Cuộc nói chuyện diễn ra thật chóng vánh, có lẽ cả hai đều chưa đủ mạnh mẽ để có thể đối mặt với tất cả. Có lẽ cần có nhiều thời gian hơn nữa cho cả hai.
Bước một mình lang thang trên những con phố nơi mà từng in hằn mối tình đầu của nó. Nó sẽ phải làm gì tiếp theo đây? Chạy trốn ko phải là cách, nhưng liệu rằng nó có đứng dậy được ở nơi mà nó đã ngã ko? Câu trả lời cũng thật khó.
Để có được ngày hôm nay, nó thật sự phải cảm ơn Thanh Tùng rất nhiều. Mặc dù cho đến nay nó vẫn phải thường xuyên uống thuốc nhưng có lẽ nếu ko có hắn thì giờ đây nó ko thể đứng ở nơi đây. Lại thêm một lần nữa nó nợ hắn, có khi nào hắn sẽ mãi là người tri kỷ duyên phận của nó ko? Giống như Ji Hoo của San Di trong bộ phim truyền hình Hàn Quốc "Vườn sao băng"?
Ko dưới một lần hắn ngỏ ý muốn bước vào tim nó nhưng nó ko đồng ý. Hắn xứng đáng được hạnh phúc hơn là người thay thế trong tim nó. Một khi nó chẳng thể dành trọn trái tim để yêu hắn thì ko bao giờ nó đồng ý để hắn bước vào tim mình.
Bước lang thang nó chợt nhớ đến cuộc nói chuyện với chị gái đêm qua:
"- Em à, hãy mở lòng một lần nữa đi. Tại sao em cứ mãi ôm ấp một hình bóng của người mà đã ra đi như thế. Gần 2 năm rồi, lẽ nào em bắt Thanh Tùng phải chờ em suốt đời? - Chị gái nó lên tiếng khi hai chị em nằm tâm sự với nhau.
Nó biết gia đình nó đều mong nó mở lòng với Thanh Tùng nhưng biết làm sao khi trái tim nó chưa thể quên được người cũ.
- Chị, em biết cả nhà đang lo lắng cho em. Nhưng mọi người phải biết yêu một người đã khó quên một người còn khó hơn. Em ko quên được Lê Thái thì sao dám mở lòng với Thanh Tùng đây? - Nó đáp lại lời chị gái với chất giọng thật buồn.
Em gái cô rút cuộc làm gì nên tội mà ông trời nhẫn tâm bắt nó mang một nỗi đau quá lớn như thế này? Nếu có một điều ước có lẽ cô sẽ ước trí nhớ của nó bị mất đi. Để nó chẳng bao giờ nhớ đến những đau thương trong thời gian qua nữa, để nó mãi mãi là cô bé yêu đời trong vòng tay của cô và ba mẹ.
- Chị ko nói là em phải chấp nhận ngay Thanh Tùng mà hãy cho cậu ấy một cơ hội để đến gần bên em hơn. Chị tin là cậu ấy sẽ làm cho em hạnh phúc. - Chị nó nắm tay nó như muốn truyền cho nó cả niềm tin của mình.
Nó sẽ phải làm thế nào đây? Chấp nhận Thanh Tùng, quên Lê Thái hay cả hai? Quá khứ là cái gì mà cứ đeo đẳng nó mãi thế này? Một lần yêu là một lần biết thế nào là đau. Người ta thường nói để quên một cuộc tình phải cần gấp đôi thời gian cuộc tình ấy diễn ra? Vậy nó phải cần bao lâu? 5 năm, 7 năm, 10 năm hay lâu hơn nữa?
- Em sẽ suy nghĩ nhưng xin cả nhà đừng ép em được ko? - Nó trả lời nhưng suy nghĩ lại trôi ngược về những ngày tháng mà cả nhà lo lắng cho nó khi vừa chia tay Lê Thái, nó thấy tội lỗi của mình quá lớn và nó cần phải làm điều gì đó chuộc lại những lỗi lầm đó.
- Ừ, mà em còn nhớ lời hứa với anh Thế Nam ko vậy? Chị sắp sinh cháu rồi, em chuẩn bị xách đồ qua nhà chị ở 1 tháng nhé. - Chị gái nó thấy nó đồng ý cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn mà trêu đùa nó.
Nghĩ lại mới nhớ, cái lời hứa quái quỷ đó làm sao nó lại đồng ý nhanh như vậy nhỉ? Báo hại nó sắp tới sẽ phải làm ô sin ko công à xem.
