Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Dịch: Hoài Phạm

Quan Thục Di đặt áo len và kim xuống bàn, nhìn về phía Lang Ngưng, nở một nụ cười rồi cầm lấy điện thoại. Lang Ngưng nhìn chiếc áo, lơ đãng nghe người phụ nữ thô kệch nói chuyện.

“Heo à, anh đi hỏi xem anh ấy thích tay áo rộng hay ôm sát? Cứ nói là tôi hỏi, tôi còn phải đan tay áo nữa….. Anh ấy ăn cơm chưa…… Tôi đang chọn áo cưới, đẹp lắm, heo à, tôi nói là anh xem anh ấy ăn cơm chưa…… Nhớ nhắc anh ấy ăn canh……”

Cho tới bây giờ, Lang Ngưng chưa bao giờ nghe thấy người khác nói chuyện mà gọi “heo”, cũng như dùng giọng điệu như vậy mà nói, người phụ nữ bình thường quê mùa này…… Đang lo lắng cho ai. Cô và những người trong thế giới của cô ta, cả cô ta là những người hoàn toàn khác biệt, mà có lẽ như vậy cũng không tồi: Làm một đôi vợ chồng phu xướng phụ tùy trong một miền quê nhỏ bé. Trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào thay cô gái nông thôn, nghe giọng nói cô ta, dường như tràn đầy hạnh phúc.

Người thiết kế đã có mặt, Lang Ngưng không đến sớm hơn Quan Thục Di, nhưng vị tiểu thư thiết kế rất nhanh chóng đã phân biệt ngay địa vị xã hội của hai người, cô ta len qua Quan Thục Di, lập tức đi đến chỗ Lang Ngưng, tao nhã cười niềm nở: “Lang tiểu thư, cô nhìn thấy áo cưới chưa? Có hài lòng không?”

Lang Ngưng cũng mỉm cười, đứng lên, cùng cô ta đi đến nơi đặt áo cưới, bàn bạc.

Giọng nói Quan Thục Di đột ngột tắc nghẹn. Những người mang họ Lang không nhiều, cả đời này nàng không thể quên Nút chai của nàng trước đây từng có một người tình họ Lang. Vì sao Tần Tri lại nói với nàng chỗ này? Vì sao…… Anh ấy biết chỗ này? Anh ấy vẫn không quên người phụ nữ này sao?

Nàng nhìn Lang Ngưng từ phía sau, đang cùng nhân viên thiết kế nhỏ nhẹ trao đổi, nàng nhìn kích thước lưng áo của cô, nhìn cô như không cần để ý mà mái tóc vẫn xuôi dài theo lưng thành một đường hoàn mỹ. Nàng nhìn, trong lòng bỗng khó chịu. Người này…… Thật sự quá đẹp, không ngờ trước đây Nút Chai có thể yêu được một người như vậy……

Quan Thục Di yên lặng cầm lấy hai chiếc kim, từng mũi hạ xuống đan tay áo, nàng tẩn mẩn đưa kim, sau năm mũi nhỏ tỉ mỉ, ngẩng đầu ra sau, thư giãn.


Không quan hệ, bây giờ người lấy Nút Chai là nàng, người phụ nữ này không cần Nút Chai cũng tốt, Nút Chai lấy thân mình lấp lỗ châu mai cũng tốt, bây giờ người lấy Nút Chai là nàng, nàng mới là vợ của Nút Chai. Nàng sẽ đối xử tốt với anh, để anh không thể rời xa nàng dù chỉ là nửa bước.

Lang Ngưng nhìn bốn bộ lễ phục, ưng ý hai bộ, riêng áo cưới yêu cầu nhân viên thiết kế sửa lại một chỗ, cô là người như thế, tuyệt đối không thể để vướng một hạt cát nhỏ vào mắt. Cuối cùng cũng sắp cưới, cô muốn toàn bộ sự chú ý của mọi người đều tập trung lại trên một mình cô, kể cả những người đang chờ chế giễu cô. Bỏ Tần Tri, không cần Tần Tri, lựa chọn Chương Nam Chính là vô cùng chính xác, tuyệt đối môn đăng hộ đối, đối với cô, không còn lựa chọn nào tốt hơn.

Mặc kệ mọi người nói gì, mặc kệ Lang thị đang khó khăn thế nào, mặc kệ cha tạo bao nhiêu áp lực… Cô cũng phải cười thật tươi mà lấy Chương Nam Chính, cho dù năm sau ly hôn, năm nay cô cũng phải đứng trên sân khấu, đeo nhẫn kết hôn của nhà họ Chương. Đây là con đường cô chọn, không phải cô vẫn hài lòng sao? Không phải cô vẫn hy vọng sao?

Người thiết kế yêu cầu nhân viên đưa áo cưới đi, cười tủm tỉm rồi mới bước đến chỗ Quan Thục Di, khách sáo: “Chắc là tiểu thư Quan Thục Di, chúc mừng cô sắp thành cô dâu.”

Quan Thục Di ngừng đan, nhíu mày: “Tiền của vị Lang tiểu thư, có phải to bằng cối xay không?”

Sắc mặt tiểu thư thiết kế đỏ lên, vội vàng giải thích: “Thật sự là có lỗi, bởi vì Lang tiểu thư đã hẹn trước, Chị Quan nhất định đã hiểu lầm.”

Lang Ngưng chậm rãi đi tới, hơi nháy lông mi một cái rất quyến rũ: “Tôi không hẹn trước. Tôi đến trễ hơn cô ấy.”

Lang Ngưng chính là người kiểu vậy, tiện nghi tôi phải có, nhưng, tôi cũng không để anh khi tôi là người xấu. Cô vốn như thế, có thói quen lấy phương thức như vậy biểu hiện tính cách của mình. Ở trong mắt cô, đó là cách xử sự cá tính và khôn khéo, ở cách nhìn của Quan Thục Di, người phụ nữ này rất có “phong cách”.


Quan Thục Di kinh ngạc nhìn Lang Ngưng, nàng không nghĩ tới cô ta sẽ nói như vậy. Cô ta đã nói, Quan Thục Di cũng không muốn chất vấn thêm, trong thâm tâm cô ta có lẽ không muốn bán ân tình cho nàng. Hơn nữa, rõ ràng là người xa lạ, cô ta dựa vào cái gì mà che chở nàng?

Thấy Quan Thục Di không nói nữa, người thiết kế vội vàng đưa mắt cho nhân viên đưa nàng đến lấy số đo. Quan Thục Di quay đầu nhìn Lang Ngưng, cô đang nhìn chằm chằm vào chiếc vương miện trên đầu manơcanh đến ngẩn người, người này… Quan Thục Di cảm giác cô không vui.

Mọi cô gái trước khi kết hôn đều rất hạnh phúc, vì sao ánh mắt của một tiểu thư “muốn tiền có tiền, muốn bộ ngực có bộ ngực, muốn đất có đất” lại u uẩn như thế? Đùa với khí chất sao? Trong TV mấy tiểu thư như vậy không phải đều tiếc xuân buồn thu sao? Cái gì cô ấy cũng có, làm sao thiếu hạnh phúc đến mức phải ở chỗ này chơi trò trầm lặng?

“Chị muốn thiết kế áo cưới theo kiểu gì? Nếu chị chưa nghĩ ra, tôi sẽ đưa vài mẫu……” Tiểu thư thiết kế hỏi một cách cẩn thận.

Quan Thục Di ngẩng đầu nhìn những chiếc áo cưới khuôn sáo (chỉ có hình thức mà không có nội dung): “Tôi muốn một chiếc áo cưới màu đỏ, kiểu dáng thật đơn giản, đăng ten là những bông hoa bách hợp đôi, nhiều một chút, kết thật…… Gần nhau …… Như vậy.”

Lang Ngưng buông thõng cánh tay, quay đầu, kinh ngạc nhìn Quan Thục Di.

“Áo cưới màu trắng mới đẹp.” Tiểu thư thiết kế che miệng cười.

Không sai vào đâu được, em gái nông thôn vẫn là em gái nông thôn.


“Người ngoại quốc kết hôn mới mặc đồ trắng, tôi là người Trung Quốc, đương nhiên phải mặc đồ đỏ.”

“Không có hoa bách hợp màu đỏ. Hơn nữa…… Hoa bách hợp ghép đôi như vậy rất khó coi. Tin tôi đi, như thế cũng làm tôi thiết kế khó hơn.”

“Cô chỉ biết thiết kế đơn giản đúng không? Hơn nữa, ai nói không có hoa bách hợp đỏ? Là cô quy định?”

Quan Thục Di đưa mắt nhìn người thiết kế hỏi dồn dập, sắc mặt tiểu thư thiết kế trắng bệch, nắm chặt tay: “Thế này, nếu chị bực bội vì hôm nay tôi chậm trễ, chị Quan, tôi xin lỗi, nhưng xin chị tin tôi, thiết kế kiểu đó rất khó coi. Chị nghĩ kỹ đi, một người phụ nữ, cả đời, trong ngày hôn lễ phải đẹp nhất, thuần khiết nhất trong mắt mọi người, nhiệm vụ của tôi là giúp cho những cô dâu mới hạnh phúc hài lòng trăm phần trăm. Áo cưới đẹp nhất, cao quý nhất là áo cưới trắng, là giấc mộng của mọi cô gái……”

Quan Thục Di khoanh tay, không thèm ngắt lời vị tiểu thư thiết kế đang nói liên tu ào ạt, nàng ngồi xuống chỉ về phía phòng trưng bày áo cưới: “Những thứ đó đều là áo cưới của người khác, tôi tới đây, vì chồng tôi nói, chỗ này là tốt nhất. Xem ra, không phải như được khen ngợi.

Một cô dâu mới xinh đẹp, dù mặc cái gì, trong ngày kết hôn cũng là người xinh đẹp nhất. Tôi mặc áo cưới kết hôn, mặc áo bông kết hôn, đều là để cho người đàn ông của tôi nhìn. Tôi muốn mặc áo cưới màu đỏ, không chỉ có voan ngoài hình hoa bách hợp đỏ trăm năm, để cả đời phú quý như mẫu đơn.Tôi còn muốn có khăn voan màu đỏ, tôi muốn mặc toàn thân sắc đỏ về nhà chồng tôi, cả đời sống trong màu đỏ rực rỡ.

Người khác yêu màu trắng mặc kệ người khác, tôi không lấy chồng của người khác, tôi chỉ chọn màu đỏ, tôi chỉ thấy màu đỏ đẹp. Cho nên, hoặc là cô không thiết kế, nếu thiết kế thì hãy thiết kế áo cưới màu đỏ.”

Tiểu thư thiết kế tái mặt, quay người muốn chạy, Quan Thục Di đứng sau lưng cô ta, cao giọng nói: “Tôi nghe những người trong thôn tôi nói, trung tâm áo cưới này có tiếng nhất ở thủ đô!”

Lang Ngưng che miệng cười: “Cô đừng khó dễ người ta nữa. Cô ta chỉ chậm trễ với cô một chút thôi.”

Quan Thục Di quay đầu cũng cười với cô: “Tôi không muốn làm khó ai hết, tôi thật sự muốn mặc áo cưới màu đỏ.”


“Thật không?”

“So với vàng thật còn đúng hơn. Từ nhỏ tôi đã mơ làm một cô dâu mới mặc áo đỏ, cô ấy không có lý do gì bắt tôi mặc màu trắng. Tôi luôn nghĩ tới lúc Nút Chai nhà tôi nhìn thấy hình ảnh tôi mặc áo cưới đỏ……” Quan Thục Di nâng mặt, Lang Ngưng nhìn thấy hạnh phúc tràn ra khắp gương mặt nàng, niềm vui từ tận trong xương tuỷ nàng ào ạt bộc phát, tràn trề, lênh láng.

Không lâu sau, một người thiết kế mới xuất hiện, vẻ mặt tươi cười, đối với mọi yêu cầu của Quan Thục Di đều ưng thuận, thái độ tốt đến khó tin nổi. Quan Thục Di cầm một cái bút máy, tựa vào bàn, nghiêm túc phác hoạ chiếc áo cưới mà nàng tưởng tượng. Chị Vương từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Lang Ngưng, vội vàng nấp vào một góc, nhắn tin cho Quan Thục Di báo cô ta đang bận. Cô ta biết Lang Ngưng, Lang Ngưng cũng biết cô ta. Lúc này, cô ta xuất hiện thật sự không thích hợp.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Lang Ngưng cầm túi xách, khoác áo định về. Đi được vài, cô quay lại mở xắc tay, lấy danh thiếp đưa cho Quan Thục Di, Quan Thục Di nhìn chằm chằm vào động tác của cô, điệu bộ người phụ nữ này mở chiếc hộp nhỏ rực rỡ, rút danh thiếp so với chị Vương quẹt thẻ còn đẳng cấp hơn. Muốn khóc, nàng cảm thấy nàng lại bị đánh bại.

“Gặp nhau là có duyên, nếu cô muốn thì nhắn tin địa chỉ cho tôi. Dù không thể đến, một lẵng hoa tươi tôi cũng muốn gửi tặng chúc phúc cho cô, con người cô thật không tệ, rất đáng yêu…… Tôi…… Tôi rất mong cô được hạnh phúc.”

Lang Ngưng không thể hình dung vốn từ ngữ của cô gái sắp lấy chồng quê mùa này đến đâu, nhưng cô thật sự không chán ghét cô ta, cô ta so với cô còn hạnh phúc hơn, toàn bộ những tế bào của niềm hạnh phúc dường như toả ra từ khắp người cô ta. Thật lòng, Lang Ngưng rất hâm mộ.

Rất muốn được chia sẻ một ít…… Hạnh phúc như vậy.

Quan Thục Di cảm động cầm danh thiếp, càng hiểu rõ thân phận của tình địch, nàng hít một hơi, ngẩng đầu muốn nói với Lang Ngưng vài lời “kiểu cách”, nếu không nói vài lời kiểu cách, cũng muốn tỏ ra kiểu cách, nhưng…… Vắt óc cả buổi, cũng không tìm ra lời lẽ phù hợp, nàng lắp bắp nói với Lang Ngưng: “…… Tôi cũng không ghét chị…… Vậy…… Chị có muốn tới thôn của tôi không?”

Lang Ngưng sửng sốt!

Quan Thục Di còn tình cảm kéo tay cô nói: “Thôn của tôi tên là thôn Lưu (thượng lưu), nếu cô muốn tới, tôi có thể cho cô một cái tên tôi đã nâng niu từ lâu, cô có thể được gọi là Vương Thúy Hoa ở thôn Lưu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui