Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh
- Cô nghĩ làm theo những gì mà cô hướng dẫn thì sẽ khiến em trai tôi hồi phục nhanh chóng ư? Đúng là một lũ vô học, đầu đất. - Lê Hải bỗng nhiên lên tiếng.
Nó thật sự rất ghét con người này, nhiều lần nó nhịn những câu nói mà anh ta phát ngôn vì lúc đó nó nể mặt Lê Thái, nhưng có lẽ nó càng bỏ qua thì anh ta càng nghĩ nó sợ anh ta nên càng ngày càng muốn lấn tới. Nó bước đến trước mặt anh ta hỏi lại:
- Anh nói ai là một lũ vô học, nói ai là đầu đất? - Giọng nó nhẹ nhàng nhưng cũng đủ lạnh khiến người đối diện lùi lại phía sau.
Lê Hải nhìn nó ngỡ ngàng, anh ta ko bao giờ tưởng tượng là nó lại có hành động như thế, mọi lần anh ta có nói gì thì nó cũng đứng yên ko phản bác lại. Ko lẽ lần này anh đã nhìn nhầm mất rồi.
- Còn ai vào đây nữa, tôi đang nói đến cô và gia đình cô đấy. Thật là một lũ hạ lưu, một lũ vô học. Cô ko hiểu hay cố tình ko hiểu thế? - Lê Hải vẫn nhìn nó đã kích với cái giọng cợt nhả nhất có thể.
Chát . . .
Tiếng động khô khốc phát ra, Lê Hải đứng nhìn nó sững sờ, anh ta ko thể ngờ rằng nó có thể hành động như thế. Và anh ta cũng ko bao giờ ngờ rằng những lời nói của anh ta đã làm giọt nước tràn ly.
- Cái tát này là của ba mẹ tôi vì anh đã dám xúc phạm đến họ. Anh có thể xúc phạm tôi nhưng ko có quyền được xúc phạm đến những người tôi yêu thương.
Lê Hải đã đi quá giới hạn cho phép, nó ko ngờ một luật sư lâu năm và khá nổi tiếng như anh ta lại có thể phát ra những ngôn từ như thế? Có lẽ nhà này đã mục rữa ngay từ gốc rồi, ko thể nào cứu vãn được nữa.
Chát . . .
Thêm một cái tát khô khốc nữa được đặt trên má Lê Hải, tác giả của cái tát đó vẫn là nó. Nhìn Lê Hải với ánh mắt khinh thường nó nói tiếp:
- Còn cái này là của tôi vì anh ko xứng đáng được làm anh trai của người tôi yêu. Anh nói tôi vô học vậy anh thử nói xem anh hơn tôi ở điểm nào? Anh có học mà cư xử như thế sao? Hay ở trường anh được dạy hành động như thế là có học?
Nó còn muốn nói nhiều hơn thế nhưng Lê Thái đã cầm tay nó dẫn đi sau khi để lại cho anh trai mình một cái liếc mắt cháy da mặt.
Nó ko thể bình tĩnh được nữa, những người nhà anh là ai mà dám đem gia đình nhà nó ra mà nhục mạ ko thương tiếc như thế? Cho dù ba anh có là thủ tướng chính phủ đi nữa thì cũng phải tôn trọng lòng tự tôn của một con người chứ? Xem ra nó tát hai cái như thế còn quá nhẹ cho những gì Lê Hải đã tuôn ra. Nó chỉ hận là ko thể đâm cho anh ta một nhát để anh ta chết luôn đi.
Anh dắt nó ra bờ sông gần nhà, gió từ sông thổi lên khiến tâm trạng nó nhẹ nhàng đi phần nào, nó thật sự ko muốn anh lo lắng bình tĩnh lại một chút nó quay về phía anh cất tiếng nói:
- Em xin lỗi vì đã xử sự như vậy nhưng . . .
Câu nói của nó chưa kịp tuôn ra hết thì đã bị anh chặn lại:
- Em ko có lỗi gì cả, là anh trai anh đã đi quá giới hạn. Anh sẽ bắt anh ta phải xin lỗi em.
- Em ko cần điều đó, dù lời xin lỗi đó có chân thành bao nhiêu thì em cũng ko cần. Anh ta một lần có thể phát ra những lời đó thì nhất định có lần thứ hai. Điều em cần là anh ta đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em. - Nó nói một hơi rồi nhìn anh mới nhận ra rằng mình đã hơi quá lới, dù gì thì anh cũng vừa lấy lại được một chút ký ức, để anh chấn động thêm sẽ ko tốt chút nào. - Em xin lỗi vì đã quá lời.
Anh nhẹ nhàng kéo nó lại sát bên anh nhẹ nhàng nói:
- Anh đã nói rồi, em ko có lỗi. Là do người nhà anh ko tốt mà thôi.
Nó ko nói thêm điều gì nữa, nó chỉ muốn những phút giây bên anh luôn nhẹ nhàng như thế này thôi. Có khi nào ông trời đang ghen với tình yêu mà nó đang có nên tạo ra vô vàn sóng gió chỉ để thử thách lòng kiên trì và tình yêu của nó và anh ko? Nếu như sau những sóng gió này nó và anh được bình yên bên nhau thì nó nguyện chấp nhận tất cả. Nhưng trên thế giới này làm gì có hai chữ nếu như ấy mà nó mong.
Khi nó và anh trở về nhà, mẹ anh cũng đã có mặt ở nhà thêm nữa là các cô dì chú bác anh đều có. Họ nhìn thấy anh đi vào nhà thì phân công mỗi người một việc, người thì khóa cửa, người thì giữ tay anh như muốn trói buộc anh vậy. Họ nhìn nó với anh mắt vừa căm giận vừa tức tối, nó tưởng tượng mình như một con thỏ non lạc vào bầy sói vậy.
- Mày còn có mặt ở đây làm gì nữa? Mày hại cháu tao như thế này mà vẫn chưa đủ hay sao? - Người đầu tiên lên tiếng hướng về nó là một bà dì khác của anh.
Nó còn nhớ người dì này những lần nó về đều rất yêu quý nó, luôn dành cho nó những thứ ngon nhất mà người dân nơi đây thường gọi là "quà quê". Thế nhưng thái độ của dì ấy cũng thay đổi 180 độ như những người khác. Nó nhìn tất cả người nhà anh chậm dãi đáp:
- Cháu có mặt ở đây vì cháu cần phải làm thế. Anh ấy cần uống những thứ thuốc này. - Vừa nói nó vừa đưa ra số thuốc mà giáo sư Phillip gửi cho nó ngày hôm qua. - Những thứ thuốc này cháu đã nhờ người từ nước ngoài chuyển về, anh ấy cần uống thuốc này duy trì trong một năm. - Nó lên tiếng giải thích để ko khiến ai hiểu lầm.
- Thuốc thì gia đình tôi tự lo được, chẳng phải đã có đơn thuốc rồi đó sao? - Lê Hải đứng ở phía góc phòng lên tiếng, trên gương mặt anh ta hiện lên một chút cái gọi là lo sợ.
Nó ko nhìn anh ta nhếc môi cười khinh bỉ rồi nói:
- Anh có mua những loại thuốc tôi kê trong đơn ko? Loại thuốc mà hằng ngày anh cho em anh uống là gì? Nếu anh đã từng mua những loại thuốc ấy thì chắc chắn sẽ có hóa đơn đúng ko? Vậy anh cho tôi xem được ko? - Nó hừ lạnh một tiếng rồi vứt lên trên bàn một túi thuốc khác nói tiếp. - Nếu như ko nói rõ chuyện này thì có lẽ người nhà anh lại nghĩ tôi ém tiền của các người để nhét vào túi riêng đấy nhỉ? Anh xem những loại thuốc anh mua có thiếu loại gì ko? Những loại thuốc này là tôi kê đơn hay hay tự anh đi mua về cho em trai anh dùng? Anh thử mang cái đơn thuốc mà tôi kê ra so sánh đi? Nếu ko bắt gặp anh Thái uống những loại thuốc này thì tôi cũng ko tin là anh ấy lại có một người anh thủ đoạn như anh. Đến lúc này mà anh vẫn còn lấy em mình ra để chuộc lợi cá nhân ư. Đáng khinh thật. - Nó nói một hơi mà ko nhìn Lê Hải, mặc dù rất muốn biết khuôn mặt anh ta lúc này như thế nào?
Tất cả những người có mặt lặng đi nhìn hai túi thuốc nó đặt trên bàn. Nếu ai tinh ý có thể nhận ra ngay trong cái túi nó đặt lên lúc sau chỉ có lác đác vài vỉ thuốc hoạt huyết dưỡng não và vài loại thuốc bổ não thông thường. Điều đáng nói là theo như mọi người biết anh ta đã lấy hàng chục triệu đồng với lý do là chi phí tiền thuốc cho em trai. Thật sự nó ko thể tin là có ngày lại được nhìn thấy cảnh này, nó khinh anh ta và hơn hết nó hận anh ta.
- Cô dựa vào đâu mà nói anh trai tôi như thế? - Thu Hương bắt đầu lên tiếng bênh vực cho Lê Hải.
Nó cười nhạt nhìn Thu Hương đáp:
- Dựa vào đâu à? Chị có quá ngây thơ khi hỏi câu này ko? Tất cả đã được phơi bày rồi đấy, có cần thiết phải vạch chân tơ kẽ tóc ko? Nếu muốn tôi sẽ nói cho chị nghe, nhưng người mất mặt ko phải là tôi đâu mà là anh trai chị đấy. Chị đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?
- Thôi đủ rồi, cô đến để đưa thuốc thì cô làm xong rồi đó. Bây giờ xin mời cô rời khỏi nhà tôi. - Bà Lê Hạ lên tiếng cắt ngang những gì nó đang định nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...