Hạnh Phúc Tái Sinh

Tiễn bước mẫu tử Mạnh Nhu Nương, Trinh Nương ở lại hầu hạ Lâm thị dùng tổ yến, nghe Mạnh Huệ Nương cùng Lâm thị an bày Ngạo Tu Các.

Lâm thị hi vọng Huệ Nương có thể làm ra chút thành tựu, đối với nàng luôn rất sủng nịch khoan dung, để cho nàng ra các chủ ý rồi cùng bàn bạc.

Trinh Nương cười dịu dàng, nước mắt trong đôi mắt như là ôn tuyền kèm theo một ít thần sắc lo lắng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không tranh không đố.

Lâm thị nhìn Trinh Nương rồi nói: 

- Nữ nhi ngoan, đi về trước đi.

- Dạ.

Mạnh Trinh Nương cong đầu gối, phúc thân, lại quy củ chào Huệ Nương, rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Huệ Nương thấp giọng nói: 

- Nương, ta không thích cửu muội muội, nhìn không thấu nàng. Giống như sẽ không có người tức giận với kẻ đầu gỗ, lúc nào cũng cười, hoặc là kính cẩn thành thật nghe lời, lại giống như nàng cao cao tại thượng, nhìn ta chê cười.

Lâm thị tùy ý nói: 

- Nếu Ngươi không thích nàng, chờ sau khi nàng cập kê, ta sẽ gả nàng đi thật xa.

- Nương.

Huệ Nương kinh hỉ vạn phần nói:

- Nữ nhi cứ nghĩ rằng... nghĩ rằng...

- Ngươi nghĩ ta sẽ vì Trinh Nương mà bạc đãi ngươi? Ngươi là từ trong bụng ta bò ra, ta không thương ngươi, mà thương nữ nhi của thiếp thất sinh ra sao?

Huệ Nương làm nũng nói:


- Nữ nhi biết nương yêu thương nữ nhi nhất, nương tuyển người có gia cảnh tốt cho cửu muội muội, như vậy mới không tính là bạc đãi nàng, cũng đỡ để người bên ngoài lắm miệng.

Lâm thị vuốt ve tóc đen dài của Huệ Nương, nhàn nhạt nói: 

- Lắm miệng? Ai dám? Chỉ cần đại tỷ của ngươi an bày thật tốt, ngươi gả vào Nhữ Dương vương phủ, nương ở Mạnh phủ càng vững như Thái Sơn, cần gì đắn đo đám thiếp thất sinh ra nữ nhi có được thoải mái hay không thoải mái.

Nhắc tới Nhàn Nương, khuôn mặt Lâm thị bình tĩnh lại có mấy phần ưu thương, Huệ Nương vội an ủi nói: 

- Đại tỷ nhất định là trường mệnh trăm tuổi, nữ nhi thật ra là sợ gặp đại tỷ phu.

Lâm thị luôn vì trưởng nữ mà hãnh diện, nhưng mà Nhàn Nương đã xuất giá nhiều năm, không so được với nữ nhi nhỏ nhất mà nàng sủng ái vẫn luôn thân cận bên nàng.

Ở trước mặt Nhàn Nương, mọi chuyện Lâm thị đều nghe theo nữ nhi, Nhàn Nương nói gì, nàng cũng không dám làm trái. 

Tuy nói như thế, Lâm thị cũng không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

- Hai ngày nữa ngươi theo ta đi Vạn Phật Tự dâng hương, cầu bồ tát phù hộ cho Nhàn Nương.

- Đại tỷ thực tính toán vì điệt nhi mà sính Yên Nhiên? 

(Yul: sính giống hỏi cưới, ta thấy hay nên để lại dùng)

- Yên Nhiên gả vào Nhữ Dương vương phủ, nếu Nhàn Nương...gặp chuyện, ngươi cùng nàng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

- Nữ nhi không muốn gả cho đại tỷ phu.

Mạnh Huệ Nương bĩu môi, Lâm thị phản bác hỏi: 


- Ngươi không phải luôn hâm mộ Nhữ Dương vương phủ phú quý sao? Duệ Kỳ đã lớn, không cần ngươi phải chiếu cố.

