Bộ ảnh cưới độc nhất vô nhị của nó được anh Thế Nam và một đồng nghiệp nữa của anh mang về chỉnh sửa để hoàn hảo hơn. Nó thật sự háo hức chờ đợi để đến ngày được ngắm nhìn những bức ảnh đó.
Sau những ngày cùng nó chạy đôn đáo khắp nơi anh trở về với một đồng công việc. Dự án khu resort miền trung đã đi được những bước đầu tiên, anh còn nhận thêm những tòa trung cư cao cấp ở nội thành cũng như ngoại thành nữa. Công việc của anh cũng dần đi vào ổn định. Nhờ sự giúp đỡ từ tất cả những đồng nghiệp, những người thân trong gia đình nó sự nghiệp của anh lại lên như diều gặp gió.
Anh đang say sưa với bản thiết kế căn nhà mới của mình anh lại nhận được một cuộc điện thoại của mẹ mình. Những hồi chuông dồn dập đổ trong lòng anh lại thấy bất an, ko lẽ ở nhà lại sảy ra chuyện gì nữa sao?
Nhấc điện thoại, anh cố gắng dùng giọng bình thường nhất để trả lời mẹ mình:
- Có chuyện gì ko mẹ?
Bên đầu dây kia anh ko nghe tiếng mẹ mình nói mà chỉ nghe thấy những tiếng nấc dài, linh cảm của anh lại đúng nữa rồi, gia đình anh lại có chuyện nữa. Anh như mất bình tĩnh, giọng gấp gáp hỏi:
- Mẹ nói đi, có chuyện gì sao?
Mẹ anh nén tiếng nấc trả lời:
- Mẹ . . . mẹ lại vừa nhận giấy triệu tập anh trai con từ công an Thành phố, họ nói có một người vừa bị bắt khai rằng anh con nhận tiền từ họ, họ còn có biên lai nhận tiền và chữ kí của anh trai con nữa.
Lại thêm một tiếng sét nữa ngang tai anh, thằng anh trai anh lại muốn gì nữa đây?
Đúng lúc đó thì anh thấy anh trai anh đẩy cửa bước vào, anh nhẹ nhàng nói vào điện thoại ẹ anh yên tâm:
- Mẹ để con lo, anh Hải vừa đền mẹ để con hỏi anh ấy cho rõ mọi chuyện rồi sẽ gọi cho sau nhé.
Anh vừa nói vừa hướng anh mắt về phía anh trai ra hiệu cho anh trai mình ngồi xuống. Anh cúp máy rồi cũng tiến về phía sô fa ngồi xuống phía đối diện với Lê Hải.
- Anh nói đi, rút cuộc lại sảy ra chuyện gì nữa? Tại sao lại để công an đưa giấy triệu tập về tận nhà, anh định bôi tro chát chấu vào mặt ba mẹ nữa hay sao? - Anh dường như ko giữ được bình tĩnh mà mỗi câu mỗi chữ anh đều gằn giọng để phát ra.
- Anh đến đây cũng là vì chuyện này đây. - Lê Hải nhìn Lê Thái rồi bắt đầu lên tiếng nói rõ mọi chuyện. - Trước khi anh bị bắt, đích thị là anh đã nhận của thằng Thịnh 360.000 USD nhưng sau đó anh đã trả lại cho nó rồi. Có lẽ anh bất cẩn mà ko lấy lại giấy nhận tiền từ tay nó nên giờ công an bắt được nó mới thấy giấy nhận tiền đó nên mới có giấy triệu tập anh.
Lê Thái ngồi yên lặng nghe anh trai mình giải thích, một lúc sau anh mới lên tiếng:
- Thế giờ anh định như thế nào? Lúc anh trả tiền có ai chứng kiến hay ko? Nếu ko chứng minh được số tiền đó anh đã trả thì bây giờ anh sẽ phải trả. Anh ko trả được số tiền này anh sẽ có tội danh lừa đảo để chiếm đoạt tài sản đấy. Chắc anh cũng hiểu điều này chứ?
Thật sự anh ko biết có nên tin vào lời nói của anh trai mình nữa ko? Nếu giờ mà anh gánh thêm gánh nợ này nữa thì có lẽ cả đời này anh chỉ có đi cày mà trả nợ cho anh trai mình thôi, nhưng nếu anh ko gánh thì ko lẽ lại đẩy gánh nặng này cho ba mẹ anh sao? Họ đã có tuổi rồi, nếu như những gia đình khác thì có lẽ ba mẹ anh giờ này phải được an nhàn mà sống bên con cháu rồi. Anh thật sự khó nghĩ quá.
- Anh biết, thế nên hôm nay anh mới đến gặp em đây. Bên công an vừa gọi cho anh, bên đó hẹn gặp riêng anh nên anh đến mượn em ít tiền để đi gặp họ.
Từ khi nghe Lê Thái tuyên bố ko lo cho ình nữa thì anh ta mới phải kiếm sống. Mấy tháng vừa qua Lê Hải phải chật vật lắm mới sống qua ngày được, giờ lại sảy ra chuyện này anh ta ko biết nên làm sao đành phải muối mặt đến đây gặp em trai một lần. Lê Hải ko chắc em trai mình sẽ giúp mình lần nữa, nhưng nếu ko có nó thì anh phải tìm ai đây?
- Anh cần bao nhiêu? - Lê Thái cũng ko ngờ là mình lại hỏi Lê Hải câu đó, nhưng dù anh ta có gây ra chuyện gì thì anh ta cũng là anh trai anh, anh ko thể làm ngơ được.
- 100 triệu, đây là cái giá mà bọn chúng đưa ra để xử lý việc này và từ nay về sau ko gọi đến anh nữa. - Lê Hải dường như sợ Lê Thái nổi giận nên vội vàng giải thích.
- Anh định cướp của chắc, những việc lần trước em vẫn chưa thu xếp xong đâu. Tiền của em ko phải là giấy nên ko có nhiều như thế cho anh đâu. - Lê Thái tưởng chừng mình nghe nhầm.
Anh cũng biết rằng để chạy án thì số tiền như thế là quá nhỏ, nhưng trong trường hợp này thì đối với anh 10 triệu còn khó chứ đừng nói đến 100 triệu như anh trai anh nói. Thà rằng để thằng anh trai anh vào tù ngồi thêm 1 năm nữa còn hơn bỏ ra số tiền này rồi ko biết chuyện này sẽ đi đến đâu.
- Anh biết là em có thể giúp anh mà, ko lẽ em định để anh vào tù thêm lần nữa. Như thế có lẽ ba mẹ ko chịu được đâu. - Lê Hải nói với giọng van nài.
- Anh làm khổ tôi như thế còn chưa đủ sao? Cuộc sống của anh thì anh nên tự lo lấy đi chứ, bây giờ tôi ko có khả năng lo cho anh nữa đâu.
Lê Thái dù rất bực, rất muốn đánh cho anh ta một trận nhưng anh cố gằng kìm lại, nhưng anh càng cố gắng kìm lại thì anh ta lại càng lấn tới. Con người ta hình như bị dồn vào đường cùng thì ko còn suy nghĩ trước khi cất lời nói thì phải.
- Mày có biết những ngày tháng qua tao sống như thế nào ko? Nếu ko đến đường cùng thì tao cũng ko đến tìm mày đâu. Dù có khó khăn nhưng ta cũng ko bao giờ lấy tiền của gái như mày. - Lê Hải nhìn Lê Thái mà buông những lời cay độc.
Anh có nghe nhầm ko đây? Chưa có ai nói với anh câu này, anh cũng đã từng lo sợ có người sẽ nói với anh câu đó nhưng ko ngờ được rằng anh lại được nghe câu đó từ chính miệng anh trai mình. Đau, đúng là đau thật. Vì ai mà anh mới phải như thế, vì ai anh mới phải dùng tiền của nó? Thế mà giờ đây anh ta lại còn đứng đó lớn tiếng lên án anh ư?
Anh đứng lên tiến lao về phía anh trai mình mà sốc cổ áo anh ta lên và giáng cho anh ta một nắm đấm. Sau đó anh gằn lên từng tiếng:
- Phải, tao hèn nên mới lấy tiền của gái nhưng tiền đấy tao có được dùng đồng nào ko hay chỉ có mình mày thôi. Vì mày tao phải mang tiếng với người đời vậy mà giờ đây mày còn lớn tiếng ch-ử -i mắng tao sao? Mày nghĩ xem mày có quyền ko?
Dù có đánh chết anh thì cũng ko bao giờ anh nghĩ rằng mình sẽ được nghe những lời này từ chính người anh mà mình hết lòng lo lắng cho như thế. Có ai hiểu được cảm giác của anh lúc này ko? Anh ta gọi nó là gái ư? Đúng là anh ta đã quá xúc phạm đến nó rồi, cú đấm đó có lẽ là quá nhẹ cho anh ta, nhưng anh nhất định ko bao giờ đụng chạm hay lo lắng cho anh ta thêm một lần nào nữa.
- Mày cút đi, từ giờ mày sống hay chết ko liên quan gì đến tao nữa. Tao ko có thằng anh như mày đâu. - Lê Thái ko nhìn Lê Hải đang ngồi dưới đất mà cất từng chữ mạnh mẽ.
Đối với thằng anh như thế này anh có mất đi cũng ko hối hận, đúng là anh ta đã đi quá giới hạn chịu đựng của một con người rồi, uổnh công nó nghĩ tốt cho anh ta, anh ta ko xứng đáng.
Biết mình đã lỡ lời nhưng lời nói đã nói ra thì ko thể nào lấy lại được, Lê Hải biết vì mình mà em trai Lê Thái của anh phải chịu biết bao nhiêu ấm ức. Anh cũng ko thể ngờ được rằng có ngày chính anh lại nói với em trai mình câu đó, dù có nói thế nào đi nữa thì bây giờ cũng chỉ là ngụy biện cho hành vi vừa rồi của mình mà thôi.
Anh ta đứng dậy lủi thủi bước đi sau khi để lại một câu "Anh xin lỗi"
Anh ta đi rồi Lê Thái đứng đó cười nhạt, anh ta xin lỗi ư? Có cần thiết nữa ko khi mà anh ta đã nói ra được câu đó? Liệu thời gian có xóa nhòa được vết thương này trong lòng anh ko? Liệu rằng anh có còn cơ hội để tìm lại người anh trai mà anh hằng yêu quý ko? Hình mẫu lý tưởng để noi theo ư? Cái đó có đáng ko? Làm người tốt mới khó chứ làm một thằng phá gia chi tử như anh ta thì ngay ngày mai anh cũng có thể làm được.
************
- Anh có chuyện gì đúng ko? Nói cho em nghe đi được ko? - Nó bất ngờ vì lâu lắm rồi anh ko đến đón nó sau khi tan ca như thế này, nhưng nhìn vẻ mặt anh nó cũng đoán được anh đang có tâm sự.
- Ừ, tâm trạng anh đang rất nặng nề đây. Mình ra bãi giữa sông Hồng em nhé. - Anh đáp lại nó rồi lại lên tiếng đề nghị.
Nó chưa từng thấy anh có tâm trạng nặng nề như thế này bao giờ, nhẹ nhàng gật đầu nó đáp lại anh.
- Vâng, anh muốn đi đến đâu em cũng sẽ đi cùng anh.
- Cảm ơn em đã luôn bên em như thế. - Anh nắm chặt tay nó rồi bước đi.
Ở bên nó lúc nào anh cũng thấy bình yên, anh muốn nắm tay nó đi mãi như thế này thôi. Bỏ qua những nỗi lo, bỏ qua những thị phi đời thường, bỏ qua cả công danh sự nghiệp. Anh cần nó và một cuộc sống đơn giản như bao nhiêu người khác. Ước mơ nhỏ bé thế thôi mà sao đối với anh khó khăn như thế?
Gió sông Hồng thổi lên những hương vị phù sa của đất, anh lại mơ ước được sống một cuộc sống của những người nông dân nơi đây, cuộc sống của họ bình yên đến mức anh luôn mơ ước. Có tiền để làm gì, có địa vị để làm gì khi mà cuộc sống này luôn khiến anh khó thở?
- Sao em ko hỏi anh là có chuyện gì? - Thấy nó im lặng từ lúc lên xe cho đến giờ khiến anh thấy bất ngờ. - Mọi ngày chẳng phải em nhanh miệng lắm sao.
- Em tôn trọng anh mà, nếu anh ko muốn nói em sẽ ko hỏi còn nếu muốn chia sẻ với em thì anh sẽ tự nói ra thôi. - Nó nhìn anh đáp lại.
Tự nhiên hôm nay anh lại thấy nó người lớn thế, nếu như mọi ngày là nó đã nổi quạ lên khi thấy anh im lặng như thế này rồi. Nhưng anh cảm ơn nó vì đã nghĩ như thế, anh thật sự ko biết nên bắt đầu từ đâu và cũng ko biết có nên nói những lời anh trai anh nói cho nó nghe ko? Anh lại hướng ánh mắt ra xa và khẽ thở dài.
