sẽ đau tiếc trân trọng.

Hoàng đế nhìn Triệu Duệ Kỳ nói:

- Nhữ Dương vương kế phi sinh hạ nhi nữ còn không phải là đệ muội của ngươi...

Hoàng đế cùng người chung quanh nói cái gì, Nhữ Dương vương không nghe được, giúp người khác dưỡng đứa nhỏ, vô cùng nhục nhã...

Nhữ Dương vương bị tin tức Trinh Nương có thai tức đến nổi muốn ngất xỉu.

Yên Nhiên cũng không thể đoán được Trinh Nương sẽ ở ngày vui của An Ninh công chúa, trước mặt đế hậu công bố chuyện có thai.

Nhìn Trinh Nương ngất xỉu, trong lòng Yên Nhiên chùng xuống, nhớ kiếp trước lúc Trinh Nương có thai.

Có mấy người muốn làm cho nàng sinh non đều bị Nhữ Dương vương xử lý sạch sẽ.

Nếu không phải đại di bày bố thiết cục, khiến Nhữ Dương vương nghĩ Trinh Nương bất trinh.

Thì có lẽ Trinh Nương có thể giống như kiếp trước, sinh hạ đứa nhỏ trong lúc cực kỳ nguy hiểm đổi lấy sự thương tiếc của Nhữ Dương vương.

Thuận tiện mượn tay Nhữ Dương vương diệt trừ rất nhiều người hãm hại nàng, đạt được mục đích mà Trinh Nương mong muốn.

Không thể phủ nhận Trinh Nương rất yêu thương nhi nữ, nhưng nàng sẽ không lấy tính mạng của nhi nữ ra mạo hiểm.

Nhưng nếu muốn cam đoan nhi nữ được an toàn, nhất định Trinh Nương sẽ không từ thủ đoạn.

Yên Nhiên nhìn thần sắc Nhữ Dương vương bình tĩnh bị người vây quanh chúc mừng.

Kiếp trước những lời chúc mừng này đã khiến Nhữ Dương vương vui vẻ ra mặt.

Kiếp này lại làm hắn thống khổ nôn ra máu. Yên Nhiên vẫn luôn nhìn, nghe, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt Nhữ Dương vương mang theo phẫn nộ thống khổ, đại di, người có nhìn thấy không?

Nhữ Dương vương luôn cho rằng nữ tử sẽ không gây bất lợi gì cho hắn, cũng luôn cho rằng nữ tử sẽ không ly khai hắn.

Dù là Uyển Như, tuy trong lòng nàng có người khác, nhưng thân thể vẫn sạch sẽ.


Nhưng Trinh Nương...Tay Nhữ Dương vương ở trong ống tay áo nắm chặt thành quyền.

Người khác không biết lòng hắn đang vấy máu, nếu không phải hoàng đế còn ở đây, thì nhất định Nhữ Dương vương đã phất áo bỏ đi.

- Phụ vương.

Triệu Duệ Kỳ cũng sắp làm phụ thân, nhưng nhìn phụ vương Nhữ Dương vương không hề có niềm vui sướng khi sắp làm phụ thân.

- Phụ vương thân thể không thoải mái sao?

Nhữ Dương vương lắc đầu:

- Lát nữa dìu ta hồi vương phủ.

- Dạ.

Người vây quanh hắn chúc mừng không ít, Nhữ Dương vương không đi gặp Trinh Nương.

Thậm chí còn không hỏi đến Trinh Nương, được Triệu Duệ Kỳ nâng vào xe ngựa.

Nhữ Dương vương đột nhiên ho khan, sau đó liền phun một ngụm máu, y phục Nguyệt Bạch của Triệu Duệ Kỳ dính một đống máu tươi.

- Phụ vương.

Nhữ Dương vương lại hộc máu, sau đó mới cảm thấy thoải mái, túm chặt tay nhi tử đang định xuống xe tìm đại phu.

- Kỳ nhi, đừng đi.

- Nhưng thân thể người?

- Nơi này là phủ đệ của công chúa, không thể khiến người khác chê cười.

Nhữ Dương vương vui mừng khi thấy nhi tử hiếu thuận với mình, Triệu Duệ Kỳ rót một ly trà đưa vào tay Nhữ Dương vương:

- Người uống chút trà đi, chúng ta hồi vương phủ trước, mẫu phi sẽ về sau, có Yên Nhiên ở bên cạnh sẽ không có chuyện gì.

Nhữ Dương vương tự giễu nở nụ cười

- Hồi vương phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui