Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Dịch: Hoài Phạm

Quan Thục Di làm rất nhiều bánh hấp gói lại, còn thêm một tô canh trứng. Nàng dọn cơm đầy bàn trà, gọi với: “Thi đại ca, chút nữa hãy khóc tiếp, ăn cơm trước đã.”

Thi Hạo Khánh khịt mũi, hơi ngượng ngùng, “Làm phiền …… Em dâu. Thằng bé khốn nạn này……”

Quan Thục Di chia đũa, “Phiền gì, tiện tay thôi mà. Anh ăn cơm rồi tắm rửa, sau đó hãy ngủ.”

Thi Á An ngẩng đầu, mặt bừng đỏ. Nó thẹn thùng so đũa, ngẩng đầu: “Dì, con cám ơn.”

Quan Thục Di nhất thời 囧. Thằng nhóc này có lẽ cũng bằng tuổi em trai Quan Ninh Thuần của nàng, đều mới năm nhất năm hai, sự thật cuối cùng cũng túm được lý trí của nó về. Nhưng…… Tự trọng thì sao? Tự trọng sợ là sẽ bị cuộc sống lau đi. Thằng bé đã bắt đầu khuất phục, mất đi cá tính. Thi Hạo Khánh vỗ vai con, gắp thức ăn cho nó. Ông bố đạo đức bắt đầu hiểu.

Nhìn hai cha con, Tần Tri yên lặng lui về phía sau vài bước, đứng ở một góc tối. Quan Thục Di đi tới, hạ giọng: “Lại nghĩ ngợi miên man gì vậy?”

Tần Tri nhìn nàng, “Không có, sao em lại nói vậy?”

“Vậy anh trốn cái gì?” Quan Thục Di cười anh.

Sắc mặt Tần Tri đỏ lên, không trả lời.


Quan Thục Di tựa vào tường bếp, nhìn ra, nói: “Em biết anh nghĩ gì, lại là một Chương Nam Chính, đúng không?”

Tần Tri gật đầu.

“Thằng bé này sẽ không như thế. Nó biết đòi công bằng cho cha, nó biết xin lỗi, nó còn cứu được. Tuy rằng thủ đoạn hơi ngây thơ, nhưng, anh xem, những đứa trẻ đặc biệt tốt luôn giữa lưng chừng cuộc sống ngã vài cái, như anh. Cố giúp Thi Hạo Khánh trông nom sản nghiệp của ông ấy, anh nhìn tay anh ta xem, em thấy đó mới là tay của một người cha chân chính. Người như vậy, đáng để anh giúp. Chồng ạ, Thi đại ca là người tốt.”

Tần Tri rất muốn ôm Quan Thục Di, mạnh mẽ ôm nàng, vùi nàng vào lòng anh. Sự lương thiện của nàng làm cho lòng anh, tim anh như có một mũi kim đâm vào, đau nhói.

Quan Thục Di nhìn Tần Tri, cười cười, vào phòng tắm xả nước.

Nước ấm ào ạt chảy từ vòi nước, Quan Thục Di ngồi xổm, sờ tay vào kiểm tra độ ấm.

Con cái là thứ mà cha mẹ không bao giờ có thể dứt bỏ. Thi Hạo Khánh phải tội, đều vì con ông, đứa con cũng là hi vọng của ông.

Nhưng còn nàng? Nếu nàng có con, sinh mệnh đáng thương kia, có lẽ ngay cả quyền được mở mắt nhìn thế giới cũng không có.

Trong phòng khách, Tần Tri đã gọi hai người kia vào tắm. Quan Thục Di ghé vào cửa thư phòng, hỏi anh: “Quần lót mới em mua cho anh đâu? Phòng ngủ là anh dọn.”

Tần Tri cuống quít đặt ví da một bên, trả lời: “Ở tủ quần áo dưới cùng, trong cái rương lớn màu đỏ.”

Quan Thục Di kinh ngạc, “Sao anh biết là màu đỏ?”

Tần Tri cười cười, “Anh nhờ bà nội nhìn giúp, sau đó dán băng dính bên trên. Sau này, phía trong quần áo của anh, em cũng giúp anh nhìn màu rồi dán một miếng băng dính, viết màu áo lên cho dễ phân biệt.”

Quan Thục Di thích thú, gật gật đầu vào phòng ngủ, tìm đồ mặc, quần lót, áo lót của Tần Tri cho hai người kia.

Trong phòng tắm, tiếng nước ào ạt, tiếng cha và con đối đáp thẳng thắn với nhau vọng ra, cả tiếng chà lưng. Thỉnh thoảng, Thi Á An phát ra vài tiếng nức nở, Thi Hạo Khánh an ủi con. Trên người ông ta bị gạch đè, rất nhiều vết thương, cố ý cũng tốt, tự mình tìm tội cũng tốt, Tần Tri nghe âm thanh, không thể không thừa nhận, Thi Hạo Khánh áp đặt cho gia đình này, coi như rải máu tươi dầy đất, nhưng tốt xấu gì cũng đã cứu được một đứa con. Về phần đứa con lớn bán xe kia, khi đã nếm trải cảnh đầu rơi máu chảy, nó tự nhiên phải về nhà. Ngoài nhà, nó còn có thể đi đâu?

Nói là nói vậy, nhưng Tần Tri không biết anh còn phải đeo tiếng ác trên lưng tới khi nào. Quên đi, nợ máu tiền còn. Tiền kiếng thủy tinh, tiền gỗ lót sàn, một phần cũng không thể thiếu.

Quan Thục Di cầm một đống quần áo đưa cho Tần Tri, dùng miệng thay tay gõ cửa phòng tắm. Tần Tri cầm quần áo giúp nàng, đưa vào, đổi ra thành một đống đồ hôi khú. Quan Thục Di không nhăn mặt, cầm lấy đi giặt.


“Để anh giúp.” Tần Tri cảm thấy vợ anh phải cùng chịu tội thay anh, không nên.

Vẻ mặt Quan Thục Di ghê tởm, “Anh có khả năng lắm! Ở thư phòng cả đêm, đi ngủ đi.” Nói xong, nàng ôm đồ đến chỗ máy giặt, phân loại, quăng vào máy giặt.

Tết âm năm này, đối với nhiều người mà nói, đều đã trải qua vài chuyện xưa.

Quan Thục Di lấy chồng, Tần Tri phát đạt, tuy rằng chỉ là đội một bộ tóc giả.

Thi Hạo Khánh phá sản, tìm lại được vợ ngoan, con thảo.

Lang Ngưng không lấy chồng, tính cách lại lặng lẽ xảy ra biến hóa, bắt đầu năng làm việc thiện, đi chùa.

Chương Nam Chính sau một ván bài, thua nửa đời tâm huyết của cha, mất tích, đến giờ vẫn không có tin tức.

Về phần Ngụy Cầm, cô và Đậu Kiến Nghiệp vẫn còn một con đường dài phải đi.

Chỉ chớp mắt, qua tết âm lịch, Tần Tri phải rời nhà đến thành phố khác công tác. Dù buông được hay không nỡ rời đi, anh cũng phải ra ngoài kiếm tiền…..

Mười sáu tháng giêng, Quan Thục Di đưa Tần Tri ra sân bay. Trước khi lên máy bay, Tần Tri ôm nàng, thì thầm vào tai: “Nếu em thấy buồn, hay em nuôi một con chó cho đỡ buồn. Nếu vẫn còn buồn, thì đăng ký vài chuyến du lịch, nước ngoài cũng được.”

Quan Thục Di chỉ cười, giúp Tần Tri sửa lại áo khoác, miệng lẩm bẩm: “Đi Hành Dương, phải chú ý sức khoẻ, vitamin em mua cho anh để dưới quần áo trong vali. Tên Ngô Gia Dương hay gây rắc rối, anh phải dạy dỗ anh ta. Mẹ em nhờ luật sư Trần mua giúp đồng nghiệp thuốc, chờ anh ta từ Bắc Kinh về, anh nhớ trả tiền cho hô, không thể chiếm lợi từ người ta. Lớp trong quần áo em đã đính băng dính cho anh. Khi anh mang đi giặt, nhớ dặn tiệm giặt giúp anh viết lại, đừng lẫn lộn màu sắc, ra ngoài phối đồ không hợp.”


“Mấy hôm trước anh ngủ, ban đêm hay giật mình, ba nói là vì nóng trong người. Khi anh ăn cơm, ăn thêm một trái mướp đắng trừ nóng. Buổi sáng nhớ uống sữa……”

Tần Tri ôm nàng, trả lời liên tục: “Anh biết, anh biết rồi.”

Quan Thục Di khóc. Nàng lưu luyến, không muốn anh đi.

Hành khách trong sân bay mang hành lý chậm rãi đi tới, Quan Thục Di cũng buông lỏng áo Tần Tri.

Tần Tri đi vài bước lại quay đầu nhìn nàng, vẫn là vẻ mặt không nỡ.

“Anh vào đi!” Quan Thục Di thúc giục.

Tần Tri lao tới ôm chặt nàng, trong lòng cảm thấy không thể rời bỏ. Anh nói: “Hay là, đóng cửa tiệm cà phê, chúng ta cùng đi Hành Dương?”

Quan Thục Di bật cười, “Nhìn anh kìa, tục ngữ nói, chăm trẻ dưỡng già, chăm trẻ dưỡng già.  Ông bà nội lớn tuổi, ba mẹ em cũng một ngày một già đi, em muốn chăm sóc ông bà, cha mẹ. Anh mau vào đi thôi, cũng đâu phải là không trở lại, nhanh chút đi.”

Tần Tri buông nàng, cầm hành lý…… Cuối cùng cũng bước đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui