Sáng ngày Cố Ngạo dậy sớm hơn Trang Dụ một chút, anh vệ sinh cá nhân cho mình xong rồi mới ra bế cậu đi đánh răng rửa mặt. Như thường lệ cậu không cần phải làm bất cứ chuyện gì ngoài trừ việc há miệng ra ngậm miệng lại, con mắt cậu cũng chẳng thèm mở ra. Xong chuyện anh tiếp tục bế cậu xuống lầu ăn cơm. Ngồi an vị tại chỗ Trang Dụ mới chịu mở mắt ra nhìn đời. Nhìn nguyên cục băng trên đầu ai cũng cảm thấy có chút đau lòng thay cậu. Uông Nguyệt Hoa gắp miếng thịt bò vào chén cho cậu, giọng điệu quan tâm:
" Tiểu Dụ ăn nhiều vào nè. Ăn để có thêm máu mà chiên đấu với chồng con. Mặt con xanh xao quá trời luôn hà, tối qua tiểu Ngạo có ăn hiếp con không? Nếu có thì con nói cho mẹ biết, mẹ sẽ đập tiểu Ngạo một trận nhớ đời. Mai mốt dám giận lẫy, ăn hiếp vợ vô cớ thì nó biết hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào. Đâu ra có cái vụ chồng ức hiếp vợ kiểu đó? Nhà này thì không nhá. Dâu cũng là con cưng được ba mẹ chìu chuộng đủ điều về nhà chồng đã là thiệt thòi quá lớn rồi. Trúng thêm bà mẹ chồng cay nghiệt với thằng chồng vô tích sự nữa thì phắn mẹ nó cho nó choáng, lấy thằng khác sướng hơn. Ây da, hên cho các con mẹ đây rất ư là tốt bụng, bắt kịp xu hướng thời đại không gò bó mấy cái chuyện chàng dâu này như mấy cái bà cỗ lỗ sĩ khác đó. Ha ha, nhiều khi mẹ tự thấy mình giống như một thiên thần, một người mẹ quốc dân, tốt bụng gì đâu á. "
Nói hồi bà lái máy bay qua chuyện tào lao gì đâu không để tự khen mình. Đúng là mèo khen mèo dài đuôi mà. Bởi vậy mọi người cũng chẳng thèn để ý đến lời nói của bà lắm, chăm chú ăn cơm coi bộ tốt hơn. Bà nhìn chằm chằm Trang Dụ mong được hồi đáp lại chút lời khen gì đó. Cậu há miệng cho Cố Ngạo đút mình, nhai nuốt xong mới nói:
" Cám ơn mẹ quan tâm nha. Con khỏe hơn nhiều rồi, tất cả đều nhờ vào sự chăm sóc chu đáo của chồng con. Tối qua ông xã lo cho con từ a tới z luôn, không có ăn hiếp con gì hết á. Giờ vợ chồng tụi con chơi chính sách mới rồi để bảo vệ sức khỏe đó là một ngày làm một ngày nghỉ á. Chuẩn bị áp dụng khi con khỏe lại. "
Trang Dụ nói hồi lạc đề, bay còn xa hơn cả Uông Nguyệt Hoa. Nhưng đợt này mọi người rất để ý, vô cùng để ý nhất là mấy chàng vợ. Đầu tiên là Trang Duy mở màng trước, hướng Cố Diễm nói:
" Em muốn dùng cái chính sách mới đó. Em trai anh đã làm được chuyện này thì anh cũng phải làm được. Anh nghe rõ chưa? "
Trang Bảo chu mỏ, nhõng nhẽo hùa theo đám đông:
" Hàm Hàm! Bảo Bảo cũng muốn dùng chính sách chơi một nghỉ một đó nữa. Để cái mông em còn có thời gian tịnh dưỡng a. Anh nghĩ coi mỗi lần chơi là hang thỏ của em chỉ có dã nở mà không có co rút lại được bao nhiêu, lâu ngày dài tháng nó thành thung lũng luôn đó. Tới lúc đó em ăn nhiêu nó cũng nhanh chóng đi ra hết thì còn gì ngon nữa. "
Eo một lý do thật là vi sờ diệu. Hạ Tử Thần tuy là không nói năng gì nhưng từ cử chỉ cho đến thái độ đều toát lên ' em cũng muốn '. Cố Hủ nhìn vợ xong liếc qua mấy anh trai mình đang trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa Cố Ngạo không thương tiếc. Ừm, đúng rồi, tất cả mọi chuyện đều là do anh ba hết, anh ba đáng bị chửi. Chửi nữa đi anh cả, anh hai, chayo! Phận làm em muốn chửi anh mình cũng khó à. Bị đập bờm đầu.
