Một phen này nọ qua đi, sắc mặt thái phi vui mừng rời khỏi, trước khi đi còn dặn dò Triệu ma ma phải hầu hạ nàng thật chu đáo.
Yên Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve bụng, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, nàng muốn làm mẫu thân sắp điên rồi.
Rốt cục hôm nay cũng được đền bù mong muốn, nàng vui mừng bật khóc, là đứa nhỏ của nàng cùng biểu ca.
- Biểu muội đừng khóc, đừng khóc biểu muội.
Kinh hỉ khiến Triệu Duệ Kỳ thất thần ngơ ngác ngẩn người, bị âm thanh nức nở của biểu muội làm cho thanh tỉnh.
Hắn cẩn thận săn sóc lau đi nước mắt của biểu muội, nhẹ giọng nói:
- Cẩn thận đau mắt.
Nước mắt càng ngày càng nhiều, lúc này Triệu Duệ Kỳ hoảng lên:
- Làm sao vậy? Không thoải mái? Ta....Ta sai người thỉnh thái y.
Yên Nhiên túm tay hắn, đem cả người vùi vào trong ngực Triệu Duệ Kỳ:
- Biểu ca, ta có hài nhi.
- Có chổ nào không thoải mái sao?
- Là cao hứng, biểu ca biết không ta rất muốn làm mẫu thân.
Thân thể Triệu Duệ Kỳ cứng ngắc, không phải hắn không muốn ôm Yên Nhiên, mà hắn sợ không nhẹ không nặng tổn thương đến nàng, tay chậm rãi vỗ nhẹ lưng Yên Nhiên.
- Ta biết, biểu muội sẽ là mẫu thân tốt nhất.
Yên Nhiên muốn đem ủy khuất buồn tủi ở kiếp trước nói hết cho hắn biết, nhưng lại sợ hắn lo lắng, Yên Nhiên nức nở:
- Biểu ca.
- Hai ngày nữa ta sẽ mang nàng trở lại kinh thành, thỉnh Bình Nhất Chỉ bắt mạch cho nàng, thông tri (báo tin) cho nhạc phụ nhạc mẫu.
- Ừ.
Triệu Duệ Kỳ đỡ Yên Nhiên nằm xuống, tự mình đắp chăn cho nàng, Yên Nhiên thì thào nói:
- Biểu ca?
- Ta ở đây.
Triệu Duệ Kỳ chờ Yên Nhiên đi vào giấc ngủ, trong đôi mắt vui sướng sủng ái yêu chiều ẩn chứa một chút u buồn.
Biểu muội hoài thai đầu, sao hắn có thể bỏ nàng lại mà rời khỏi kinh thành.
Tin tức Yên Nhiên có thai truyền đến tai Nhữ Dương vương, hắn cũng rất cao hứng, rốt cuộc hắn cũng có người nối nghiệp.
Hắn càng hoài niệm Nhàn Nương, nếu Nhàn Nương còn sống, nhất định nàng sẽ rất cao hứng.
Nhữ Dương vương sẽ không vì thất vọng Trinh Nương, mà lâm hạnh nữ nhân khác khiến Trinh nương thương tâm làm ra những hành động ngu xuẩn.
Trong lòng Trinh Nương không có hắn, không xem hắn là trượng phu của nàng.
Nhữ Dương vương cần gì phải vì vũ nhục Trinh Nương chọc tức Trinh Nương mà miệt mài túng dục.
Vì thế hắn ở Tây Sơn biệt viện tu thân dưỡng tính, cũng ít lâm hạnh trắc phi phu nhân.
- Mẫu phi, người trách phạt nữ nhi đi, nữ nhi sai rồi.
Ở trước cửa phòng của Trinh Nương, tứ quận chúa quỳ gối vẻ mặt sám hối, nước mắt chảy dài nhỏ giọng cầu xin:
- Nữ nhi lại làm cho mẫu phi thương tâm, mẫu phi nhân từ thiện lương như vậy hãy tha thứ cho nữ nhi đi, mẫu phi muốn trách phạt nữ nhi thế nào cũng được, nhưng ngàn vạn lần không thể không gặp nữ nhi a, mẫu phi, van cầu mẫu phi đừng giận nữ nhi nữa.
Tứ quận chúa quỳ gối ở cửa gần nửa canh giờ, Trinh Nương ngồi ở trong phòng âm thầm bi thương, cổ họng Trinh Nương vẫn còn đau rát.
Mới vừa rồi Triệu Duệ Kỳ thỉnh đại phu, nàng cũng biết tin Yên Nhiên có thai, trong lòng Trinh Nương có mấy phần hâm mộ.
Nàng một mình phiêu bạc đến nơi mất quyền lực lịch sử, không có một người nào thật lòng với nàng.
Trinh Nương cảm thấy cô độc, có lẽ có nhi nữ rồi sẽ không như vậy nữa, nàng có thể dạy bọn chúng thành tài, có thể bầu bạn chơi đùa với bọn chúng.
Có thể...Trinh Nương có thể làm rất nhiều chuyện, không giống như lúc này chỉ có một mình nàng.
Có nhi tử, Nhữ Dương vương cũng sẽ thương hắn, sẽ từ từ hiểu rõ ràng tình yêu giống như Triệu Duệ Kỳ Yên Nhiên sẽ không thích hợp với vương phủ.
Nước thấm đất, khe rãnh đá mòn, tình yêu sẽ có một ngày biến mất, trách nhiệm cùng tình thân mới là vĩnh hằng.
Hôm nay Triệu Duệ Kỳ nhìn Yên Nhiên ngàn tốt vạn tốt, một khi Yên Nhiên già đi, nhan sắc suy tàn.
Đến lúc đó Triệu Duệ Kỳ di tình biệt luyến(thay lòng đổi dạ), Yên Nhiên sao có thể thừa nhận được?
Rõ ràng hai người bọn họ yêu nhau rồi sẽ bằng mặt không bằng lòng, sẽ thương tổn lẫn nhau.
Trinh Nương lo lắng sau này Yên Nhiên sẽ chịu khổ, hảo ý của nàng Yên Nhiên lại không hiểu rõ ràng, trong mắt trong tâm Yên Nhiên chỉ có một mình Triệu Duệ Kỳ.
- Vương phi điện hạ, tứ quận chúa đang ở bên ngoài khẩn cầu người tha thứ.
Trinh Nương thay y phục cổ cao, đủ để che dấu vết bầm do Nhữ Dương vương gây ra, nuốt một ngụm nước trà, tiếng nói đứt quãng:
- Ngươi...Ngươi đi nói với tứ quận chúa, ta không trách...Không trách nàng.
Trinh Nương tin tưởng nàng có thể hồi tâm Nhữ Dương vương, nàng biết biện pháp dùng để đối phó với nam nhân.
Hiện nay Nhữ Dương vương hận nàng bao nhiêu, thì tương lai sau này đợi cho mọi chuyện sáng tỏ, Nhữ Dương vương sẽ áy náy càng đau tiếc nàng.
Nàng không sợ thất sủng, nhưng nếu muốn sinh nhi nữ bầu bạn bên người, thì không thể thiếu Nhữ Dương vương.
- Nô tỳ đã khuyên tứ quận chúa, nhưng nàng không chịu trở về, nhất định phải nhìn thấy người, phải nhận được sự tha thứ của người.
Vân Nhi thấp giọng nói:
- Trong vương phủ các vị chủ tử đang nhìn, tuy tứ quận chúa là thứ xuất, mà lại quỳ ở bên ngoài, nếu nghĩ là người không để cho nàng đứng dậy, không biết sẽ truyền ra lời vô liêm sỉ thế nào nữa, người mới bị vương gia ngộ thương, lại bị những lời nhàn ngôn toái ngữ, chỉ sợ tình cảnh của người càng khó khăn.
Trinh Nương âm u thở dài, bị thế tục quấn thân nào có chút thanh nhàn:
- Phải nhìn thấy nàng?
