Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

1 năm sau tại sân bay Nội Bài.
- Anh ko báo cho ai là hôm nay em về đấy chứ? - Nó nhìn Thanh Tùng với ánh mắt nghi ngờ hỏi.
Hắn nhìn nó với ánh mắt ngây thơ đáp lại:
- Anh ko có báo ai cả. Mà em nghĩ xem, chị gái và chị dâu em đều sắp sinh thì ai có thời gian mà ra đón em nữa chứ.
Nó rời Việt Nam cũng đã được một năm, một năm qua Thanh Tùng luôn ở bên nó, trò chuyện với nó, an ủi nó và giúp nó tìm lại những nụ cười mà nó đã từng đánh mất. Nó cảm ơn người con trai đang đi bên cạnh, cuộc đời này nó đã nợ hắn quá nhiều rồi. Nó phải làm gì để đáp lại tấm chân tình của hắn đây?
Đúng như hắn nói, chị gái và chị dâu nó đều sắp sinh, nếu ko phải vì chào đón hai thành viên mới của gia đình thì có lẽ nó cũng chưa đủ mạnh mẽ để quay lại nơi đây. Nó nhớ một câu nói mà nó đã đọc được ở đâu đó rằng: "Có những nỗi đau của tình yêu mà thời gian ko thể xóa nhòa, nó để lại trong nụ cười những vết sẹo ko bao giờ lành hẳn". Nó ko còn vẻ ngây thơ, hồn nhiên, ko còn những trò nghịch ngợm mà ba mẹ thường hay phàn nàn kêu ca nữa rồi. Nó bây giờ hoàn toàn khác, trững trạc hơn và trưởng thành hơn.
Một năm trôi qua cũng có khá nhiều thứ đổi thay, nó ko còn là một bác sỹ khoa thần kinh học nữa, thay vào đó nó là một nhân viên của phòng kế hoạch thuộc tập đoàn Mai Thế. Cách đây 3 tháng, dưới sự dẫn dắt của hai người chị, nó đã từng bước tiến vào lĩnh vực kinh tế. Và cũng chính sự nỗ lực đó nó trúng tuyển đợt tuyển dụng vừa rồi ở chi nhánh Hàn Quốc của tập đoàn. Có lẽ lần này nó sẽ về làm tại trụ sở chính của tập đoàn luôn.
Bỏ qua mọi yêu cầu từ phía gia đình về việc làm. Nó muốn bắt đầu ở một nơi ko ai biết nó là ai. Nó muốn khẳng định chính mình chứ ko muốn nhờ vào ba mẹ hay anh chị có một vị trí nào đó trong công ty của gia đình. Sự ương ngạnh của nó đã chiến thắng tất cả, ba mẹ nó đồng ý với thời hạn 2 năm sẽ có một vị trí nhất định trong công ty mà nó đang làm.
- Tuệ Minh, ba mẹ ở đây này. - Tiếng gọi làm cho nó giật mình, ngơ ngác nhìn xung quanh bắt gặp những cái vẫy tay từ phía ba mẹ.
Nó đưa mắt sang phía Thanh Tùng vẫn đang cười tươi vẫy tay chào mọi người:

- Như thế này là sao? Anh đã bảo là ko báo cho ai cơ mà?
- Cái này anh ko biết nhé, là do em và mọi người có giác quan thứ 6 nên ba mẹ mới biết mà ra đón em thôi. - Thanh Tùng đưa ra một lý do cố gắng thuyết phục nó.
Nó lườm Thanh Tùng một cái cháy da mặt rồi bước nhanh về phía gia đình mình. Cũng đã 1 năm nó mới gặp lại ba mẹ, ko phải ông bà ko sang thăm nó mà nó trốn tránh cả nhà, nó muốn yên tĩnh một mình suy nghĩ cho tất cả những gì đã sảy ra.
Vòng tay ôm lấy những người thân yêu. Nó đã ao ước ở trong vòng tay này bao lâu rồi. Nó phải cảm ơn ông trời vì đã mang lại cho nó một gia đình tuyệt với như thế.
- Về nhà thôi con. Cả nhà rất nhớ con, lần này sẽ về luôn con nhé. - Mẹ nó buông nó ra lên tiếng nói.
Phải nói là bà rất vui, tuy lần này nó trở về ko còn vẻ tinh nghịch như xưa nữa nhưng dường như nó đã bắt đầu chấp nhận thực tại. Rồi một ngày ko xa bà sẽ lại gặp lại hình ảnh đứa con gái bé bỏng của mình thôi. Bà tin là như thế.
- Con cũng cùng về luôn nhé. Hôm nay hai bác đặc biệt chuẩn bị để đón hai đứa trở về. - Bà Mai quay qua Thanh Tùng lên tiếng.
Hắn nhìn bà lễ phép đáp lại:
- Để khi khác con sẽ qua nhà sau, hôm nay con muốn về nhà gặp ba mẹ mình. Dù gì cũng cả năm qua con ko được gặp họ rồi.
Ko cha mẹ nào lại ko thương con mình, và ba mẹ hắn cũng thế. Thời gian qua hắn cũng đã suy nghĩ thật nhiều, có lẽ hắn đã làm cho ba mẹ mình phải lo lắng quá nhiều rồi. Hơn 30 tuổi đầu mà hắn vẫn còn là một nỗi lo lắng của ba mẹ như thế sao? Đến lúc hắn phải làm gì đó để đáp lại công ơn sinh thành dưỡng dục của ba mẹ mình rồi.