Huệ Nương cắn môi, đối với Nhữ Dương vương có chút e sợ, nhưng đối với vương phủ xa hoa vinh hoa phú quý lại muốn, trong đôi mắt có ý giãy dụa nói nhẩm:

- Giống như hắn là tốt rồi.

- Gì?

Lâm thị không nghe rõ hỏi, Huệ Nương liền cười ha ha nói: 

- Nữ nhi cùng nương đi Vạn Phật Tự.

- Được.

Khi các nàng đang bàn bạc cần chuẩn bị những gì khi đi Vạn Phật Tự, thì Mạnh Trinh Nương đã trở lại khuê phòng của mình.[ đăng ở ]

Ngân Kiều đã đi chăm sóc di nương, hiện thời ở trước mặt nàng nghe dùng là hai cái tiểu nha đầu, Hạ Hà, Thu Cúc. 

Bày ra tiểu kế, liền để các nàng dựa theo ý tứ của nàng mà hành sự, mẫu thân của Hạ Hà coi quản cửa sau của Mạnh phủ, Lý ma ma am hiểu nhất chính là hỏi thăm tin tức.

Thu Cúc mặc dù không phải là nô gia trong phủ sinh ra, nhưng người cũng như tên, đạm như cúc, tâm tư không có nghiêng ngã về phía người khác, đối với Trinh Nương cũng là thật tâm trung thành.

Hạ Hà dè dặt lấy ra Hồng Trù bố bao (túi), bên trong có mấy lượng bạc vụn, đưa cho Trinh Nương nói:

- Đây là bạc mà lần trước bán khăn tay.

Mạnh Trinh Nương ôn nhu cười nói:


- Ta tin tưởng ngươi.

Cũng không đếm bạc, mà trực tiếp thu hồi, sau đó lôi kéo Hạ Hà ngồi xuống, Trinh Nương dựa vào đệm, tiếp tục thêu khăn:

- Ta bán một chút khăn tú, chỉ là nghĩ trong tay có ít tiền bạc, một khi người bên người cạnh có việc, liền có thể đáp ứng ngay. Trong phủ coi trọng quy củ, muốn đưa cho di nương dưỡng canh thang để ăn lót dạ, cũng phải chuẩn bị chu toàn.

- Cửu tiểu thư là người hiếu thuận,  phụ mẫu nô tì thường nhắc nô tì học theo tiểu thư, ngài thêu khăn tay lão bản (ông chủ) trong cửa hàng nói là bán được nhiều nhất.

Mạnh Trinh Nương luồng chỉ, kim thêu nhẹ nhàng cọ cọ thái dương, giống như đang nói chuyện phiếm hỏi: 

- Cả ngày buồn chán ở trong phủ, bên ngoài có chuyện gì mới mẻ không?

Hạ Hà trả lời nàng:

- Nhiều nhất vẫn là Văn tiểu thư, vài ngày trước còn làm ra một bài thơ, khiến cho nhiều người truyền tụng tán thưởng, hôm sinh thần của Văn tiểu thư, nàng ở Quảng Hóa Tự phóng sinh, lại còn mở lều cháo phát cho ăn mày, mấy tên ăn xin đều nói nàng là bồ tát sống, cùng so sánh với sinh thần một tháng trước của biểu tiểu thư, haiz....

- Yên Nhiên là làm theo cảm tính, không giống Văn tiểu thư.

Trinh Nương vì Yên Nhiên mà biện hộ, đôi mắt trầm tĩnh tối đen chợt lóe lóe, vị Văn tiểu thư này thật giỏi thu mua lòng người.

Thêu khăn có chút không yên lòng, suy nghĩ Nhàn Nương thân mình đã tốt hơn chưa? Nếu Lâm thị đem nàng tùy ý gả cho người nào đó thì làm sao đây?

Nàng không e ngại gả cho trượng phu hoa tâm (lăng nhăng), chỉ cần nàng có thể đứng yên ổn ở vị trí chính thê, ai cũng không làm gì được nàng.

Nhưng mà, Trinh Nương lại sợ gả cho người què chân hoặc là nam nhân tàn tật, hoặc là ma bài bạc, hoặc là ham sắc như quỷ đói, nhớ tới các vị thứ xuất tiểu thư ở Mạnh gia, đều gả cho những tên bạc tình bạc nghĩa, không có một ngày yên ổn.

Phu nhân bất quá chỉ là giả mù sa mưa rớt vài giọt nước mắt, tứ tiểu thư gả đi còn không phải là vì nhà ngoại của Lâm thị ở Thuấn Thiên phủ gặp phải phiền toái sao? 

Vì muốn tiêu trừ hậu hoạn ngăn chặn miệng người, biết rõ trong phủ đó không hề có quy củ, còn đem thứ nữ gả qua.

Trong kinh thành không có người nào mà không nghị luận việc Lâm thị trách móc nặng nề thứ nữ, nhưng có chổ dựa là Nhàn Nương, còn gả vào Nhữ Dương vương phủ coi như là người phú quý, chỉ có thể cảm thán một câu hồng nhan bạc mệnh. 


Mạnh Trinh Nương nghĩ tới những ngày tốt lành, thân phận là thứ nữ, thân mẫu lại yếu đuối vô dụng, hết thảy mọi chuyện đều dựa vào chính nàng xoay chuyển vận mệnh, lúc này so với những ngày nàng vừa xuyên qua đã tốt hơn rất nhiều.

Hôm nay lại bị Nhu Nương người luôn luôn thành thật giáo huấn, trong lòng Trinh Nương liền có chút cảnh giác, mặt mũi hiền lành giống như thật sự thích nàng, phu nhân sẽ không định lừa gạt nàng, vì vậy nàng cũng sớm an bày:

- Trước đó vài ngày lúc ta đang hầu hạ mẫu thân, nhìn thấy đại tỷ tặng cho mẫu thân một chậu kim kết (giống bonsai họ kim), nói là hoàng hậu nương nương ban cho.

Mạnh Trinh Nương nói đến bồn cây cảnh, Hạ Hà vỗ đầu, nhỏ giọng nói:

- Tiểu thư mà không đề cập tới, nô tì cũng quên mất, phu nhân không phải đã đem bồn cảnh kia đưa cho lục tiểu thư sao? Nghe nha hoàn phong phòng lục tiểu thư nói, hôm đó kim kết hình như mất đi hai cái, nói là bị nàng đem đi tặng người.

- Tặng người? Chớ có nói bậy, hai cái kim kết có thể đưa đi cho ai?

Mạnh Trinh Nương cười cười, nàng mới vừa rồi ở trong phòng Huệ Nương tìm không thấy chậu kim kết, Hạ Hà nói: 

- Nô tì không có nói bậy, nghe phụ thân nô tì nói, nha hoàn thân cận nhất của lục tiểu thư gần đây thường ra phủ, còn thưởng cho phụ thân nô tì rất nhiều bạc.

- Vân Nhi tỷ tỷ đến.

Mạnh Trinh Nương đem lời Hạ Hà nói ghi nhớ trong lòng, Mạnh Huệ Nương nhất định là có chuyện gì đó gạt Lâm thị, này chính là cơ hội để sau này nàng cần dùng đến.

Buông ra tú phẩm vẫn chưa tú xong, nàng cười dịu dàng nhìn về phía Vân Nhi, sau khi Vân Nhi dập đầu, liền nâng tay đỡ nàng, cười nói: 

- Vân Nhi không cần đa lễ, mẫu thân đem ngươi ban cho ta, đó là ta may mắn.

- Nô tì nguyện ý hầu hạ cửu tiểu thư, vì cửu tiểu thư lên núi đao xuống biển lửa, cũng không từ chối.

- Không cần lên núi đao xuống biển lửa, ta hiện tại tốt lắm, chỉ hi vọng người bên cạnh ta cũng phú quý an ổn.

Vân Nhi thấp giọng nói: 

- Mới vừa rồi nô tì nghe được một tin tức, nhị cô nãi nãi (người đàn bà đã có chồng) không hy vọng tiểu thư Yên Nhiên gả cho thế tử của Nhữ Dương vương, thân mình của đại cô nãi nãi, nghe lời nhị cô nãi nãi nói, là không được tốt.

Đem tin tức mà nàng nghe lén được, một năm một mười nói cho Mạnh Trinh Nương, vì Vân Nhi thật lòng muốn hầu hạ bên nàng, nên Mạnh Trinh Nương mới có thể tín nhiệm nàng một chút, dùng nàng để hỏi thăm tin tức chổ phu nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui