Ngồi trong xe, tiểu Minh và tiểu Tinh kích động hỏi Cố Ngạo: " Cha! Cha! Mình đi nhà hàng năm sao nào vậy cha? Cha có đặt cái phòng ăn bự bự hông? Có hoa đẹp, ánh nến, bò bít tết, đàn violone, đồ ăn ngon hơm? Đồ đẹp của tụi con nữa a, cha mua ở hãng nào, phải hàng xịn không hay hàng fake? Hàng nhái là tụi con không có chịu đâu nha! Cha cha! "
Cố Ngạo nghe mấy nhóc gọi mình mà nhức cả đầu: " Các con im miệng ngay cho cha. Cái đó tới rồi các con sẽ biết. Cha không phải dân thiếu tiền, hàng giả là chuyện không tưởng. Để yên cho cha lái xe nào. "
Hai nhóc chu chu cái mỏ, quay sang ôm bé Hạo: " Không cho hỏi thì thôi. Tụi con ghét cha! Chỉ có bé Hạo là đáng yêu nhất trên đời. Mặt mềm mềm, sờ đã quá chừng đã. "
Bé Hạo ngượng ngùng, bụm mặt mình lại: " Hai anh đừng có nựng mặt em nữa mà. Nựng riếc mặt em nó chảy xệ như con chó mặt xệ là xấu lắm. "
Hai nhóc kéo tay bé Hạo ra, cười te tét: " Không cho sờ thì hôn a. Hôn mặt sẽ đẹp hơn chứ không có xệ đâu. Nụ hôn của tụi anh mang theo vitamin tình yêu, giúp da càng ngày càng đẹp, càng ngày càng mịn màng. Moa moa! "
Cố Ngạo buồn cười, trêu ghẹo con mình: " Ây da! Có thiệt là giúp da mịn màng không hay là da của bé Hạo sẽ có mùi thum thủm của các con. Hôn gì đâu mà mặt bé Hạo toàn nước bọt của các con. Nhìn thấy ghê! "
" Cấm cha gọi vợ yêu tương lai bé bỏng của tụi con là bé Hạo. Nói hoài mà cha không nghe, cha lì lắm nha. Còn nữa! Có gì đâu mà ghê! Vậy lúc cha le lưỡi liếm baba, baba có chê cha ở dơ hơm? Vợ chồng với nhau phải chơi dơ mới hạnh phúc trường tồn, ở sạch sẽ là quan hệ không mặn nồng, sắp sửa đứng trước vành móng ngựa li dị. "
Trang Dụ lườm Cố Ngạo một cái bén ngọt: " Đó! Anh nói nữa đi, nói nói hồi dạy hư con mình luôn. Mà con mình coi như bỏ qua nhưng Gia Hạo đầu óc ngây thơ, trong sáng chớ để đầu nó đen thui thùi lùi như con mình. Anh nghe rõ chưa? "
" Dạ rõ! Thưa bà xã đại nhân, anh dán mỏ lại liền. "
Anh im lặng chứ hai nhóc đâu có bỏ qua: " Ối giời! Cha sợ vợ quá a. Đờn ông sợ vợ tấm gương xấu a. Tụi con không học theo đâu. Rủi vợ theo giai cha cũng không dám phản kháng, mất vợ như chơi. "
Nói không được, Cố Ngạo tức muốn hộc máu, nếu mà không lái xe anh đã tét mông hai thằng con trai hư này rồi. Đáng hận!
Bé Hạo lắc đầu: " Hai anh nói vậy không được nha. Chồng phải sợ vợ mới tốt a. Người ta nói đờn ông sợ vợ thì sang a. Đờn ông chê vợ tang hoang cả nhà. Với lại, chú Ngạo cũng tin tưởng chú Dụ lắm a. Phải tin tưởng mới sợ vợ, không lo vợ bị trai đẹp cua rồi mê giai vứt áo ra đi. Các anh cũng tin tưởng bé Hạo nha. Bé Hạo không thông gian với trai lạ đâu. Hai anh sợ bé Hạo đi. "
" Ui ui! Tụi anh sợ bé Hạo quá à. Bé Hạo rất là tốt, không theo trai lạ. Tụi anh sẽ sợ bé Hạo để mai mua vé số trúng độc đắc, sống cuộc sống thoải mái tí. Yêu yêu! Thơm vợ nữa nè! Moa moa! "
Trang Dụ trong lòng phỉ nhổ anh liên tục: " Ta phi phi phi. Cố Ngạo nà không ghen, không sợ mình theo trai mới là lạ. Mình vừa nói chuyện với thằng nào, con nào kà lạ, không chịu nghe đầu đuôi sự việc đã đem mìn lột sạch, tra tấn mình liệt giường. Chưa đánh chết Cố Ngạo là đã nhân từ lắm rồi. Anh mà sợ vợ, đau đít đi vệ sinh. "
Cố Ngạo cười hì hì: " Bà xã nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương chưa kìa. Em tính lát về tạo cho anh một sự bất ngờ hay gì? Hắc hắc! "
" Yêu thương cái con mắt anh. Đây là ánh mắt tràn đầy hận thù, muốn ăn tươi nuốt sống cái tên thối tha là anh. Nhìn thôi đã thấy ngứa mắt, lo lái xe cho đàng hoàng. Anh nói nữa em thẻo mồm anh. "
" Ố hố hố! Lần này em hết đòi thẻo cờ rim anh rồi! May ghê! "
" Em không có thẻo mà em lắt bỏ, đem đi ngâm rượu. "
Bé Hạo chớp chớp mắt: " Cờ rim là gì vậy chú Dụ? Trên người chú Ngạo có cờ rim để cắt hả? Cho con coi cái cờ rim đó ra sao đi. "
Trang Dụ đớ lưỡi, chẳng biết trả lời làm sao cho phải. Anh giải vây cho cậu: " Cái đó con không coi được đâu. Chờ khi con lớn con sẽ biết cờ rim là cái gì. Mỗi thằng đàn ông đều có cái cờ rim a. Không ai vượt mốc lớn hơn một cái đâu. "
Bé Hạo vỗ đùi cái bốp: " A! Con biết cờ rim là cái gì rồi. "
Trang Dụ tái mặt ráng nặn ra nụ cười, hỏi bé: " Thế cờ rim là cái gì vậy con? "
" Dạ! Cờ rim là cà rem a. Chú định ăn cà rem cho mát đúng hông? mà chú Ngạo mua nguyên cây cà rem bỏ trong túi quần bởi vậy tối nào chú cũng phải cởi quần chú Ngạo ra liếm cây cà rem mát lạnh bạc hà. Chú Ngạo giàu mới mua cây sản xuất cà rem bỏ trong túi quần để dành dự trữ, chứ con nghèo rớt mồng tơi làm gì cí tiền mua cây cà rem về ăn. Mai mốt lớn chắc con nghi con đi móc bọc kiếm tiền mua cà rem về bỏ tủ lạnh ăn. Chú Ngạo rãnh rỗi, đem cà rem trong người chắc cũng nặng lắm. Chú tháo xuống cho con coi đi. Đảm bảo con chỉ nhìn chứ con không ăn. "
Cố Ngạo lấy một tay bụm cờ rim mình lại: " Cờ rim không phải cà rem đâu con. Nó giống giống vậy thôi, dính vô người chú luôn, tháo ea chú đột tử chết liền. Con cũng có cờ rim đó, tại nó chưa phát triển thôi. Cái mà con dùng để đi vệ sinh ấy. Cái ống chích 💉 mini bé của con đó. "
Bé Hạo trầm trồ: " Giề! Không phải cà rem mà là cái trái dưa chuột á. Chú Dụ ác quá nha, cắt cái đó rồi sao mà đi tiểu. Bể bọng đái chết luôn đó. Chú Dụ đừng có cắt cờ rim, chú cắt cái khác đi, cắt hai cái trứng cúc của chú Ngạo á. Ba con nói mỗi người con trai sẽ có hai cái trứng cúc, ăn béo ngậy luôn. Chú Dụ cắt ra ăn đi. Ăn ngon thì nói cho con biết để con về cắt trứng cúc của anh Minh, anh Tinh. Chú hai trứng to, con bốn trứng nhỏ. Coi như huề. "
Hai nhóc ôm chầm bé Hạo: " Đừng mà. Em đừng cắt trứng của tụi anh, mất nó đi rồi tụi anh biết sống làm sao. Nó là nơi cung cấp nguồn vui lẽ sống của tụi anh cũng như của em đó. Đừng dạy khờ tước đi mạng sống khi con mình chưa kịp nở. "
" Dạ! Không cắt thì thôi. Em ăn trứng cúc của con cúc nó đẻ. Chừng nào con cúc tuyệt chủng em mới ăn cúc của hai anh. Hi hi "
" Cha ơi! Cha nghe rõ chưa? Về cha lập khu bảo tồn cúc đi nga. Nó tuyệt chủng là cha con mình tuyệt giống. "
Hai nhóc mặt còn tái xanh hơn lá chuối, trăn trối cầu cứu anh. Hai anh em chưa có đính hôn nữa mà giống nòi có nguy cơ bị tiêu diệt, thần tiên còn sợ nữa a.
Anh phất phất phất tay: " Tốn tiền vào việc vô ích. Thấy chưa! Đòi lấy vợ sớm kết cục là như vậy đấy. Bỏ tật nghe con. Con nít nó dễ hành động dạy dột lắm a. Vợ cha lớn rồi nên cha không sợ. Hắc hắc! "
" Híc híc! Cha quá độc ác. Rồi đây giống nòi của con tuyệt chủng, cha đừng mơ có cháu chắt để bế bồng. Dù sao tụi con cũng quyết hi sinh thân mình lấy bé Hạo làm vợ. Baba nữa! Mai mốt có muốn thẻo gì của cha thì về phòng đóng cửa mà làm. Dạy hư vợ tụi con rồi thấy chưa? "
Trang Dụ kìm chế không xỉu tại chỗ, mím môi nói: " Baba xin lỗi. Mai mốt có gì baba hành động trực tiếp luôn, không thông báo trước nữa. "
Anh phản đối: " Không được! Em không nói anh sao biết đường né. Như hôm bữa em đạp anh dập trứng xém xíu thành Cố công công rồi nha. Đau chết bỏ mẹ, bỏ cha, bỏ anh em, bỏ con luôn a. Một lần đủ rồi. Huynh đệ của anh không hi vọng có lần sau. "
" Bao nhiêu cái bỏ vậy sao anh không chịu bỏ vợ a. Bỏ đi để em sớm giải thoát. "
" Vì vợ là mạng sống của anh mà. Hì hì. "
Anh nắm tay cậu để cậu cảm nhận sự chân thành của mình. Còn Trang Dụ có chút mặt đỏ tai hồng vì sự bộc bạch của anh.
Ai cũng có đôi có cặp, tiểu Hiếu và tiểu Hòa lại có một trận cẩu lương no nê. Hai nhóc ai oán: " Đáng hận! Chúng ta có nên tự sướng với nhau không? Tình anh em sâu đậm cẩu lương có sản xuất ra được miếng nào. Đúng là, đời tôi cô đơn nên đi đâu cũng cô đơn. Đời tôi cô đơn nên thấy ai cũng có bồ. Đời tôi cô dơn bên phải ăn cẩu lương hoài. Đến khi nào đời tôi mới hết cô đơn? "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...