Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh
Mẹ anh nhìn anh ngạc nhiên hỏi lại:
- Con thật sự nhớ ra con bé ấy ư? Con bằng lòng quên đi ba mẹ anh chị em con chỉ để nhớ một mình con hồ ly tinh ấy thôi sao? - Giọng mẹ anh có phần tức giận nhìn anh.
- Con ko nhớ cô ấy là ai nên mới hỏi mẹ thôi. Làm gì mà mẹ nặng lời như thế để chỉ trích người ta chứ? - Anh cũng bất bình trước lời nói của mẹ mình.
Anh biết người con gái có cái tên đó phải quan trọng với anh lắm nên anh sẵn sàng quên đi tất cả chỉ để nhớ một cái tên đó thôi. ANh ko dám nhắc đến cái tên này trước mặt cô bác sỹ ngày ngày vẫn đến thăm bệnh cho anh, vẫn hay cùng anh nói chuyện hàng giờ vì anh sợ mình nhận nhầm người và khiến cô gái ấy buồn vì anh.
- Đứa con gái ấy là đứa ko tốt, biết con vào viện mấy tháng trời như thế mà cũng ko thèm hỏi han con lấy một lần. Mẹ cũng chưa hề thấy nó đến thăm con trong thời gian con nằm viện cả. Loại người như thế con nhớ để làm gì? Mau quên cô ta đi và sớm lấy lại trí nhớ ấy. - Mẹ anh có chút vui khi có thể gieo vào lòng anh những điều như thế.
Để con bà hận đứa con gái đó bà sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn kể cả thủ đoạn bẩn thỉu và hèn hạ nhất. Nhất định thời gian này bà phải tranh thủ thời gian và làm được điều đó. Tự nhủ thầm trong lòng như thế rồi lại mỉm cười với kế hoạch của mình được vạch ra.
- Theo con biết thì mẹ cũng đâu có ở bệnh viện với con thường xuyên mà mẹ khẳng định điều đó. Hơn nữa con thấy giữa người con nhớ tên và chị bác sỹ vẫn ngày đêm chăm sóc cho con, con thấy giữa hai người có một sự liên kết nào đấy. - Anh phản bác ý kiến của mẹ mình.
Mặc dù anh ko có nhiều giả thiết để chứng minh điều mình nghĩ là sự thật nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó quen thuộc trong những câu chuyện anh được nghe. Anh cảm giác nó rất thật, thật như chính anh đang trải qua những câu chuyện ấy vậy. Thời gian ở dưới viện anh ko có nhiều thời gian để suy nghĩ về tất cả những gì nó nói vì những người ở xung quanh anh luôn rất thân thiện, họ nói chuyện, họ vui đùa với anh suốt ngày. Nhưng từ ngày trở về ngôi nhà này anh lại thấy mình bị cô lập và anh nghĩ nhiều hơn về những câu chuyện anh được nghe.
- Con dám cãi mẹ để bênh đứa con gái đó sao? Cô ta có gì tốt đẹp mà con lại bảo vệ cô ta ghê như thế? Cứ cho là cô ta hằng ngày chăm sóc cho con đi nhưng cũng đừng mong vì như thế mà bà mẹ này chấp nhận cô ta bước chân vào nhà này nhé. Con muốn nhớ cô ta thì cứ nhớ, mẹ nói cho con biết cô ta cũng chỉ là một đứa con gái ko có liêm sỉ mà thôi. - Mẹ anh tức giận nói liền một hơi với anh.
- Vậy là mẹ cũng đã từng gặp cô ấy, mẹ nói cô ấy từng chăm sóc con sao? Vậy sao lúc trước mẹ lại nói cô ấy ko hề quan tâm hỏi han con thế nào? Như thế là sao, mẹ đang giấu con chuyện gì đúng ko? - Anh nhìn mẹ mình nghi ngờ hỏi lại.
Nếu như ai ko biết anh đã từng trải qua giai đoạn thập tử nhất sinh thì nhìn cảnh tượng này anh dám nói anh đang bị mất trí nhớ?
Mẹ anh biết mình đã lỡ lời để lộ ra một điều anh ko nên biết, thay vì giải thích thì bà tức giận đập phá đồ đạc có trong nhà, vừa đập phá vừa la hét:
- Mày bị con hồ ly tinh ấy cho ăn bùa mê gì mà về cãi ****** như thế hả? Trước giờ mày có bao giờ cãi ****** lấy một câu ko? Thế mà hôm nay mày vì con đó mà chất vấn ******. . .
Chiếc cốc trên tay bà bay vào tường vỡ choang. Sự tức giận chưa dừng lại ở đó, những gì trong tầm mắt bà đều bị bà đập nát. Anh nhìn cảnh tượng hỗn độn, đầu óc quay cuồng ko thể định hướng điều gì trong cảnh này. Anh loạng choạng ngã xuống tay vẫn đang ôm lấy đầu.
Bà ta chỉ dừng lại khi nhìn thấy anh nằm trên đống đổ vỡ, vì tức giận mà bà ta suýt chút nữa thôi lại hại con mình thêm một lần nữa. Nếu ko có những người hàng xóm tốt bụng kịp thời nghe thấy những tiếng động lạ thì có lẽ anh đã ko thể cứu được nữa rồi
Nó nghe anh kể lại mà cứ ngỡ mình vừa nghe một bộ phim hành động, nó thật sự ko ngờ rằng một bà mẹ lại có thể làm như thế với con mình. Trước khi để anh xuất viện chẳng phải nó đã từng nhắc nhở người nhà anh tránh cho anh những xúc động mạnh, điều đó sẽ khiến sự hồi phục của anh gặp vấn đề. Người ta thường nói hổ dữ cũng ko ăn thịt con nhưng trong trường hợp này nó nên hiểu cái câu "những gì tôi làm đều muốn tốt cho con trai tôi" của mẹ anh như thế nào đây?
Qua những hình ảnh mà anh được kiểm tra ngày hôm qua, nó có thể khẳng định những cố gắng của nó thời gian qua ko vô ích nhưng nó sợ cứ để anh ở nhà thế này thì ko biết anh có thể bình phục hay bệnh lại càng nặng thêm. Dù nó muốn đưa anh đến một nơi để điều trị cho anh nhưng nó và anh là cái gì để nó có thể vượt quyền gia đình anh như thế? Nó ko thể nào bước qua cái giới hạn đó được, nó k muốn một lần nữa nghe mẹ anh xúc phạm ba mẹ mình. Nếu thật sự có chuyện đó thì nó ko biết nó sẽ làm gì bà ta nữa.
- Thế tại sao anh lại nhận ra em là Tuệ Minh? - Nó dứt mình khỏi những suy nghĩ mà hỏi lại anh.
- Thật ra tối qua anh đã nằm mờ, anh ko dám chắc đó là em chỉ thử vẫn may của mình thôi. Ko ngờ người luôn bên cạnh anh lại chính là người anh vẫn thường hay nhớ đến. - Ánh mắt anh nhìn nó lộ rõ vẻ vui mừng.
Nó cũng thật sự rất vui, vui vì anh đã có chút ký ức về nó, vui vì anh đã vì nó mà cãi lại lời mẹ mình, chuyện mà trước đây nó có mơ cũng ko thể tưởng tượng ra.
Nó và anh đang ngồi nói chuyện trong góc vườn nhà anh thì bỗng nhiên có một tiếng nói vang lên. Tiếng nói ấy quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...