Cố Ngạo vừa lột tôm cho Trang Dụ vừa tám chuyện với Uông Nguyệt Hoa:
" Mẹ, ngày mai tiểu Kỳ cùng con em ấy tới nhà mình chơi đó. Sáng này em ấy gọi nên con mới nhớ tới chuyện em ấy muốn ở nhờ nhà mình một thời gian a. Mẹ kêu người dọn dẹp một phòng cho tiểu Kỳ đi. "
" Ơ! Mâu thuẫn giải quyết xong rồi đó hở? Con bé tới ở thì mẹ không có ý kiến, quan trọng là vợ con có chịu cho không kìa. Mẹ đây hiếu khách lắm nhưng mà khách sao bằng dâu con trong nhà được. "
" Nè ăn đi em. Để anh đút, em cầm dơ tay. "
Thưởng thức con tôm anh đút, Trang Dụ cười tít mắt nhìn anh đắm đuối đầy tình cảm.
" Đó chỉ là hiểu lầm thôi. Chồng con xem cô ấy là em gái thì con cũng xem cô ấy là em gái. "
Bà làm mặt quỷ, nuốt cẩu lương không trôi với mấy thằng con này mà. Đâm chọt chút cho đời thêm vui!
" Ầy, tiểu Dụ thật quá ngây thơ đi. Con không sợ mấy em gái mưa trong truyền thuyết à? Chồng mất như chơi đấy con. "
Cậu đút lại anh miếng thịt, lắc lắc đầu, cậu càng nói miệng bà càng bị cẩu lương thồn vào càng nhiều.
" Ưm không sợ! Ngon lắm đúng không anh. "
" Ngon, bà xã đút anh mà! "
" Cô ấy có chồng có con rồi mẹ. Có cái chồng ngoại tình chết sớm nên sẵn dịp chồng con làm mai cho cô ấy một tấm chồng tốt. Con là đàn ông vậy mà hồi xưa nuôi con một mình cũng cực lắm huống chi cô ấy là bà mẹ đơn thân. Hazz, với lại con tin tưởng chồng con mà. Sau này con sẽ bình tĩnh, suy xét mọi vấn đề trước khi động thủ. Đúng hông chồng iu? "
" Đúng, em là phải tập bình tĩnh hơn đấy. Anh không muốn em đỗ bệnh nữa đâu. Một lần chăm em bệnh anh ăn chay ngán lắm đó. Bà xã thấy cưng quá đi, hôn miếng. "
Hai vợ chồng chu mõ nhọn hôn nhau chụt chụt trước bàn dân thiên hạ. Uông Nguyệt Hoa tức muốn hộc máu, giậm giậm chân nhõng nhẽo với Cố Chính Khanh.
" Ông xã iu! Em cũng muốn hôn nữa. Muaaa... "
Bà chu mõ thiệt nhọn dí sát mặt ông bị ông không chút lưu tình đẩy ra, nhét vào miệng bà một cái chân vịt.
" Bà làm ơn để tôi ăn cơm, bớt õng rọ dùm cái. Già tới nỗi mướp héo, chuối rụng lợp đợp rồi mà còn ham hố. Muốn ói thiệt chớ. Bà coi miệng tiểu Dụ chu đẹp dễ sợ tui nhìn còn muốn hôn còn bà chu ra là người ta muốn lấy cái chảo đập một phát vỡ mồm. "
" Hứ! Quá đáng, ta giận giận giận anh luôn. "
" Giận kệ bà! "
Hết mềm rồi cứng vẫn bị xem không khí, bà đau lòng chấm chấm liêm sỉ ăn vào bụng.
" Vậy Tiểu Kỳ lần này về một mình à? Nó lấy chồng rồi vậy mà chẳng nói chẳng rằng gì cả. "
" Em ấy về với con em ấy. Ba với chị em ấy tai nạn mất rồi, còn thằng chồng nghe nói chết vì bồ bịt thì phải. Thật nghe nói thấy mà thảm thương. Không phải em ấy nói con còn tưởng có người muốn giết người diệt khẩu ấy chứ. "
Bà tật lưỡi, không thể tin nhà bà bạn bà lại xui xẻo đến vậy luôn ấy chứ. Chặc chặc, thôi thì bà giúp bạn bà chăm sóc lo cho con gái bạn một tấm chồng tốt vậy.
" Hazz, cũng tội con bé. A, mẹ nhớ chị con bé Đại Kỳ là bạn cùng lớp mẫu giáo với con nha. Chậc chậc, trẻ thế mà ra đi sớm. "
Anh ráng nhớ lại cô bạn này của mình rồi cũng lắc đầu.
" Con nói không sợ mang nghiệp chớ thật sự Đại Kỳ ấy hả con không thích chơi cùng. Xấu tính lắm, hung dữ lại ích kỉ nữa, từ nhỏ đến lớn toàn giành giật đồ với tiểu Kỳ, tính tình lầm lầm lì lì. Chán chẳng buồn chơi. Mà nay giọng tiểu Kỳ hơi giống Đại Kỳ ấy, hèn gì bữa em ấy gọi con không nhận ra. Chắc chị em nên vậy! Thôi người chết rồi nhắc lại thêm nghiệp. Mô phật, phật hãy quên hết những gì con vừa nói. Phật bây giờ mới nghe con nói này, " con đang tu " nha Phật. "
" Tu thấy mà sợ! Chán chẳng buồn nói. "
Lâu lâu cả nhà mới đồng thanh với bà một trận trù dập anh như vậy, mát lòng mát dạ dễ sợ. Trang Bảo trọng miệng nhai một đống thức ăn nhồm nhoàm nhồm nhoàm vừa nói theo:
" Tiểu Bảo với tiểu Dụ cũng giống nhau mà. Chúng ta còn giống hơn nữa như tự soi mình trong gương í. Ngon quá! Nhiều khi... tiểu Bảo khen tiểu Dụ đẹp trai cũng giống như khen mình vậy á. Hi hi! Đúng hông tiểu Dụ? "
" Ưm, anh Bảo nói đúng thiệt. Tại chồng em sân si, chơi không được với người ta nên nói xấu vậy thôi. Kệ ảnh đi anh! "
Cậu còn lườm lườm anh, chỉ chỉ tay vào mặt anh dặn dò:
" Anh đó, ngày mai người ta đến chơi anh ráng tu cái miệng anh lại đi. Bớt khẩu nghiệp dùm em cái. Người thân của người ta dù tốt hay xấu gì thì cũng là người mà người ta yêu thương. Với họ cũng mất rồi anh để họ yên nghỉ dùm cái, nói bậy nhắc họ rồi tối tới họ kéo nhau tới hù em chắc em đau tim chết. "
" Anh biết rồi. Nhưng em yên tâm, không có con ma nào dám lại hù dọa em đâu. Nó sẽ bị hồn phi phách tán trước khi đến hù em. Hắc hắc! "
" Xùy, mạnh miệng cho dữ vô. Thấy ghét, ăn cơm. "
Hừ! Bà xã thật đáng ghét mà, nói xấu chồng trước mặt bàn dân vậy đó. Để xem tối nay anh có bắt em cầu xin anh không. Hắc hắc! Chắc chắn là có rồi, em sao chịu nỗi khi lên giường cùng anh chớ. Anh đây kĩ thuật vô cùng thâm sâu à nhầm thâm hậu, tu luyện mấy chục năm chớ đùa. Bao nhiêu tinh hoa gửi gắm cho vợ hết. Haha!
Đã nghĩ là làm, tới tối anh đè cậu lăn qua lộn lại mấy lượt, bắt cậu nài nỉ mình, nói mấy câu quyến rũ cho anh nghe đầy tai.
" Em nói xem anh tốt chỗ nào? Kể ra 10 điểm tốt cho anh nghe đi. Em kể xong anh mới tiếp tục nha. Hắc hắc! "
Cậu khó chịu vặn vẹo, lắc lư vì không được anh thỏa mãn, ưm ưm a a... nài nỉ anh:
" Anh nhanh đi mà... ưm... em khó chịu muốn chớt... cái đó... anh để em thiếu nợ... sáng... sáng... a ưm... mai em nói cho nghe... ông xã! "
" Hắc hắc! Anh muốn nghe ngay bây giờ cơ. Hay trước em nói vài câu ngọt ngào để tạo chút động lực cho anh đi. "
" Ưm... anh tốt toàn diện không có chỗ nào chê... kĩ thuật tốt... ưm... a... năng xuất cao.... ưm... a a a... anh... anh điên hả... nhanh vừa thôi... ư ư a a... ưm... "
" Em khen anh tốt đến vậy anh nên thể hiện chút chứ. Hắc hắc! "
" Ưm, nhẹ nhẹ... con chui ra bây giờ... a ưm... ư a... Á... "
Sau cơn cao trào, chơi muốn sập giường anh nằm xuống thở phì phì ôm cậu. Trang Dụ co thành một cục, oán giận anh, tức muốn chớt mà hết sức đánh, chỉ còn cái miệng đủ sức hoạt động.
" Anh khốn kiếp, đáng ghét! Lại bắn vào trong... em khó chịu quá nè. Chơi vừa thôi chứ, anh phải thương baby trong bụng chứ. Ghét... anh chơi vầy thì mai phải để em nghỉ ngơi dưỡng sức... mông đau quá đi. "
Hôn hôn má cậu, anh cười hì hì, xem như mình không có tội gì, chuyện anh làm là điều hiển nhiên.
" Anh cũng đâu có làm nhiều đâu. Mần có 2 hiệp hà. Chập trước chơi nguyên ngày luôn có sao đâu. Anh đã rèn luyện cơ thể em từ lâu rồi nha, baby của anh không rơi rớt được đâu. Moa... vợ anh dễ thương chết đi được. Chờ anh nghỉ lát rồi anh tắm rửa cho em. Mai em muốn nghỉ thì nghỉ nếu có nhu cầu anh phục vụ em liền. Cục cưng của anh! "
" Quỷ hà, ai cục cưng của anh? Hứ! "
Chửi chửi, nhưng cậu vẫn không thể chống lại những lời nịn nọt của anh, cậu cười chủm chủm xoay qua hôn anh lại. Cậu cảm thấy mình thật là hạnh phúc mặt dù hơi mệt xíu nhưng không sao.
Đó là cái đêm hường phấn trước khi dông bão, ngập lụt mang tên " em gái mưa " đổ bộ về.
Hôm sau, Uông Nguyệt Hoa cùng mọi người dậy sớm để chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ chiêu đãi khách đến nhà chơi. Lay hoay chuẩn bị xong một lúc thì chuông cửa vang lên. Bà đi ra mở cửa đón hai mẹ con tiểu Kỳ vào:
" Con chào dì! "
" Ôi, tiểu Kỳ đó hả con. Lâu quá không gặp nhìn con khác quá trời. Mau mau vào nhà... mọi người đang chờ mẹ con con đó. "
Cô ả cười cười, một tay nắm lấy tay con một tay kéo vali vào. Gặp mọi người cô thu liễm lại bản thân đôi chút, gật gật đầu chào từng người trong nhà. Cô nói với con bằng giọng ngọt ngào của người mẹ " hiền ":
" Tiểu Đông à, con mau chào ông bà, chào các chú đi con. "
Bé lễ phép cởi nón che đu gần nửa khuôn mặt xuống, giọng ngập ngừng, đôi chút sợ hãi:
" Đông... Đông... xin chào ông, chào bà, chào các chú... chào các anh... "
Từ lúc thấy rõ mặt bé cả nhà như đứng hình, há hốc mồm trân trối nhìn bé chằm chằm mà quên cả đáp lời lại bé. Uông Nguyệt Hoa kêu lên:
" Giống, giống quá! Con của con bỏ quên nè. Mẹ... mẹ đi lấy hình cho mọi người xem. Ôi! Thật không thể tin được. "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...