- Em sắp phải đi làm lại rồi, lúc đó em sẽ thuê riêng cho chị một người giúp việc nhé? - Nó thương lượng, thật ra thì nó ko ngại mấy cái vấn đề trông cháu hay nấu nướng cho chị gái. Nhưng nó đã có kinh nghiệm đâu, bảo nó làm sao mà có thể hoàn thành nhiệm vụ đây?
- Nhà chị cũng có giúp việc, cái chính chị ko cần những thứ đó mà chị cần dì đến ở với cháu cho vui. - Chị nó cười hiền nhìn nó đáp lại.
Sắp tới chị dâu nó cũng sinh, nó mà ở mãi bên chị gái thì thế nào ông anh trai cũng nói nó thiên vị cho xem. Biết làm thế nào bây giờ? Đang bế tắc nó bỗng nảy ra một ý kiến.
- Chị này, hay chị về nhà ở luôn đi. Chị dâu cũng sắp sinh, ở cùng nhau dễ chăm sóc nhau hơn mà em cũng ko phải phân thân để qua đây lại còn ở nhà nữa. - Nó nói với giọng háo hức.
Chị nó lại cười nhìn nó. Việc này ko phải cô chưa nghĩ đến nhưng là Thế Nam là con duy nhất, đứa con này của vợ chồng cô ba mẹ Thế Nam cũng rất mong mỏi. Mẹ chồng cô xin nghỉ phép 1 tháng để về chăm sóc mẹ con cô. Như thế thì làm sao cô có thể về nhà mẹ đẻ được chứ?
- Ko được đâu em. Như thế sẽ làm khó cho bà nội của tiểu công chúa mất. Thôi em chịu khó một tuần ở đây, một tuần ở nhà đi. Khi nào đến lượt em thì chị và chị dâu sẽ đến nhà em ở. - Chị nó đáp lại câu hỏi của nó.
Cũng thật khó, nếu như mẹ anh Thế Nam ko về thì có lẽ chuyện sẽ dễ giải quyết hơn. Sắp tới nó sẽ mệt phờ à xem. Nhưng biết làm sao, nó rất yêu các cháu của nó mà."
************
10 tháng từ ngày nó về nước, hiện giờ nó đã là phó phòng dự án của tập đoàn. Nó cũng theo học thêm một lớp tại chức ở Đại học Ngoại Thương. Dù kiến thức thực tế nó đã có ko ít nhưng những điều học được từ sách vở cũng ko thể coi thường được.
Nó được cất nhắc lên vị trí này có lẽ nhờ mấy cái dự án nó làm mang về cho tập đoàn khá nhiều lợi thế khi chuẩn bị phát hành cổ phiếu và chính thức lên sàn giao dịch tài chính.
Hôm nay nó có một cái hẹn với bên Nguyễn Khang. Cái tên này đối với nó thật quen thuộc nhưng là của 4 năm trước rồi. Nó ko tưởng tượng được công ty này lại là công ty của người con trai nó yêu. Phong thái tự tin, từng bước chân nó dứt khoát bước vào đại sảnh của công ty ấy. Từng bước chân của nó dường như đang rút ngắn cái khoảng cách của hai con người đã từng bước cùng nhau.
- Cô có thể báo cho giám đốc của cô biết người của tập đoàn Mai Thế đã đến rồi ko? - Chị trợ lý bên cạnh nó lên tiếng với cô thư ký bên ngoài phòng giám đốc.
- Vâng, mời các anh chị ra bàn ngồi chờ một chút, tôi thông báo ngay. - Cô thư ký trẻ nhanh nhẹ đáp lại.
Nhìn vẻ bên ngoài nó bắt đầu đánh giá đối tác mới của mình. Nguyễn Khang mới nổi lên mấy năm gần đây, người trong giới xây dựng đồn nhau rằng tổng giám đốc công ty này từng là một CEO rất có tiếng cả trên thương trường lẫn tình trường. Người này thật sự rẩt giỏi, có thể vực lại một công ty lớn ngay trên đà nó phá sản.
- Thưa chị, Tổng giám đốc chúng tôi có lời mời. - Tiếng cô thư ký cất lên phá ngang dòng suy nghĩ của nó.
Vẫn phong thái đó, nó tiến về phía cánh cửa mà nữ thư ký đang đứng. Cẩn thận, cô thư ký một tay nhẹ xoay nắm cửa một tay mời nó bước vào.
Chưa nhìn rõ mặt vị tổng giám đốc nhưng nó có thể tưởng tượng được người này còn trẻ, phong cách làm việc thật sự nghiêm túc và còn có cái gì đó gọi là thân quen.
Vị tổng giám đốc ngẩng mặt lên, bốn mắt chạm nhau. Một lần nữa nó ngạc nhiên, người ngồi đó chẳng phải là anh sao? Có lẽ nào ông trời lại một lần nữa sắp đặt cho cuộc hội ngộ duyên số này?
- Anh . . . anh là . . . - Giọng nó ấp úng khiến cho chị trợ lý đi cũng cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Anh đứng dậy đi về phía nó, mời nó và trợ lý ngồi vào bàn rồi đáp:
- Ừ, anh là tổng giám đốc của Nguyễn Khang, anh nghĩ là em sẽ nhận ra ngay cái tên này chứ? Còn anh thì thật sự bất ngờ khi em là người đại diện cho Mai Thế đến bàn dự án mới với công ty anh. - Anh vừa nói vừa đẩy hai chén nước về phía nó và chị trợ lý của nó.
- Xem ra đúng là em chuyển ngành thật rồi. Hơn nữa lại còn có thể ngồi được ở vị trí này thì nỗ lực của em cũng ko tồi đấy chứ? - Anh nói tiếp khi nó chẳng thể nói được câu gì.
Từ lúc bước vào phòng chỉ duy có người trợ lý của nó là ko hiểu gì cả, chị ấy cứ hết nhìn nó lại nhìn sang anh. Trong đầu hiện lên dấu hỏi to đùng, để gỡ bí cho chị nó nhìn chị giải thích:
- Em và Hoàng tổng đây đã từng là bạn của nhau. Thời gian em ở chi nhánh Hàn Quốc ko biết anh ấy đã đổi tên công ty nên giờ thấy ngạc nhiên thôi.
Phải rồi, nó và anh bây giờ chỉ có thể là bạn, hay thêm một mối quan hệ nữa là đối tác làm ăn. Như thế đã đủ cho hai con người tham lam là anh và nó chưa nhỉ?
Công việc kết thúc nó để chị trợ lý về trước nó và anh nán lại một chút, có lẽ cả hai có nhiều điều muốn nói với đối phương.
- Anh hạnh phúc chứ? Chị Thạch Thảo và tiểu thiên thần ra sao? Lâu rồi em ko gặp chị ấy ko biết chị ấy có còn nhận ra em nữa ko? - Nó lên tiếng trước cắt đứt cái nhìn của anh đang chiếu vào nó.
- Bọn anh . . . bọn anh vừa ly hôn tháng trước. Nhóc con đang ở với anh, còn Thạch Thảo đang ở nhà ba cô ấy. - Anh cất lên từng lời khó nhọc, và hơn hết trong sâu thẳm tâm hồn anh thấy có lỗi với nhóc con của anh.
Ánh mắt nó nhìn anh ko kìm nổi một sự hoang mang. Mới cách đây mấy tháng nó còn gặp anh đi chợ chăm sóc bữa ăn cho vợ con, nó thấy anh đang chăm chút cho gia đình. Vậy cớ gì anh và chị ấy lại chia tay? Liệu rằng có phải là vì nó xuất hiện nên mọi thứ đã đổi khác.
- Ko phải là lỗi của em đâu. Anh đã đồng ý để cô ấy bước vào tim anh thì cũng ko vì sự xuất hiện của em mà làm tổn thương cô ấy đâu. - Anh nhìn thấy sự phân vân trong mắt nó thì lên tiếng giải thích.
Ko phải vì nó, vậy thì vì nguyên nhân gì đây? Nó từng nghe Thanh Tùng nói cuộc sống gia đình của anh cũng được coi là hạnh phúc cơ mà. Vậy hôm nay anh nói thế này, nghĩa là sao đây?
- Tại sao? Nguyên nhân khiến anh chị xa nhau là gì? - Nó hỏi ánh mắt hướng về anh.
Anh nhìn nó thở dài, nếu như anh ko sống vì gia đình, ko quá nghe lời mẹ anh thì có lẽ cuộc sống gia đình của anh sẽ ko như thế này. Nhóc con của anh cũng sẽ ko thiếu mẹ. Là lỗi của anh, chính anh đã làm khổ cả hai người con gái yêu anh.
- Là tại anh, tất cả đều là lỗi tại anh thôi. - Anh đau khổ thốt lên từng từ.
Nó hết nhìn anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Có thật như anh nói hay sâu bên trong đó còn điều gì mà khiến anh day dứt vào đau khổ đến thế kia? Nó có nên tìm hiểu chuyện này ko?
Nó ko hỏi thêm bất kỳ điều gì nữa, xin số của Thạch Thảo từ anh nó xin phép ra về. Có lẽ nó cần phải nói chuyện với Thạch Thảo để biết được tại sao anh và cô lại có cái kết mà nó ko hề mong muốn như thế này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...