Dịch: Hoài Phạm
Căn phòng này là phòng mới của Tần Tri và Quan Thục Di, thời gian Quan ba ba trang trí phòng, ông gấp tới chạy trật cả chân, muốn tiết kiệm tiền cho con, mỗi cây đinh mối tấc sắt ông trả giá đến 3 lần mới chịu mua, cửa phòng cũng là ông tự đưa lên xe ba bánh kéo về. Tất cả chỉ vì để con dư thêm một ít. Ông làm việc này, không biết con ông có nhìn thấy không, có lẽ phải chờ tới khi họ làm cha mẹ mới có thể thấy?
Họ hàng đều đã trên lầu, âm thanh lọc cọc của những lá bài mạt chược bài thỉnh thoảng lại văng vẳng truyền tới, ngẫu nhiên giữa tiếng hồ bài huyên náo, xen lẫn vài tiếng mắng chửi từ bên ngoài truyền vào, tiếng la hét chanh chua lọt vào lỗ tai ba mẹ Quan Thục Di, lúc này…… Bỗng nhiên hơi ngượng ngùng, ai bảo trước đây họ làm con rể bẽ mặt!
Quan ba ba không biết nên nói gì, ông móc gói thuốc lá, rút ra một điếu đưa cho Tần Tri. Xua hai tay, Tần Tri vội vàng từ chối: “Chú, con không hút thuốc.”
Quan Thục Di gõ tay lên đầu anh một cái, cốc! hăm he: “Gọi ba!”
Hai ông bà phút chốc ngây người.
Vẻ mặt Tần Tri xấu hổ, lại ngượng ngùng không nói được, trong tư tưởng của anh, ba hoặc mẹ, những chữ này là dư thừa, những chữ đáng xấu hổ…… Cũng là những chữ thương tâm.
“Không…… Không sao, không sao!” Quan ba ba vội vàng xua tay.
Tần Tri nhìn Quan Thục Di, lặng lẽ nói không ra tiếng: “Ngô Gia Dương?” Quan Thục Di vẻ mặt tức giận gật đầu, làm động tác muốn giết người.
Tần Tri tỏ vẻ đã hiểu, xem ra, lập tức phải đuổi cái kẻ việc không được phá có thừa kia về mới là đúng đắn.
“Con…… Ăn chưa?” Quan mẹ lắp bắp hỏi một câu.
Tần Tri gật đầu: “Dạ rồi.”
“Hay….. Hay….. Ăn thêm chút nữa?” Quan ba ba nửa ngày cũng không nói được một câu trọn vẹn.
“Ngô Gia Dương nói, mười câu có chín câu là khoác lác.” Tần Tri giải thích với hai ông bà.
Quan ba ba vội vàng xua tay: “Người ta…. Người ta cũng chưa nói gì. Cũng không dám nói gì, đều là có ý tốt, chỉ khen con tốt.”
Tần Tri cười cười: “Con chỉ là người làm công, tiền lương cao một chút, lấy nhau rồi, tiền trong nhà để Quả Quả quản lý, mọi chuyện con đều nghe cô ấy, trừ khi cô ấy không còn cần con, cho nên hai bác đừng lo lắng.”
Sắc mặt Quan Thục Di đỏ lên, lại nhéo anh thật mạnh. Tần Tri không dám chống lại, đêm qua Quan Thục Di thật sự rộng lượng, bây giờ anh phải đền đáp cho nàng.
Quan mẹ lập tức cười tươi, huých vào vai chồng, bà biết lúc này, nếu bà lên tiếng thì không thể uy nghiêm như ông, cũng không hùng hồn, lỡ có nói sai thì không phải khiến con bà xấu hổ hay sao? Bà lại quên, Tần Tri từ nhỏ lớn lên bên cạnh bà, dáng vẻ bà thế nào, Tần Tri đã biết rõ, đến lúc này mới che giấu thì đã quá muộn.
Quan ba ba hít một hơi thuốc, để vợ yên tâm, ông quyết định lặp lại một lần nữa, húng hắng ho khan vài tiếng sau đó ông ngẩng đầu hỏi: “Chuyện của con, Quả Quả đã biết chưa?”
Quan mẹ gật đầu lia lịa, con gái bà thật thà, nhưng đừng hòng lừa.
Tần Tri trả lời: “Cháu không gạt Quả Quả, chuyện tình cảm trước đây, cháu đã nói rõ ràng với Quả Quả, Lang tiểu thư đã về. Trước đây cháu chỉ là người làm thuê cho nhà cô ấy. Bây giờ cháu cũng làm thuê cho người khác.”
“Thế này, Quả Quả không xuất sắc, nhưng nó chân thật, cũng lương thiện, sẽ thay con hiếu thuận với ông bà con, điều này hai bác cam đoan, còn…… Con…… Con cũng biết tính nó rồi?” Quan mẹ lắp bắp nói mà không thể nói cho rõ. Bà muốn khen con gái một chút.
Quan mẹ bị một câu nói của Ngô Gia Dương: Anh cả một năm ít nhất ‘vào’ trăm ngàn làm hoảng hốt, bại trận không điều kiện. Bà định khích lệ con gái vài câu, nghĩ tới nghĩ lui, hoá ra con bà ngoại trừ tính cách hiền lành lương thiện, ưu điểm khác một chút cũng không.
Hai tay Tần Tri đặt ở đầu gối, nghiêm túc nghe, anh không biết cam đoan thế nào, mới có thể yên lòng hai đấng sinh thành đang bất an này, có một số việc không phải cứ nói là được. Phải cần có vài chục năm thực tế mới có thể chứng minh anh thật lòng yêu Quan Thục Di, hơn nữa tự trái tim anh muốn cùng nàng sống cả đời.
Cần có thời gian, thời gian cả cuộc đời, anh tình nguyện, nhưng bây giờ, xem ra không có ai tin.
“Con yêu cô ấy, hai bác yên tâm.” Tần Tri cuối cùng mở miệng, cẩn thận giải thích.
Vợ chồng Quan gia không nói nữa, chung quy người làm cha mẹ đều giống nhau, dù có được lời khẳng định, họ cũng sẽ bất an, cũng sẽ lo lắng. Hai ông bà đứng lên, tìm cớ bỏ đi. Khi ra đến cửa, Quan ba ba còn lấy tay áo lau bụi trên cánh của gỗ, xong xuôi mới đóng cửa lại rồi đi.
Quan Thục Di cũng đứng lên, múc một chậu nước sạch, ngồi xổm trong phòng lau mấy cái chân bàn, Tần Tri đứng cách đó không xa, lặng lẽ mở những gói đồ đạc, mở ra lại đóng vào, giữ đống hỗn độn, bức hình cưới lớn được anh treo lên vách tường, nhìn trái nhìn phải vẫn cảm thấy hình như hơi lệch?
“Quả Quả.” Tần Tri quay đầu gọi Quan Thục Di.
Quan Thục Di bỏ khăn lau xuống, ngẩng đầu: “À?”
“Lại đây nhìn xem, sao anh cảm thấy hơi lệch?” Tần Tri nhìn lại tấm hình, nói.
Quan Thục Di đi tới, nhìn từ trên xuống dưới: “Đẹp mà?…… Có lệch đâu?”
Tần Tri từ phía sau ôm nàng thật chặt: “Xin lỗi em. Để em khó xử, đều tại anh.”
Từng hơi thở nóng hổi thổi qua gáy, Quan Thục Di thấy cả người tê dại, nàng khịt khịt mũi, rơi nước mắt, tỏ vẻ thoải mái: “Nói gì đâu không, sao lại xin lỗi? Đều là người một nhà, anh ngốc quá, áy náy cái gì, cũng không phải là anh sai. Chồng em có bản lĩnh thì càng tốt chứ sao. Mẹ em…… Mẹ cũng là muốn tốt cho em……”
“Để ba mẹ em lo lắng, xin lỗi em.” Tần Tri lại nói.
Quan Thục Di gật gật đầu: “Ừ, mẹ em ba em doạ ghê quá, nếu em nói sớm một chút thì hay rồi.” Nàng xoay người, nhìn mặt Tần Tri rồi đột nhiên vươn tay, nhéo vào chỗ cũ tức giận: “Em nói anh đó, heo, vấn đề của anh là, từ lúc quen nhau đến giờ, anh chưa bao giờ nói cho em biết, đương nhiên…… Em cũng không có hỏi…… Em không hỏi nên anh im luôn? Anh không thể nói sao? Em bảo anh là một cái đầu đá, đúng là đầu đá? Anh còn làm ba mẹ người ta bất an? Mặt quan trọng hơn? Heo sao? Anh lại không gọi ba mẹ…… Từ hôm kia anh nên sửa lại, đó cũng là cha anh mẹ anh, biết không? Bảo anh kêu một tiếng ba mẹ anh sẽ chết sao?”
Tần Tri kéo tay nàng cùng ngã xuống tấm nệm đặt trên mặt đất, suy nghĩ, hai người nhìn chiếc đèn treo bằng thuỷ tinh trắng, bỗng nhiên hơi mê muội, một sự lãng mạn như thế – cùng nhau ngã xuống, động tác này vẫn thường thấy trong những câu chuyện tình yêu. Nhưng chuyện phiền lòng càng nghĩ càng nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...