Nhà Thanh Tùng ở cách nhà nó ko xa, vậy là có thể đi cùng hắn trên quãng đường sắp tới rồi. Hơn nữa ba mẹ nó sẽ ko bao giờ để cho ân nhân của gia đình mình bắt taxi đi về cả.
- Cảm ơn con rất nhiều. Nếu ko có cháu có lẽ Tuệ Minh của hai bác sẽ ko được như ngày hôm nay. - Sau khi yên vị trên xe ông Đức lên tiếng cảm ơn Thanh Tùng.
- Bác đừng làm thế, đó cũng là những điều con nên làm thôi. Tuệ Minh được như ngày hôm nay ko phải chỉ có nỗ lực của con mà phần lớn cũng do em ấy đã nhận ra những điều gì nên làm và những điều gì ko nên. - Thanh Tùng cũng lễ phép đáp lại.
Ko khí trong xe cứ vui nhộn cả lên. Sắp tới nó sẽ có hai đứa cháu mà lại là một trai một gái mới vui chứ. Nó sẽ rất yêu quý hai nhóc này à xem.
************
- Thưa ba mẹ con mới về. - Hắn bước vào nhà lễ phép chào hai bậc phụ huynh đang ngồi nói chuyện ở ghế sôfa.
- Con đã về rồi à, có mệt ko con. - Mẹ hắn vừa thấy bóng dáng hắn thì vội vàng chạy lại đỡ hành lý trên tay cho con.
- Con khỏe, ba mẹ có khỏe ko ạ? Hôm nay ba mẹ ko phải đi làm sao? - Hắn ngạc nhiên khi thấy ba mẹ mình giờ này mà vẫn còn thư thái dùng trà. Mọi lần đến ngày nghỉ hắn cũng chẳng thấy bóng dáng họ ở nhà chứ đừng nói hôm nay là ngày thứ.
- Ba mẹ đang nghỉ phép. Con về sao ko gọi điện để ba mẹ ra đón. - Ba hắn lúc này mới lên tiếng.
- Con tự về được mà, ba mẹ nghỉ phép thì cũng phải để ba mẹ nghỉ ngơi chứ. Đúng ko ạ? - Hắn ngồi đối diện ba mình đáp lại.

Có lẽ đây là lần đầu tiên ba con hắn hòa thuận mà nói chuyện với nhau. Mọi lần đều chỉ vì chuyện hôn nhân của hắn mà ba con ko thể hòa bình quá hai câu. Ba hắn đã thay đổi hay vì hắn là một đứa con cứng đầu ko chịu nghe lời nên ba hắn cũng chẳng buồn nói nữa?
- Chênh lệch múi giờ và thời tiết chắc con cũng mệt rồi. Mau lên phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa xong cơm mẹ sẽ gọi con. - Mẹ hắn đưa cho hắn một cốc nước cam rồi nói.
Hắn ko nói thêm câu nào, nhận lấy cốc nước cam từ mẹ, cúi đầu chào ba rồi đi lên phòng. Hắn cần có thời gian để biết mình nên làm điều gì. Hắn có nên hi vọng một lần nữa vào tình cảm của nó hay ko? Có khi nào nó và hắn sẽ hạnh phúc bên nhau hay ko?
Hắn biết, Lê Thái đã có con với Thạch Thảo rồi, bạn hắn đã chấp nhận cho người con gái đó bước vào đời mình vậy nên khả năng nó và Lê Thái quay trở lại bên nhau là hoàn toàn ko có thể. Vì lý do này hắn có nên đặt thêm hi vọng vào mối quan hệ giữa nó và hắn ko?
Hắn ko thể trả lời bất cứ câu hỏi nào vì quyền trả lời chỉ có nó mới có. Còn hắn chỉ biết chờ đợi, nhưng hắn còn phải chờ đợi đến khi nào đây? Khi nào trái tim nó mới chấp nhận cho hắn bước vào?
Mệt mỏi hắn chìm vào giấc ngủ. Có lẽ ngủ một giấc sẽ khiến ọi suy nghĩ của hắn dễ dàng hơn.
********
1 năm nó mới trở lại vùng đất mà nó yêu mến, mọi thứ vẫn còn đây nhưng một người đã đi xa mất rồi. Nó ko biết mình sẽ thế nào khi vô tình gặp lại anh. Đang lang thang ở một cái chợ nào đó nó nghe thấy giọng nói đã từng là quen thuộc với nó.
- Chị còn quả tim nào tươi ngon hơn ko? - Giọng một người thanh niên vang lên.
- Thế này là tươi ngon nhất rồi đấy. Cậu khó tính thật đấy, ngày nào ra cũng đòi thứ gì cũng phải thật tươi, thật ngon. - Người bán hàng đáp lại nhưng ko phải bằng giọng cáu gắt mà bằng một giọng trêu chọc và ngưỡng mộ.
- Vâng, chị thông cảm. Vợ em mới sinh nên em muốn nấu cho cô ấy ăn bằng những thực phẩm tươi và ngon nhất. - Anh cũng lịch sự đáp lại.

