Uông Nguyệt Hoa ngồi tâm tình với bà Hứa.
" Chị Hứa đã nói chuyện này cho tiểu Sinh biết rồi vậy thì chị cũng nên đi làm hóa trị. Em nghe tiểu Hàm nói nếu chị chịu làm hóa trị thì có cơ may kéo dài mạng sống đấy. Tiểu Sinh chắc chắn cũng không mong muốn chị bỏ cuộc như vậy đâu. "
Bà Hứa cười cười, nhẹ giọng nói:
" Không cần đâu. Chị cũng biết mỗi lần hóa trị phải tốn kém rất nhiều. Với lại chị không muốn tiểu Sinh phải vất vả vì tôi. Có khi nó liều mạng kiếm tiền mà nghỉ học thì không nên. Chị già rồi mạng sống không so bì được với tương lai sau này của tiểu Sinh. Những ngày tháng còn lại được sống vui vẻ bên tiểu Sinh là chị đã mãn nguyện rồi. Cám ơn em và gia đình đã lo lắng cho chị. Sau khi chị đi rồi ấy, mong em có gì chiếu cố tiểu Sinh một chút. Khi nào nó học xong, có việc làm nhất định sẽ trả ơn lại cho em. "
" Chiếu cố tiểu Sinh đương nhiên em và cả nhà sẽ làm nên chị không cần cám ơn đâu. Hì hì, ai biết được sau này lớn lên tiểu Sinh là chàng dâu của nhà em đấy. "
Cố Chính Khanh nhéo eo bà một cái, nói nhỏ:
" Bà bị điên rồi à? Nói chuyện tàm xàm gì thế không biết. Bà nói một hồi chị Hứa sợ quá đuổi cả gia đình mình ra khỏi nhà bây giờ. Em ngậm mồm lại để tôi nói cho. "
Uông Nguyệt Hoa hầm hực, vẻ mặt ghét bỏ lườm Cố Chính Khanh. Ông mặt kệ bà, hướng bà Hứa cười tươi rói, nói chuyện:
" Chị đừng để ý đến mấy lời vợ em nói. Chị cứ yên tâm đi chữa bệnh mọi chi phí cứ để cho cha tiểu Hiếu lo. Còn có tiểu Hàm là bác sĩ giỏi nó có thể giúp chị làm giảm bệnh tình hơn không thì liên hệ với mấy bác sĩ nổi tiếng bên nước ngoài giúp chị. Đừng tiết tiền, tiểu Sinh và chị cũng như người nhà của chúng tôi thôi. Ha ha. Đúng không các con? "
Cả nhà đều gật đầu: " Đúng đúng! Sớm muộn gì cũng thành người một nhà. Ha ha. "
Bà Hứa nhìn dàn người từ nhỏ cho đến già không khỏi buồn cười. Bà phải công nhận nhà này ai cũng có một tính độc quyền là tốt với vợ một cách bất chấp. Bà tằng hắng giọng:
" Khụ khụ! Thực ra chị cũng biết lý do cả nhà tốt với chị và tiểu Sinh như vậy. Miễn tiểu Hiếu tốt với tiểu Sinh thì chị không ngại có cháu rễ đâu. Chuyện trị bệnh thì tùy theo sự sắp xếp của gia đình vợ chồng em vậy. Mà nhớ chờ đủ tuổi rồi mới để tiểu Hiếu này kia kia nọ với tiểu Sinh nha. Nhẹ chút, đừng mạnh bạo quá. "
Cả nhà nhìn nhau rồi nhìn bà Hứa ha ha cười lớn. Quả nhiên không thể qua mắt được người lớn tuổi a. Vừa lúc Hứa Sinh nắm tay tiểu Hiếu đi vào, cậu hỏi bà Hứa:
" Bà nội nói gì với mọi người mà sao cười vui quá vậy? Kể cho con nghe với. "
Bà Hứa lắc đầu, vẻ mặt âm hiểm:
" Chuyện này con không cần biết đâu. Chờ sau này tự nhiên con biết thôi. "
" Bà nội thật là... thần thần bí bí không biết có phải nói xấu con không đây? "
" Con ngoan ngoãn vậy bà có gì để nói xấu con a. Lại đây ngồi với bà, cả tiểu Hiếu nữa. "
Tiểu Hiếu trèo lên giường ngồi sát bà Hứa, cọ tới cọ lui:
" Bà nội ơi, bà và thầy Sinh về nhà nội con ở nha. Nhà nội con rộng dữ lắm, còn dư quá trời phòng luôn á. Bà dọn tới ở tiện hơn cho việc chăm sóc, trị bệnh cho bà. Yên tâm, bà nội con giàu lắm không có lấy tiền trọ của bà và thầy đâu. Nếu có lấy thì con trả cho. Nha bà! "