Thôi đành chịu, ba người một hồi cũng đồng ý thực hiện chính sách đó với vợ ngay khi Trang Dụ hoàn toàn khỏe mạnh. Bốn chàng dâu đưa tay chập vào nhau hô lớn:
" Yea yea yea! Từ nay chúng ta đỡ khổ hơn rồi. Ha ha. "
Cố Ngạo kéo cậu sát lại mình, mặt không cảm xúc đút cơm cho cậu ăn tiếp.
" Ngoan ngoãn ăn xong còn lên lầu uống thuốc. Em không mau khỏe thì mấy người kia vẫn mỗi ngày bị đè thôi. "
" A! Nhưng mà nếu em khỏe lại thì sẽ bị anh đè, bây giờ em chưa muốn khỏe lại đâu. "
Giờ nếu cậu muốn tốt cho mình thì phải hi sinh ba anh em cột chèo của mình. Còn nếu để 3 người kia thoải mái hơn thì mình phải chịu phạt lăn giường liền với anh. Thôi kệ, một mình mình mà đổi được tánh mạng ba người kia cũng đáng. Nghĩ vậy Trang Dụ vỗ vỗ ngực, tự tin nói:
" Bây giờ em khỏe rồi, các anh hãy thực hiện chính sách đó luôn đi. Nè, em... em... hết đau rồi nè. "
Cậu đưa tay chạm chạm vào chỗ bị thương, miệng cười mà lòng đau như cắt. Mặt cậu đau đến xanh lè xanh lét, mồ hôi tuông ra ròng ròng. Cố Ngạo nghiêm mặt lấy tay cậu xuống, mắng:
" Không đau cái đỗi gì? Giờ băng trên trán em rướm đầy máu rồi kìa. Bộ dạng này không đau mới là lạ. Ăn hết cơm anh thay băng mới cho em. Lạng quạng anh bỏ luôn cái chính sách đó liền. "
Cậu rụt đầu, tự cầm đũa lên nghiêm túc ăn cơm. Cố Ngạo giận lên dữ quá đi hà. Cố Ngạo biết mình hơi lớn tiếng dùng khăn lau mồ hồi trên mặt giúp cậu rồi chủ động đúc cơm lại cho cậu ăn. Anh nhỏ giọng an ủi, vỗ về cậu:
" Bà xã đừng giận anh nha. Anh sợ em vết thương nặng thêm mới la em thôi. Ngoan, em đừng tự làm mình đau nữa. Anh xót lắm. "
" Ừm! "
Trang Dụ gật gật, khịt khịt mũi há miệng ăn. Ba chàng dâu còn lại biết mình cũng có một phần lỗi nên im lặng tự trách bản thân. Thở dài một hơi, Cố Diễm tuyên bố:
" Bây giờ anh, tiểu Hàm và tiểu Hủ sẽ không chơi đêm với vợ cho đến khi nào tiểu Ngạo bắt đầu chơi lại thì thôi. Vậy cho nó công bằng. Các em cũng đừng có buồn phiền để chuyện này trong lòng làm gì cho nó mệt thân. Vậy đi! Ăn cơm. "
Các chàng vợ vui sướng ôm eo chồng làm nũng, vui mừng cười quên nhặt lại hàm. Uông Nguyệt Hoa khều khều Cố Chính Khanh, nói nhỏ:
" Hay là chúng ta cũng chơi chính sách đó đi, một ngày làm một ngày nghỉ. Hắc hắc! "
Ông đẩy bà ra, cự tuyệt ngay tức khắc:
" Không bao giờ. 1 tuần 1 lần tôi còn muốn chết với bà. Giờ 1 ngày nghỉ 1 ngày chơi là tôi xuống mồ luôn đấy. Im lặng ăn cơm cho đàng hoàng. "
Cả nhà đập bàn cười ha ha, không ngờ tinh lực của ông lại yếu đến thế cơ chứ. Cố Ngạo tức cười, nói với ông:
" Ba cứ áp dụng chính sách đó đi. Con mới mua cho ba mấy lọ thuốc bổ sung thể chất, bao hiệu quả luôn. Lát lên lầu con lấy cho ba dùng thử. Ha ha! "
Ông tằng hắng giọng, gật đầu:
" E hèm! Lát nhớ lấy cho ba dùng thử đó. Hiệu quả ba mới áp dụng chính sách này. "
" Ha ha ha ha ha ha... đau bụng chết tôi... ha ha ha... "
Mấy nhóc mập mờ hiểu sơ sơ cũng bắt chước vỗ bàn cười theo cho xôm tụ. Tuy là có chút xấu hổ nhưng vì sự nghiệp vĩ đại ông phải nhẫn nhịn đến cùng.
.................. Cái gì chứ cái xx đi đâu cũng có..............
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...