Trinh Nương nhẹ giọng nói:
- Kiếm pháp của vương gia thật tinh diệu, thế tử sẽ học được.
Yên Nhiên mày cũng không nhíu, nói thẳng:
- Hậu sinh khả úy,, nhất định phụ vương cũng vui mừng.
Trinh Nương cười lạnh nhạt hỏi:
- Yên Nhiên có phải đã hiểu lầm ta?
Ánh mắt của nàng mang theo từ ái, giống như thường ngày, ôn nhu động lòng người, lúc giơ tay nhấc chân đều mang phong phạm tao nhã.
Giống như một bức thanh u non nước, Yên Nhiên khẽ cong khóe miệng, kiếp trước nàng ở bên cạnh Trinh Nương thật thoải mái, còn chưa sáng mắt sao:
- Ta chưa từng hiểu làm ngươi, trước kia còn không rõ ràng, đi đêm không sợ gặp quỷ sao?
- Yên Nhiên, ta...
- Dù ngươi có nói gì đi nữa, thì ta cũng không nghe.
Yên Nhiên mở to đôi mắt:
- Biểu ca.
Chiêu kiếm của Nhữ Dương vương xoẹt qua y phục của Triệu Duệ Kỳ, cắt mở lớp y phục.
Nhữ Dương vương nửa quỳ trên mặt đất, đùi không chịu nổi chiêu số đột nhiên biến hóa.
Triệu Duệ Kỳ nhìn thoáng qua khe hở trên y phục, đem bảo kiếm tra vào trong vỏ kiếm, xém chút nữa...
- Phụ vương, chiêu này gọi là gì?
Hắn nâng Nhữ Dương vương dậy, vẻ mặt mang theo kính nể nói:
- Nếu không phải cùng người so chiêu, đổi lại là Yên Nhiên không chừng đã bị thương.
- Ngươi tính toán đâu ra đấy dù mới luyện kiểm bốn năm, lại có thể tiến bộ như vậy, vi phụ thật là cao hứng.
Có thể khiến cho Nhữ Dương vương sử dụng chiêu này, hắn cũng không có dự đoán được.
Trinh Nương cười dịu dàng nói,
- Lão tử anh hùng, nhi hảo hán, vương gia, thể tử đừng khiêm tốn nữa, mới vừa rồi Yên Nhiên còn cùng ta nói, thế tử là hậu sinh khả úy, tương lai nhất định có thể kế thừa chí hướng của vương gia.
(Yul: lão tử anh hùng nhi hảo hán= hổ phụ sinh hổ tử)
Thần sắc Nhữ Dương vương hơi nghiêm khắc, vỗ vai Triệu Duệ Kỳ:
- Kỳ nhi không thể kiêu ngạo tự mãn, càn phải cố gắng.
Triệu Duệ Kỳ gật đầu, Trinh Nương nói với Nhữ Dương vương trong giọng nói mang theo một phần kính nể:
- Chiêu kiểm của vương gia hành tẩu nhanh như ảnh, thiếp thân được mở rộng tầm mắt.
Hắn thu bảo kiếm, trên đùi đã có cảm giác không khoẻ, Triệu Duệ Kỳ vừa đúng lúc buông tay, tránh khỏi Trinh Nương, nói:
- Biểu muội nói hậu sinh khả úy ta tin tưởng, nhưng câu sau đó... biểu muội nhất định không nói.
Hắn tín nhiệm mỉm cười ánh mắt nhìn về phía Yên Nhiên, bờ môi lộ ra một chút ôn nhu tươi cười, Trinh Nương rũ mắt, chỉ nghe hắn nói:
- Biểu muội biết được chí hướng của ta, ta cùng phụ vương bất đòng, ta luyện kiếm chỉ muốn cường thân kiện thể, không phải giống như phụ vương.
Nhữ Dương vương nhíu mày, hắn chỉ có thể có một nhi tử là Kỳ nhi, tuy hiện tại hắn còn chưa tới tuổi phải thoái ẩn.
Nhưng chân bị thương tổn nhất định không thể tiếp tục ra chiến trường.