Hứa Sinh cản bé lại, bồng lên đùi mình ngồi:
" Không được đâu tiểu Hiếu. Thầy và bà làm phiền cả nhà em nhiều rồi. Chuyện chữa bệnh này nọ cho bà nội để thầy tự lo. Em ngoan ngoãn ở nhà học hành thật giỏi đi. "
Tiểu Hiếu ngước mặt lên thơm Hứa Sinh, nũng nịu:
" Em muốn thầy và bà dọn về ở chung với em cơ. Xa thầy em nhớ dữ lắm, không tập trung học được a. Thầy là vợ tương lai của em nha. Vợ đương nhiên phải về nhà chồng ở rồi. "
Hứa Sinh đỏ mặt, mắng nhỏ vào tai tiểu Hiếu:
" Em nói bậy nữa thầy đánh mông em đấy. Ngoan ngoãn nghe lời thầy đi. "
" Em nói thiệt mà. Bây giờ cả nhà em cùng bà nội thầy, ai ai cũng biết tương lai thầy sẽ là vợ của em. Bà nội thầy đã đồng ý có cháu rễ đẹp trai, phong độ, đáng yêu, thông minh... là em rồi nha. Em không ngại lái máy bay ông già thì cớ gì thầy phải sợ lấy phi công trẻ. Hi hi! Đúng không cả nhà? "
Cả nhà đồng thanh hô: " Đúng! "
Uông Nguyệt Hoa ra lệnh cho dàn con cháu của mình:
" Các con mau giúp bà cháu tiểu Sinh thu dọn hành lý. Một lát chúng ta đưa bà cháu tiểu Sinh về nhà mình ở. Nhanh nhanh lên! "
" Dạ thưa mẹ già kính yêu. "
" Dạ thưa bà nội già kính yêu. "
Chọc ghẹo Uông Nguyệt Hoa xong, cả đám kéo nhau đi thu dọn đồ đạc các thứ. Bà tức tối, mắng: " Mẹ không có già nha. Tâm hồn của mẹ vẫn là của cô gái 18 tuổi a. Mẹ trẻ gấp mấy lần các con. Hừ. Nhan sắc của mẹ là nghiêng nước nghiêng thành, người gặp người mê nhá. "
" Ọe! ". Bụm miệng ói xạo tập thể vì những câu nói bay mùi bom nguyên tử của bà.
Bà Hứa nắm tay Uông Nguyệt Hoa, chân thành nói: " Cám ơn em nhiều. Nguyệt Hoa. Chị và tiểu Sinh cả đời này không biết làm sao trả hết ơn nghĩa này đây. "
" He he! Chị để tiểu Sinh lấy thân báo đáp là dư sức rồi. Ây da, mà lâu rồi chẳng ai gọi em Nguyệt Hoa hết á. Ông chồng của em cũng không gọi em ngọt thế đâu, suốt ngày mở mồm ra là bà này bà nọ, vợ mà chồng em kêu khùng đấy. Hay giờ em ly dị chồng em lấy chị về làm vợ em ha. Hắc hắc, để chồng em tức hộc máu chơi. "
Uông Nguyệt Hoa lại lên cơn, mạch chạm tùm lum nói chuyện muốn đá đít ra cửa. Cố Chính Khanh, bực mình, mắng bà tới tấp. Hồi thành ra một màn cãi lộn liên miên của bai vợ chồng. Bà Hứa thì ngồi lại coi còn tiểu Hiếu và Hứa Sinh chán nản đi phụ dọn dẹp đồ đạc cùng mọi người.
Mấy anh chồng thấy cái đồ gì cũ cũ liền vứt qua một bên. Liếc qua liếc lại, Cố Diễn nói với Hứa Sinh:
" Tiểu Sinh con coi cái gì quan trọng thì lấy đi thôi. Còn mấy cái quần áo này bỏ hết đi, về chú mua cho cái mới, đem theo chật xe thôi hà về nhà cũng đem vứt hết. Sau khi về khóa cửa lại, không ai dám vào trộm cái gì của con đâu. "
Hứa Sinh bất đắt dĩ gật đầu: " A! Dạ được. "
Thu dọn chút xíu, chỉ vỏn vẹn có cái túi đồ nhỏ cùng tập vở đi học. Bà Hứa và Hứa Sinh được đưa về nhà Cố gia sống lâu dài ở đó luôn. Dọc đường Cố Diễm dừng xe ghé mấy shop quần áo mua cho hai người một đống đồ đắt tiền và ghé vài chỗ mua dụng cụ lặt vặt rồi mới về nhà.
.................. Về nhà để chồng nuôi.....................
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...