Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh
Chính vì yêu quý nên anh mới nâng niu nó như một bảo vật dễ vỡ như thế. Nhưng liệu những gì anh làm đó có sai hay ko? Nó ko còn là một cô nhóc hoạt bát như ngày nào nữa, dường như trong nó đang chất chứa rất nhiều tâm sự. Từ bao giờ nó biết giấu nỗi buồn vào sâu trong lòng như thế? Có phải anh mải chạy theo danh vọng sự nghiệp, mải chăm lo cho cái gia đình riêng của mình mà quên đi mình vẫn còn một đứa em gái cần che chở và bảo vệ? Anh đã đánh mất em gái mình rồi sao? Anh muốn nhìn thấy nó cười, muốn nó vui vẻ như trước. Vậy có ai chỉ cho anh cách làm ko?
Hơn một năm trước anh thấy nó mỉm cười hạnh phúc với những dự định tương lai, nhưng sự việc của Lê Thái đã nhấn chìm tất cả những dự định đó. Rồi lại đến những xích mích mà mẹ Lê Thái gây ra, đến anh còn đau đầu chẳng biết giải quyết thế nào thì em gái anh phải làm sao đây?
Có lẽ giờ đây chỉ có thể nhờ chàng trai này giúp đỡ thôi, người ấy là một nửa ko thể thiếu của em gái anh. Anh cũng ko muốn em gái mình chịu thêm bất cứ một ấm ức nào nữa.
- Vâng, em hứa. Xin anh yên tâm, từ nay em sẽ ko để nước mắt cô ấy rơi thêm nữa đâu. - Lê Thái vừa đáp nhưng anh lại nhìn sâu vào ánh mắt nó như khẳng định thêm lời hứa của chính mình.
Thời gian như gió cuốn mây bay. Lời hứa hôm nay liệu có mấy ai giữ được. Anh cũng chỉ là một người trần ko phải là thần tiên. Ko thể biến cái ko thể thành có thể được, và nhất là anh lại được sinh ra trong một gia đình "đặc biệt" như thế thì thử hỏi làm sao anh có thể thực hiện lời hứa đó cơ chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...