Lúc hắn nghe thấy kế thừa chí hướng, trong lòng Nhữ Dương vương có chút không vui, hắn còn chưa đến nổi phải trông cậy vào nhi tử.
Sau đó lại nghe Triệu Duệ Kỳ nói tiếp câu này:
- Kỳ nhi, ngươi không muốn thừa tước?
Người thừa kế Nhữ Dương vương tất nhiên phải trải qua rèn luyện, cho đến tận bây giờ hoàng thượng vẫn chưa cho Triệu Duệ Kỳ chức quan cố định, cũng là vì điều này.
Mặc dù hắn làm quan văn, tương lai sẽ có một ngày cầm binh xuất chinh, đây chính là thay Nhữ Dương vương gánh vác trách nhiệm.
Đời đời tương truyền chiến công, chỉ là kế thừa tổ tông bình thường, chứ không có cách gì lập lên chiến công hiển hách.
Nhưng người thừa kế không có nhát gan sợ hãi chiến tranh.
- Trách nhiệm vương phủ nhỉ tử hiểu rõ.
Đôi mắt Triệu Duệ Kỳ yên tĩnh bàng quang:
- Phụ vương dùng võ lực xưng hùng, lấy mưu kế tập kích bất ngờ để thủ thắng, nhi tử cũng không phải là tử chiến, nhi tử muốn giống nho tướng tam quốc Chu Công Cẩn, thân thể nhi tử căn cơ không được tốt, nếu cứ cầu vũ lực sẽ không ổn.
- Bày mưu tính kế, quyết thắng ngàn dặm.
Yên Nhiên đi tới, cùng Triệu Duệ Kỳ nhìn nhau cười:
- Biểu ca muốn làm nho tướng như vậy sao.
Trinh Nương cười xin lỗi nói:
- Ta không có lý giải được chí hướng của thể tử, nghe Yên Nhiên nói, ta còn kém.
Nếu cứ trốn tránh không bằng hào phóng nhận sai, Nhữ Dương vương cũng không đoán được Triệu Duệ Kỳ có quyết định như vậy.
Nho tướng cũng từng là chuyện mà hắn muốn theo đuổi, nhưng ở trên chiến trường hắn liền hiểu rõ ràng.
Muốn trở thành nho tướng tính toán không lộ ra chút sơ hở không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nhưng chỉ cần nhi tử có thể kế thừa tước vị vương phủ là được, Nhữ Dương vương vừa lòng cười nói:
- Tốt, có chí khí, bản vương chờ xem ngươi.
- Có phải đã đến lúc chúng ta cân đi thỉnh an mẫu thân ròi không?
Trinh Nương ôn nhu nhắc nhở, Nhữ Dương vương nói:
- Nhìn canh giờ lúc này chắc mẫu thân cũng đã tỉnh, cùng đi đi.
Bọn hắn theo sau Nhữ Dương vương cùng tiến tới sân viện của thái phi,
Trinh Nương rũ mắt.
Qua ngày hôm nay nàng phải xem lại lễ pháp một lần nữa, không thể dùng tri thức cổ đại trong kí ức của nàng mà cân nhắc thời đại mất quyền lực này.
Bản thảo có thể dễ tìm, nhưng chân chính thế gia danh môn ước định này nọ, nàng có thể học ai đây?
Lâm thị không thể trông cậy, Nhu Nương sẽ không giúp nàng, người cùng nàng giao hảo phần lớn cũng chỉ là biết được da lông bên ngoài.
Trinh Nương rơi vào khó khăn, sau nàng lại xuyên vào triều đại mất quyền lực này.
Dù đã sớm phát hiện niên đại giống như Minh Thanh, nhưng có rất nhiều dân tộc khác với triều Minh Thanh.
Trinh Nương vẫn luôn để ý, quả nhiên quy củ trong giới huân quý danh môn khác xa những gì nàng có thể tưởng tượng.
Cho dù nàng không thể hô phong hoán vũ, cũng chỉ mong có thể bình an trôi qua ngày tháng là được.
Trinh Nương lặng lẽ đưa mắt nhìn Nhữ Dương vương, trong lòng nổi lên cay đắng.
Có thế tử so sánh, hắn càng biểu hiện rõ nét già nua, cũng là người làm kế thất, vì sao nàng lại gặp trắc trở?
Trong lòng Trinh Nương hâm mộ nữ tử làm kế thất có được trượng phu chán ghét chính thê.
Cho dù suy nghĩ nhiều tâm sự như thế, thì Trinh Nương vẫn phải nhỏ giọng ân cần trò chuyện bên tai Nhữ Dương vương.
Trinh Nương cảm thấy ngày tháng trôi qua rất chân thật, làm kế thất áo cơm không lo.
Nhìn địa vị có vẻ tôn quý, nhưng nguyên phối đích trưởng tử đã thành thân, hoàn toàn không để ý tới nàng.
Trượng phu thì thiếp thất thành đàn, lại còn có trắc phi có gia mẫu ở địa vị xuất thân cao.
Trinh Nương nhận ra nếu muốn ở trong vương phủ trôi qua ngày tháng im lặng yên bình có chút khó.
Còn chưa nói đến chuyện Nhàn Nương lưu lại cọc ngầm, mà Yên Nhiên lại có địch ý với nàng.
Trong lòng Nhữ Dương vương luôn nhớ thương chính thê sẽ rất khó để đối phó...
Trinh nương nhìn thấy Nhữ Dương vương, Triệu Duệ Kỳ đi vào trong phòng.
Trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một cánh tay, ngăn cản không cho nàng vào cửa, Trinh Nương dừng bước:
-Ngươi là?
- Căm ma ma, tổ mẫu có việc gì cần phân phó sao?
Yên Nhiên hỏi, nàng đi theo sau biểu ca, có người ngăn cản Trinh Nương, thì nàng cũng không vào được.
Cầm ma ma mặt tròn phúc hậu mỉm cười tránh đường:
- Thái phi chờ người đă lâu, người mau vào đù bên ngoài gió lạnh, nếu người bị cảm lạnh không biết thái phi sẽ đau lòng như thế nào đâu.
Bình thường Cầm ma ma cũng thân cận với nàng, nhưng tuyệt đối không thân thiết như ngày hôm nay.
Yên Nhiên tự hiểu, thái phi đang cố ý làm khó dễ Trinh Nương, trừ Loan Nguyệt là ngoại lệ.
Thì có người nào làm mẫu thân lại muốn nhìn nhi tử thú thê động phòng thiếu chút nữa đánh mất tính mạng?
Ở trong lòng thái phi, nhi tử so với tôn tử còn quan trọng hơn.
Thái phi không thích Nhàn Nương, phiền chán nữ nhi Mạnh gia, Trinh Nương phải phế chút công phu mới thay đổi được ấn tượng của thái phi đối với nàng.
Trinh Nương lmông hổ là Trinh Nươríg, nàng còn có thể ôn nhu trấn an Yên Nhiên:
- Thái phi thương ngươi, muốn ngươi đi vào, ngươi vào đi, nhớ rõ phải hâu hạ thái phi cùng vương gia thật tốt, ta ở bên ngoài đợi là được rồi.
Trong lời nói không hề mang theo oán giận hay ủy khuất, Yên Nhiên cảm thấy tình cảnh này rất quen thuộc.
Mặc kệ là người có ý chí sát đá đến đâu, hay là người có bao nhiêu thành kiến với nàng.
Cuối cùng cũng bị Trinh Nương làm cho cảm động, nàng lại bắt đầu?
Yên Nhiên chuyển động tâm tư, nói:
- Ta đi vào trước, thỉnh an tổ mẫu.
Trinh Nương nhìn Yên Nhiên đi vào trong phòng ấm áp, nói không thất vọng là nói dối, nhưng nàng biết rõ đêm động phòng xảy ra chuyện như vậy.
Thái phi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, từ từ sẽ đến, dù là tảng đá cũng có lúc lạnh lúc nóng.
Huống chi nàng cũng không trông cậy thái phi sẽ thật tâm với nàng vì vậy cũng không cần tốn phí tâm sức.
Chỉ cần không có trở ngại, không để nàng thấy được khuyết điểm là xong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...