Nhìn anh như thế nó thật sự ko an lòng, nó rất muốn biết chuyện gì đã sảy ra nhưng nó lại ko hỏi. Nó muốn anh tự chia sẻ với nó tất cả, dù sao thì hai bên gia đình cũng chuẩn bị xem ngày để tổ chức lễ cưới cho hai đứa chúng nó rồi. Như thế thì anh cũng nên chia sẻ với nó tất cả chứ. Lòng nó thật sự bất an. Đang định lên tiếng hỏi anh thì anh lại lên tiếng trước.
- Ngày hôm nay anh thật sự mệt mỏi mèo con ạ. Tại sao những rắc rối cứ nhè đầu anh mà rơi vào thế này? Ko lẽ kiếp trước anh làm sai điều gì mà kiếp này anh gặp nhiều chuyện ko hay như thế chứ? - Anh lại thở dài nhìn nó đầy tâm trạng.
- Có chuyện gì anh nói cho em nghe đi, đừng để trong lòng nữa. Anh biết ko, nhìn anh như thế em thấy đau lòng lắm. - Nó đáp lại lời anh.
- Anh Hải lại có chuyện nữa, hôm nay anh ấy đến tìm anh. Rồi sau đó anh ấy ch-ử -i anh là đồ hèn đi lấy tiền của gái, anh tức giận nên đã đánh anh ta một cái và nói rằng: Đúng là anh lấy tiền của gái nhưng số tiền đó là do anh ta tiêu chứ anh ko tiêu.
Anh ko biết nó sẽ nghĩ anh như thế nào khi nghe những lời đó, nhưng thật sự anh ko muốn dấu nó điều gì cả mà nhất là những điều này có liên quan đến nó.
Nghe những câu anh nói sao mà chua chát như thế, nó chưa từng nghĩ là sẽ nhận được những lời như thế, nó giúp đỡ anh ko cần anh phải trả ơn, ko cần anh phải cảm thấy nợ nó nhưng nó ko mong sẽ nhận được những lời như thế này. Cứ như là nó đang dùng tiền để đi mua tình yêu của anh vậy?
Bất chợt nó nhìn anh rồi hỏi:
- Anh có yêu em ko? Có bao giờ anh để ý em là tiểu thư của một tập đoàn lớn, là con gái của một tỷ phú hay ko?
Anh nhìn nó ngỡ ngàng, điều này anh cũng đã từng hỏi bản thân rất nhiều lần rồi. Anh ko bao giờ để ý đến thân phận của nó, ko bao giờ để ý xem nó có gì. Anh yêu nó vì nó là người con gái đã làm trái tim anh bao lần thổn thức. Yêu chỉ đơn giản là yêu thế thôi.
- Ko, anh ko bao giờ để ý đến những thứ đó. Anh yêu em chỉ bởi em là em thôi. - Anh ôm chặt nó vào lòng mà nói từng chữ chắc chắn.
- Vậy anh đừng nghĩ gì cả nhé. Em ko cần gì cả, chỉ cần anh luôn bình yên và hạnh phúc thôi. Cứ yêu em như thế này mãi mãi anh nhé. - Nó tựa vào vòm ngực vững trãi của anh khẽ thì thầm chỉ để anh nghe thấy mà thôi.
- Cho anh gối đầu lên chân em ngủ một chút nhé. Cho anh cảm nhận những giây phút bình yên khi ở bên em như thế này. Một chút thôi em yêu nhé. - Anh đẩy nó ra rồi đưa ra đề nghị.
- Vâng, anh nhắm mắt một chút thôi nhé, hoàng hôn ở đây cũng rất đẹp. Lúc đó em sẽ gọi anh dậy ngắm nhé. Anh yêu ngủ ngon. - Nó nhẹ nhàng hôn nhẹ lên bờ môi của anh như để đưa anh vào giấc ngủ.
Bình yên, cứ bình yên như thế này thôi nhé. Biết đâu ngày mai để mơ đến một khung trời bình yên như thế đối với nó và anh lại là một điều xa vời. Cuộc đời đâu ai biết trước có điều gì đang chờ đợi ta. Những cánh chim chao nghiêng trên mặt nước như báo hiệu thời tiết đang có những chuyển biến để đón một cơn bão mạnh. Hay chính những điều đó đang báo hiệu cho nó biết từ ngày mai cuộc sống của nó ko còn bình yên như buổi chiều hôm nay nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...