Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh
Bữa ăn ngày hôm đó cứ trôi qua trong im lặng. Dường như giữa nó và hắn bây giờ đã xuất hiện thêm một bức tường vô hình ngăn ở giữa. Nó thật sự ko muốn như thế này, nhưng có lẽ đây là cách duy nhất để khiến hắn sống tốt hơn và quên nó đi. Những ngày tháng có hắn bên cạnh có lẽ cũng đã chấm dứt rồi, nó ko thể sống ích kỷ thêm nữa. Nó càng ko thể để hắn sống đau khổ vì nó thêm nữa.
Ăn xong nó đưa hắn về nhà, khi xuống xe hắn nói với nó một câu:
- Cảm ơn và cũng xin lỗi em. Em có thể coi như chưa từng nghe cũng chưa từng thấy điều gì được ko? Hãy cứ để anh là tri kỷ của em như trước, đừng tạo khoảng cách với anh như thế này. Anh thật sự ko quen.
Liệu nó có thể hay ko? Nó cũng ko muốn mất đi một tri kỷ như hắn nhưng có thể trở lại như trước hay ko? Ai dám khẳng định chuyện tối qua ko lần nữa lặp lại? Nó nhìn hắn đáp lại:
- Có thể nào quay lại được ko anh? Như thế anh sẽ càng đau hơn và em cũng sẽ ko thể sống hạnh phúc khi làm anh tổn thương. Làm sao em có thể làm như thế khi mắc nợ anh quá nhiều rồi?
Phải, một lần nó nên dứt khoát, một lần làm trái tim hắn đau còn hơn cứ để nỗi đau ấy bám theo hắn mà hành hạ hắn dai dẳng mãi. Hắn còn phải tìm kiếm hạnh phúc của mình chứ, nó đâu thể giữ mãi hắn bên mình được.
- Nhưng nếu anh chấp nhận tất cả, anh nói anh sẽ làm được thì sao? Anh chỉ mong rằng em sẽ ko giữ khoảng cách với anh như bây giờ thôi. Như thế có được ko em? - Hắn đề lên tiếng đề nghị nó nhưng có một điều hắn ko chắc chắn đó là nó sẽ đồng ý.
Hắn biết nếu đã có một lần như tối qua thì chắc chắn hắn sẽ vấp phải lần thứ hai. Trên thế gian này liệu có thằng con trai nào chịu yêu thầm lặng một người con gái những 10 năm trời hay ko? Dù cho hắn có cao thượng đến đâu thì cũng có lúc hắn cảm thấy mệt mỏi, cũng có lúc hắn ko còn làm chủ được mình. Hắn biết mình nói ra những lời này thì hắn lại phải tiếp tục yêu nó trong thầm lặng, vẫn phải tiếp tục là người bước đi sau nó mà sẽ ko có cơ hội để được bước song song cùng nó.
- Em ko thể, mong anh hiểu cho em. Em làm thế này cũng là muốn tốt cho anh thôi, em ko muốn sau này chúng ta trở nên hận thù nhau, em cũng ko muốn mất một tri kỷ như anh nhưng có lẽ như thế này là cách tốt nhất. - Nó im lặng thật lâu như để suy nghĩ cho quyết định của mình rồi lên tiếng trả lời.
Nó cần phải làm thế, cần phải mạnh mẽ một lần, cần phải nghĩ cho hắn một lần chứ ko thể ích kỷ mãi được. Nói xong câu đó nó lên xe lái đi ngay mà ko để hắn nói thêm một câu nào nữa vì nó biết chỉ cần đứng lại nghe hắn nói thêm một câu nữa là nó lại ko thể từ chối ý định của hắn, lại sẽ để hắn đi bên cạnh nó mà quên đi hạnh phúc của chính mình. Nó đã làm khổ hắn đủ rồi.
************
Thứ 2 đầu tuần đến nhanh hơn nó tưởng tượng, ngày anh xuất viện đã đến. Vui mừng vì sau 5 tháng nằm viện anh cũng đã chính thức được rời khỏi nơi mà anh vẫn thường hay nói là địa ngục này. Nó vui thì ít nhưng nỗi buồn càng lớn hơn. Nó biết sau này để gặp lại anh là một điều cực kỳ khó khăn vì mẹ anh, em gái anh và thậm chí là cả anh trai anh đều ko muốn nó xuất hiện trước mặt anh.
Tiễn anh ra xe về nhà, anh cứ nắm chặt tay nó, nó phải dỗ dành mãi anh mới chịu lên xe. Lên xe rồi vẫn còn cố nhoài người ra để dặn nó khi nào được nghỉ phải nhớ lên thăm anh. Nó gật đầu rồi hứa cho anh yên lòng:
- Anh về nhà nhớ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, ko được suy nghĩ, ko được buồn. Thỉnh thoảng xem ti vi một chút để nhận thức những kiến thức xã hội mà anh đã quên mất. - Ngừng một chút để anh tiếp thu hết lời nó nói thì nó lại nhìn anh tiếp tục. - Có thời gian thì nói chuyện với mọi người nhiều một chút, anh sẽ học hỏi được nhiều điều đấy.
Thật sự nó còn rất nhiều thứ để dặn dò anh, ngay cả những người nhà anh nó cũng đã liệt kê những lời khuyên cho họ nhưng nó ko tin họ sẽ bỏ thời gian ra để đọc những thứ đó. Tất cả nó cũng chỉ muốn giúp con trai họ, người thân của họ nhanh chóng bình phục thôi. Vậy mà họ cứ nhìn nó như kẻ thù vậy. Nó thật sự ko hiểu.
- Em sẽ ghi nhớ những lời chị bác sỹ nói, nhưng chị bác sỹ nhớ lên thăm em nhé, nếu ko em sẽ giận chị đấy. - Anh cất giọng thỏa thuận với nó.
Nó sẽ giữ lời với anh nhưng điều quan trọng chính là những người nhà của anh có chấp nhận cho nó gặp anh hay ko? Nó ko dám đề nghị chuyện này với mẹ anh vì nó biết sẽ bị từ chối ngay. Từ vụ mẹ anh nặng lời với nó và ba mẹ nó ở bệnh viện thì nó coi như bà ta ko hề tồn tại trong cuộc sống này. Chào hỏi bà ta bây giờ coi như là một thủ tục cần thiết vì với nó bà ta vẫn là mẹ của người nó yêu.
Nó thật sự ko tưởng tượng được những ngày tháng mà anh về nhà điều trị nếu như ko được nghe từ những người chứng kiến kể lại. Tuần đầu tiên nó lên gặp anh, lấy lý do là thuốc vừa gửi từ nước ngoài về ko có ai để gửi nên nó mang lên tận nơi. Nhìn gương mặt anh tiều tụy, đôi mắt trũng sâu vào vì thiếu ngủ. Gặp nó anh ko vui vẻ như trước nữa mà thay vào đó là khuôn mặt vô cùng buồn bã.
- Chị à, chẳng có ai nói chuyện với em hết, mọi người cứ coi em như một người thừa vậy. Muốn xem ti vi một chút như lời chị nói đó mọi người cũng ko cho. Ngày nào em cũng ngồi một mình, hết ăn lại ngủ. Em chán lắm rồi. - Anh nói với nó khi nó hỏi về cuộc sống của anh một tuần vừa qua.
Nó nhìn anh thương cảm, nó biết cảnh tượng này thể nào cũng sảy ra nhưng nó ko tin lại sảy ra nhanh như thế. Anh mới về nhà có một tuần thôi mà, hơn nữa anh cũng là người thân của họ chứ có phải người xa lạ gì đâu. Ai cũng biết bây giờ anh mang một bộ óc của một đứa trẻ đang trong thời gian trưởng thành, phải tạo cho anh những hồi ức tốt đẹp chứ, sao họ lại có thể đối xử với anh như thế này?
Nó vỗ vai anh động viên:
- Có lẽ xa anh lâu quá nên mọi người chưa bắt kịp cuộc sống khi có mặt anh ở trong gia đình thôi, em tin là thời gian tới mọi người sẽ đối xử với anh khác thôi.
Động viên anh thế thôi nhưng nó cũng đang cầu mong điều đó sảy ra, ai mà chẳng đau lòng khi từ một đứa con tài giỏi thông minh sau một đêm lại trở thành đứa trẻ đang bắt đầu hình thành ý thức cơ chứ? Nhưng chuyện đó đâu ai muốn, nó chỉ là một sự cố thôi. Đã là số phận thì ko thể tránh được và nên chấp nhận và khắc phục nó chứ?
- Tuệ Minh này, em biết ko họ ko chỉ ko nói chuyện với anh mà khi nói chuyện với anh thì toàn nói xấu em thôi. Anh thật sự ko thể tin những người này là người thân của mình đấy. - Bỗng nhiên anh lên tiếng để lại cho nó một sự bất ngờ.
Đúng là bất ngờ thật. Lần đầu tiên từ lúc tỉnh dậy anh gọi tên nó thay cho danh từ chị bác sỹ. Có thể nói ký ức đang dần tìm về với anh, nó ko còn là một khoảng trống mờ mịt nữa. Nó nhìn anh hỏi lại:
- Có phải anh nhớ ra điều gì ko? Có phải đã nhớ ra em là Tuệ Minh của anh rồi đúng ko?
Anh mìm cười nhìn nó hồi lâu đáp:
- Anh nhớ em, từ khi về nhà đến nay anh vẫn luôn cố gắng nhớ ra em là ai. Nhưng những gì anh được nghe suốt một tuần qua khiến anh ko thể nào tin được.
Nó vội vàng hỏi tiếp:
- Anh đã nghe thấy điều gì?
Ánh mắt anh mơ màng nhớ lại cuộc đối thoại với mẹ anh hôm qua:
- Mẹ cho con hỏi, Tuệ Minh là ai mà trong tiềm thức con cái tên này ko lúc nào con ko nhớ đến. Con tự hỏi cô ấy là ai mà trong mơ con luôn gặp nhưng lại ko nhìn rõ mặt. Mà hình như cô ấy có dáng vẻ giống như chị bác sỹ hay chăm sóc con ở bệnh viện. - Anh thắc mắc lên tiếng hỏi mẹ mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...