- Chủ tử, vì tương lai sau này người gắng nhịn một chút.
- Lấy ơn báo oán, dùng cái gì trả ơn?
Trinh Nương thong thả đứng dậy:
- Vương phủ phú quý ta hoàn toàn không để trong mắt.
Nàng ra cửa từ ái kéo tứ quận chúa đứng dậy, cười nhu hòa:
- Nha đầu ngốc, ta chưa từng trách ngươi, có gì mà tha thứ với không tha thứ?
- Ô ô, mẫu phi.
Tứ quận chúa dập đầu vào trong lòng Trinh Nương, khóc lớn:
- Nữ nhi sợ mẫu phi sẽ không đau tiếc nữ nhi nữa, sợ mẫu phi không muốn gặp nữ nhi.
Trinh Nương thiếu chút nữa bị đẩy ngã, miễn cưỡng ôm nàng:
- Sẽ không, sẽ không.
- Đêm nay nữ nhi sẽ ngủ cùng mẫu phi, phụ vương không có ở đây, nữ nhi ở cùng người, đỡ để người tịch mịch khó nhịn.
-....
Cổ họng Trinh Nương đau đớn vô cùng:
- Tịch mịch khó nhịn không thể dùng ở chỗ này.
- Mẫu phi tài học thật cao, nữ nhi muốn mình giống như mẫu phi.
Tứ quận chúa ngại ngùng cười nói:
- Có thể thế tử phi rất lợi hại, nữ nhi nhìn thấy nàng liền sợ, nàng không có điểm nào....
Giống như đang nói chuyện rất bí mật, tứ quận chúa nói nhỏ vào tai của Trinh Nương:
- Không bằng mẫu phi, thế tử ca ca rất thích nàng, mẫu phi biết không, sau khi biết thế tử phi có thai, thế tử ca ca vui mừng muốn điên rồi, thái phi xem nàng như bảo bối, thật sự là ngậm trong miệng sợ tan.
- Bọn hắn là tình thâm ý trọng, chờ ngươi trưởng thành sẽ rõ ràng, lúc này Yên Nhiên có tất cả mọi thứ mà nữ tử thế gian khát cầu, nhưng nếu nàng không biết quý trọng, hạnh phúc sẽ vỗ cánh bay đi.
- Thế tử ca ca không có cánh, sẽ không bay, cả đời hắn sẽ ở cùng thế tử phi, dù thế tử phi kém hơn mẫu phi, nhưng thế tử ca ca chính là hạnh phúc của thế tử phi.
Tứ quận chúa nắm chặt tay Trinh Nương, nói liên miên cằn nhằn từ chuyện này đến chuyện kia.
Hiện nay ở đế quốc Triệu Duệ Kỳ cùng Yên Nhiên là kim đồng ngọc nữ, Trinh Nương nghe thấy thần sắc hơi mất tự nhiên.
Trong lòng đủ loại mùi vị, muốn bỏ qua tứ quận chúa, Trinh Nương lại lo lắng thanh danh.
Tứ quận chúa giống như keo chó, dính vào thì bỏ không được, vì thế Trinh Nương trở thành bảo mẫu, tứ quận chúa luôn kề cận bên cạnh nàng.
Trắc phi hầu hạ Nhữ Dương vương đi Tây Sơn thưởng thức phong diệp, Trinh Nương thì hầu hạ thái phi.
Sau khi Yên Nhiên có thai, luôn chiếu khán đứa nhỏ trong bụng, thái phi nắm toàn bộ quyền lực trong vương phủ.
Trinh Nương bị thái phi giao "trọng trách", dùng việc vụn vặt sai bảo nàng, Trinh Nương xem như đã rõ kế mẫu không dễ làm, hiểu rõ thủ đoạn của bà bà tra tấn nhi tức ở cổ đại.
Hồi kinh đã một tháng, Trinh Nương cũng chậm trễ một tháng, nàng có chút mừng thầm, ngày tháng chịu khổ chắc đã trôi qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...