- Anh thật biết cách chăm vợ. Chắc vợ anh hạnh phúc lắm nhỉ? - Người bán hàng thốt lên, ánh mắt thiện cảm dành cho người thanh niên trước mặt. - Tôi sẽ ưu đãi cho cậu quả tim này vì cậu là một người đàn ông khó kiếm trong thời đại này lắm đấy. - Người bán hàng nói tiếp khi anh nở nụ cười cảm ơn.
Nó chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh tượng ấy. Và người thanh niên ấy ko ai khác chính là anh - người mà nó chẳng thể nào quên được.
Bốn mắt chạm nhau, trong đó dường như có một cái gì đó lưu luyến, một chút gì đó ghen tị và một chút gì đó là nỗi đau. Người con trrai này đã từng thề rằng trọn đời chỉ nấu ăn ình nó thôi. Nhưng giờ đây lời thề ấy có lẽ đã theo gió bay đi mất rồi, anh bây giờ cần phải lo cho gia đình bé nhỏ của mình. Sẽ chẳng còn sự chiều chuộng ân cần với nó nữa.
Dường như chẳng ai có thể ngờ rằng anh và nó lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Nó cũng ko ngờ rằng mình có thể bình tĩnh đối diện với anh như thế. Có lẽ giờ đây đối với nó, tất cả đều là những niềm đau. Nó ko bao giờ lành hẳn nhưng cũng ko còn làm cho nó cảm thấy nhức nhối như ngày đầu nữa.
- Chào anh, cuộc sống của anh tốt chứ? - Nó lên tiếng phá tan sự bất ngờ đang ngự trị giữa anh và nó.
- Ừ, chào em. Có lẽ em đã trải qua một giai đoạn thực sự khó khăn. Nhìn em bây giờ anh thấy khác quá. - Anh ko trả lời câu hỏi của nó, hay đúng hơn anh đang né tránh nhắc đến gia đình mình trước mặt nó.
- Thời gian trôi qua sẽ xóa mờ những vết thương mà anh. Em ko thay đổi chỉ là cuộc sống đòi hỏi ở mỗi người một sự thích nghi riêng mà thôi. - Nó ko thể ngờ rằng giờ đây trước mặt anh nó lại có thể nói ra những lời bình tĩnh đến vậy. Hay đúng như anh nói, nó đã thay đổi thật rồi.
- Đúng vậy, anh cũng đã thay đổi. Hiện tại em sống thế nào? Em công tác ở bệnh viện nào thế? - Dường như anh cũng đã bình tĩnh lại, cố kìm nén ham muốn ôm nó vào lòng mà hỏi thăm chút tin tức của nó.
- Em đã ko còn là bác sỹ nữa rồi. Em đã chuyển sang làm kinh tế. - Nó thẳng thắn trả lời nhưng tránh nhìn vào đôi mắt anh. Nó sợ mình ko kìm lại được mà xà vào lòng anh.
Thời gian qua nó đã cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng đó chỉ là một cái vỏ bọc thôi đằng sau sự mạnh mẽ đó là một tâm hồn yếu đuối. Có những đêm nó mơ thấy anh nhưng khi tỉnh dậy nó lại chỉ có riêng mình. Nó hận ko thể đem anh quay trở lại bên mình, nó hận tất cả những gì khiến cho anh và nó xa nhau. Nhưng hận rồi thì sao? Nó còn lại gì ngoài hai chữ ký ức đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui