Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Dịch: Hoài Phạm

Ngô Gia Dương gặp rắc rối, anh ta sợ hãi. " Lấy công chuộc sai lầm ", anh ta quyết định làm việc siêng năng, cố gắng sửa đổi.

Sáng tinh mơ 4 giờ rưỡi, Ngô Gia Dương không biết từ đâu kéo đến hơn ba mươi người, cào tuyết đọng từ khu phố nhỏ hết ra ngoài. Một chiếc xe nâng nhỏ san sạch tuyết đọng trên mặt đường bằng phẳng.

Mã Bách Đông cũng đưa vài công nhân đến giúp. Vài giờ sau, họ lại quét những vệt nước do tuyết tan ra, rửa sạch mặt đường.

Lúc này mới tờ mờ sáng, Tần Tri không biết công việc đã được bắt đầu.

Hách Dật Nguyên cầm trong tay mấy bảng số điểm danh một hàng ô tô dài trên có đánh thứ tự, xếp hàng trước cửa khu phố, trên mặt kính trước xe dán dòng chữ trăm năm hạnh phúc, sau xe cũng trăm năm hạnh phúc.


Luật sư Trần dẫn theo mười mấy nhân viên ở cửa hàng bán hoa vào sân, bốn giờ hơn bắt đầu lặng lẽ kết hoa, từ cổng hoa đến trước cửa chung cư, một tấm thảm lót mới tinh màu đỏ, trước cửa chung cư là một cái ‘khinh khí cầu’ rất lớn có hàng chữ song hỷ, hai bên khí cầu là ba mươi bánh pháo nhỏ mừng hôn lễ. Hai bên thảm cứ năm bước lại có một cổng vòm trang trí bằng hoa tươi rất quý hiếm, hoa tươi được luật sư Trần mua sỉ ở tỉnh ngoài, lần mua này, ông ta giúp ông chủ mình giảm được bảy ngàn tệ. Ba ngàn trả lại sếp, bốn ngàn ông giắt túi, trong lòng ông nghĩ, không bí mật lấy hoa hồng, trời chắc chắn sẽ giáng sát đánh chết ông.

Theo tập tục của thành phố, sau khí cầu phải có năm sáu cái cổng vòm màu phấn hồng, nhưng hoa tươi kết trên cổng, ở thành phố nhỏ vẫn là lần đầu mới thấy. Sự phô trương này, ở đây cũng có thể coi như có địa vị khá lớn. Đương nhiên, là vì giai cấp của họ.

Sáng nay là ngày kết hôn, Quan Thục Di dậy rất sớm, thật ra tối hôm qua nàng hưng phấn đến không ngủ được. Nàng đã hẹn với người trang điểm lúc gần 7 giờ. Nửa đêm, nàng nhỏm dậy vô số lần để nhìn trời, nhìn đồng hồ báo thức, nhìn di động, nhìn đến lúc trời tờ mờ sáng mới mơ hồ chợp mắt.

Ngụy Cầm mang theo người hầu Đậu Kiến Nghiệp đến giúp Quan Thục Di, cử chỉ của hai người này hơi ái muội. Làm phù dâu, Ngụy Cầm hôm nay tự thuê cho mình một bộ đồ dành cho phù dâu bằng lụa mỏng. Còn đeo cả trang sức, làm Đậu Kiến Nghiệp khi tới đón cô, nhìn cô hơi ngây ngốc, điều này khiến Ngụy Cầm thỏa mãn, cho rằng anh ta bị sắc đẹp của mình làm cho mê muội. Đậu Kiến Nghiệp cũng không châm chọc câu nào, anh ta thậm chí rất phong độ giơ tay ra, ý bảo Ngụy Cầm vịn vào tay anh ta.

Bọn họ dừng ở cổng chung cư lúc 4 giờ rưỡi sáng, vừa đến, hai người này bị ‘hiện trường’ làm choáng váng.

Rất…… Rất phô trương, người nào làm việc người nấy, lặng lẽ chăm sóc, lặng lẽ “kính biếu”? Bọn họ cố gắng để hiệu quả đạt được thật ‘kinh hỷ’ – mừng và hoảng.


Luật sư Trần giơ ngón tay cái hài lòng với sự kinh ngạc của hai người kia.

“Suỵt…… Đừng la, chúng tôi muốn anh cả ngạc nhiên!” Ngô Gia Dương rất thích phô bày đã chạy tới, hạ giọng.

Đậu Kiến Nghiệp nhìn một cách kinh ngạc, anh trai anh ta kết hôn cũng chưa đến mức xa hoa như hôn lễ này. Hai mươi chiếc xe này rất khó tìm, còn… Huy động hơn trăm người giúp việc, quả thật…… Rất khoa trương. Tần Tri…… Rốt cuộc là loại người gì? Đậu Kiến Nghiệp quyết định phải tìm hiểu thật kỹ.

Quan Thục Di nhận tin nhắn định chạy ra, đã sớm đoán được Quan mẹ thế nào cũng cứng rắn tóm nàng lại, tự tay đưa cho nàng một chén đồ ăn: “Kích động cái gì, tiệm uốn tóc còn chưa có mở cửa mà?”

Quan Thục Di vừa nhai nhồm nhoàm, vừa trả lời: “Không phải, bình thường trước khi làm lễ hẹn trước vài giờ, bọn họ phải mở cửa sớm. Từ đây đến khu nam mất hơn nửa giờ, không thể đợi.”

Quan mẹ hơi buồn bực, bà bưng nồi lại cho con, gắp một đũa mỳ sợi: “Mày vội gả như vậy? Ăn trước rồi nói sau, hôm nay vì mày mà mệt mỏi.”


Quan Thục Di ăn ngấu nghiến, vẫn không trả lời, nàng quả thật là sốt ruột muốn lấy anh, từ mười tám tuổi, bắt đầu mỗi tháng nàng đều mơ một giấc mơ về đám cưới, nội dung chỉ là ảo tưởng về kiểu áo cưới nàng sẽ mặc, giấc mơ thay đổi ít nhất mười kiểu, lúc nhỏ là áo bông hồng cưỡi ngựa đỏ, tiểu học là vải nỉ hồng may thành sườn xám đẹp phối với xe jeep màu lục, từng có một khoảng thời gian nàng thậm chí ảo tưởng mình như công chúa Elizabeth ngày xưa* khi kết hôn mặc áo cưới dài, giáo đường, cha xứ làm lễ cũng muốn, tốt nhất có thêm bộ râu xồm thì càng hay. Cuối cùng cũng đến ngày hôm nay. Nàng không vội mới là lạ.

Elizabeth Ami Liou – Nữ công tước xứ Bavaria, công chúa xứ Bavaria, Hoàng hậu của Áo và Nữ hoàng của Hungary

Quan Thục Di vội vàng xách hai chiếc vali áo cưới hoa cài đầu ra khỏi phòng, Quan mẹ mở cửa sổ muốn nhìn con gái đi, không ngờ, bà bị khung cảnh bên ngoài cửa sổ làm giật nảy mình, sững sờ đứng lặng một hồi, sau đó “Ôi” một tiếng, quay người lại kéo chồng đến.

“Oa!!!!!!!!” Quan Thục Di đứng trước cửa cũng ngây ngẩn cả người. Quá cảm động…… Đây là sự ngạc nhiên mà Tần Tri tặng cho nàng? Không phải chứ? Người kia tuyệt đối không phải là người có tế bào lãng mạn như vậy!

Ngô Gia Dương đứng ở cổng lớn làm động tác cúi chào lãnh đạo, Quan Thục Di đã hiểu, phải như vậy mới đúng. Người nào đó nhà nàng, nửa phần tâm tư này, nàng đừng trông cậy vào.

Quan ba ba bị Quan mẹ cứng rắn lôi từ trên giường, hai ông bà ghé vào cửa sổ nhìn, dĩ nhiên là cả một khoảng sân vui vẻ, sân không lớn, lúc này, những trái bóng vải nhiều màu đang bay lơ đãng, tiếng nhạc rền vang. Màu trắng là tuyết, đỏ là thảm, hơn hai mươi lẵng hoa tươi trên các cánh cổng sắp thẳng hàng, phía trên là năm loại hoa năm màu, mở cửa sổ, hương hoa giữa mùa đông ùa vào say lòng người. Không khỏi khiến hai ông bà mắt bỗng nhiên ướt một cách khả nghi.

“Ôi! Thằng bé này… Thằng bé ngu ngốc này lại làm cái gì vậy?” Quan mẹ lại lải nhải không đúng lúc.


Đầu bếp đeo tạp dề khịt mũi ngây ngốc nhìn những tiểu thư mặc sườn xám áo khoác xanh lục qua lại giúp việc. Ông muốn hút điếu thuốc, lại ngượng ngùng, vì thế chỉ có thể cười ngây ngô đứng ở bên cạnh ngó sang. Chà, phô trương, quá phô trương.

Mấy cậu thanh niên nâng hai cái bàn đánh bóng bàn thật dài, theo lời ‘ông chủ’ dặn dò, muốn dựng một sân khấu nhỏ để dàn nhạc chơi. Dàn nhạc từ thành phố lớn mời đến bây giờ đang ngồi trong xe trước cổng chung cư. Mời một người ngày hôm nay tốn bốn trăm tệ, bao hai bữa cơm, tiền cơm mỗi bàn đúng tiêu chuẩn đủ 500 tệ, ít hơn một xu cũng không đến.

Quan Thục Di hơi kích động, không đúng, nàng kích động đến cả người phát run, quay đầu nhìn lên lầu, cha mẹ cũng đang nhìn nàng.

“Nhiều người đến giúp như vậy, thằng bé Khuông Khuông kia quan hệ khá là tốt.” Quan ba ba thở dài, lau khóe mắt ướt át.

“Ừ…… Nhiều người giúp đỡ. Quan hệ chắc chắn là tốt…… Quan hệ tốt, tính cách sẽ không tệ.” Quan mẹ đóng cửa sổ, lôi chồng vào nhà, hai người mở ngăn tủ, lấy ra hai bộ đồ đỏ tươi bằng tơ lụa Trung Quốc mặc lên người, bỗng nhiên cảm thấy sung sướng. Họ muốn xuống sân đưa ra vài ý kiến nho nhỏ, như vậy mới phù hợp với tấm huy chương ghi thân phận mẹ vợ, cha vợ.

Thực tế là Tần Tri hoàn toàn không biết gì cả, những tiểu tiết trong đối nhân xử thế thế này anh không rành rẽ, trừ chuyện kiếm tiền, những việc khác anh không để vào mắt, những vấn đề thường thấy ở gia đình, người này thuộc loại đẩy một bước đi một bước. Việc làm của bọn Mã Bách Đông là tự phát, tiền là Thi Hạo Khánh chi ra. Đương nhiên cũng không báo trước cho anh. Mà dù anh biết, anh cũng sẽ chỉ đưa ra vẻ mặt chết lặng, nhiều nhất là gật gật đầu nói cám ơn, tăng lương không cần suy nghĩ.

Hôm nay Thi Hạo Khánh không thể đến, lúc này ông đang ở trong nhà, sắm vai một người đàn ông thất bại! Phá sản! Suy sút! Tiều tụy! Đáng thương! Tuyệt vọng, nhưng vẫn là phần tử nhiệt tình yêu thương cuộc sống xúi quẩy. Ông hy vọng người vợ luôn đi châu Âu tham quan một năm ông gặp nhiều nhất một tháng có thể về nhà để ông nói chuyện, ông hy vọng hai bên nội ngoại ngoài vòi tiền có thể nhìn đến đứa con để ông đổ chén nước ấm, ông chờ đợi thân thích trong nhà hãy tán chuyện với nhau chứ không phải đến nghĩ cách lừa tiền tiêu, theo kế hoạch của hai người, mấy ngày nay, ông sẽ ở công trường nào đó chuyển gạch, trong lúc vô ý bị vợ con phát hiện…… Cho nên, ông muốn tới cũng tới không được. Để cứu gia đình, Thi Hạo Khánh không tiếc sức lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui