Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh
- Em ko có ý như thế. - Nó nhìn anh một chút thoáng buồn rồi lại vui vẻ ngay đề nghị.- Chiều nay em sẽ đưa anh đi chơi nhé, em sẽ đưa anh đến vài nơi mà em nghĩ là anh sẽ thích.
Căn nhà của nó nằm hướng ra Hồ Tây, nằm trên cùng đường ven hồ căn nhà của nó mang lối kiến trúc khá độc đáo được anh lồng giữa kiến trúc Phương Tây với một số kiến trúc cổ Phương Tây. Ngôi nhà cũng vì thế mà thêm phần đặc biệt.
Xế chiều nó đưa anh ra bãi giữa sông Hồng ngắm mặt trời lặn. Nơi đây của một năm trước chính là điểm đến cuối cùng trước khi anh bị tai nạn. Nó ko chắc anh sẽ nhớ nhưng nó vẫn muốn đưa anh đến đây rất lâu rồi.
Chạy dọc đường Lạc Long Quân về phía đê sông Hồng, rồi rẽ phải xuôi theo đường Âu Cơ, rẽ xuống đường Thanh Niên. Con đường mà nó rất thích được đi mỗi khi Hà Nội vào hè, mát rượi, rợp bóng cây. . . Đó chính là những từ nó có thể tìm được để miêu tả nơi này. Một trong số ít nơi còn sót lại nhiều cây xanh ở Hà Nội. Và điểm dừng chân cuối cùng của nó bây giờ chính là bãi giữa sông Hồng.
Từng đợt gió thổi về, từng gợn nước lắn tăn như muốn cuốn trôi đi tất cả những nỗi ưu phiền của người đang ngắm cảnh. Anh nhẹ nhàng ôm nó từ phía sau, từng lời thì thầm của anh tưởng chừng bị gió cuốn bay đi:
- Anh xin lỗi vì đã quên sinh nhật của em nhé. Đáng lý ra anh phải nhớ tất cả những ngày kỉ niệm của chúng ta chứ. Anh thật đáng trách đúng ko?
Nó giật mình, ko ngờ anh nhớ đến ngày sinh nhật của nó. Xoay người lại nó đối diện với anh gặng hỏi:
- Anh đã nhớ ra từ khi nào thế? Tại sao vẫn còn giấu em? - Giọng nó vừa thoáng vui mừng nhưng cũng thoáng tức giận.
- Ừ, hôm nay đến đây anh mới nhớ anh từng tổ chức sinh nhật cho em ở đây. Ký ức thì anh cũng ko biết, mỗi ngày nó trở về với anh một chút. Cái này anh cũng đã từng nói với em rồi mà. Nhưng hôm qua anh đọc nhật ký của em. Quá khứ hiện về trong anh rất rõ nét. Đừng giận vì anh đã đọc nhé, nếu anh ko đọc được những dòng đó thì anh ko thể biết thời gian em yêu anh em lại chịu nhiều áp lực đến thế. - Anh vừa nói vừa siết chặt vòng tay nó khiến nó ngạt thở.
Trong lòng vui mừng vì ít nhất bây giờ anh cũng đã trở về là Lê Thái của nó trước kia, tuy rằng phản ứng với mọi việc của anh còn hơi chậm và nhiều lúc anh còn nói những câu khá trẻ con nhưng nó tin tình hình đó sẽ được cải thiện.
Việc anh lấy lại trí nhớ nhanh như thế cũng là một phần nó cho anh tiếp xúc với những bệnh nhân của nó ở phòng khám. Thường ngày cứ đến 5h chiều anh lại bắt đầu mở cửa phòng khám giúp nó, đón tiếp những bệnh nhân đến khám khi nó chưa tan ca. Tiếp xúc nhiều rồi cũng quen, còn nhớ lúc mới đầu anh cứ ngây ngô khiến bệnh nhân của nó hoảng sợ nhưng rồi với sự giải thích của nó và sự chân thành của anh trong từng câu nói. Mọi người đến phòng khám đều trở thành bạn của anh. Những người bạn nhỏ đến nhổ răng sữa, đến những người lớn tuổi lến lắp răng giả, họ đều yêu quý anh.
Những người ngoài ko thân thích họ còn có thể yêu quý anh như thế, có thể giúp đỡ anh như thế, vậy tại sao những người trong gia đình anh lại có thể thờ ơ đến độ bàng quang trong vấn đề giúp đỡ anh bình phục như thế? Nó thật sự ko muốn nghĩ nhiều đến những người đó nữa, quay lại đối diện với anh nó nói:
- Mặc dù anh đã lấy lại phần lớn ký ức nhưng vẫn phải tuân thủ mọi yêu cầu em đưa ra. Vẫn phải uống thuốc do giáo sư Phillip trong thời gian tới, ko được đòi đi làm, ko được dấu em để nghiên cứu các tài liệu của công ty . . . Nếu để em phát hiện ra anh mắc những lỗi này thì đừng trách em đấy.
Anh nhìn nó mặt méo dần. Một năm qua anh đưa vào người ko biết bao nhiêu loại thuốc, anh đã phát ngán đến đống thuốc hằng ngày nó đưa rồi vậy mà giờ nó vẫn bắt anh uống tiếp. Công việc ở công ty anh cũng đã nắm bắt được đôi chút, những lúc nó đi làm anh ở nhà một mình anh cũng đã bắt đầu thiết kế lại. Mặc dù tay vẫn còn hơi run nhưng việc bắt đầu lại cũng ko phải là quá sức. Vậy tại sao nó lại ko muốn anh đi làm lại.
- Anh có thể nghe theo em sẽ uống thuốc đều đặn, nhưng anh ko thể làm việc một chút được sao? Em biết tính anh rồi mà, tại sao lại cấm vận anh như thế chứ? - Anh nói bằng giọng khổ sở.
- Em biết chứ, nhưng tất cả cũng là vì sức khỏe của anh thôi. - Nó vẫn kiên quyết bảo vệ lập trường.
- Anh thật sự đã khỏe rồi mà, cho anh đi làm đi được ko? - Giọng anh ngọt ngào bên tai nó.
Trường hợp của anh đúng là hi hữu mới sảy ra, ở nơi nó làm việc những đồng nghiệp của nó coi đó là một kỳ tích mà y học ko thể nào vươn tới được. Cũng chính vì như thế mà nó ko muốn để thành quả của tất cả mọi người bị thiêu dụi chỉ vì cái ham muốn được làm việc của anh. Ít nhất anh cũng phải ở nhà nghỉ ngơi thêm 1 năm nữa nó mới có thể yên tâm để anh tiếp quản lại công việc của mình.
Có lẽ niềm vui chưa kịp đến thì nỗi buồn lại đang dập dềnh gõ cửa. Ko biết tương lai nó và anh sẽ phải đối mặt những gì đây, nhưng dự đoán đó là một cửa ải cực kỳ khó bước qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...