Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh
- Con còn nhớ lần đi biển khi con 4 tuổi chứ Tuệ Minh? Lần mà con chạy theo một cậu nhóc đi xem mặt trời mọc rồi về bị ba mẹ mắng ấy.
Nó nhìn mẹ nó mặt bí xị đáp:
- Chuyện sảy ra cách đây hơn 20 năm rồi mà hồi đó con còn nhỏ xíu làm sao mà con nhớ được. - Đúng là nó chẳng nhớ gì cả, chỉ mang mang nhớ là đã từng ngắm mặt trời mọc với một "anh trai" cao hơn nó cả hai cái đầu.- Chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện ba con và ba anh Thái quen nhau ạ? Lại còn cái câu khó hiểu mà bác Phúc vừa mới nói nữa. Mọi người làm con ko hiểu gì hết. - Nó suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.
Từ lúc ba anh nói ra câu nói đó anh đã ngờ ngợ điều gì đó nhưng khi nghe mẹ nó nói về chuyện ngắm mặt trời mọc thì anh đã đoán ra gần hết câu chuyện của những người lớn này rồi. Anh e dè cất tiếng hỏi lại:
- Ko lẽ Tuệ Minh chính là cô nhóc nghịch ngợm trốn ba mẹ đi xem mặt trời mọc ở Đồ Sơn đây sao?
- Con còn nhớ chuyện đó sao Lê Thái? - Mẹ nó nhìn anh ngạc nhiên hỏi.
- Con chỉ còn nhớ mang máng thôi. Hồi con và Tuệ Minh ngắm mặt trời mọc ở Nha Trang, lúc đó có hình ảnh chợt chạy qua mà con thấy quen quen nhưng lại ko thể nhớ rõ được. Ko ngờ hôm nay nghe ba mẹ nhắc lại con lại nhớ. - Lê Thái vui vẻ đáp lại lời mẹ nó
Sau đó anh nhìn nó với một ánh mắt biết cười, nắm chặt tay nó anh nói:
- Ko ngờ em của 20 năm sau vẫn bé loắt choắt như cô bé trốn ba mẹ theo anh đi ngắm mặt trời mọc. Nếu anh biết cô bé ấy chính là người anh yêu sau này thì lúc đó anh đã bắt cóc em mang về nhà anh từ hồi đó rồi.
Nó như đã hiểu ra được chút vấn đề, ko để ý người lớn đang ở xung quanh nó chu môi đáp lại anh:
- Anh đừng có nằm mơ đi, em là của ba mẹ em. Anh có năn nỉ gãy lưỡi chưa chắc ba mẹ đã gả em cho anh đâu đấy nhé.
Đúng lúc đó ba mẹ nó cười rồi lên tiếng:
- Giờ ba mẹ cho ko đó. Lê Thái, con mau dẫn Tuệ Minh đi đâu thì dẫn, ba mẹ giờ chỉ mong có cháu bế thôi.
Nó khóc ko ra nước mắt, gì chứ ba mẹ cho ko á. Ko thể nào, ba mẹ yêu thương nó nhất làm gì có chuyện đó. Đây chỉ là ba mẹ đùa thôi. Nó tự nói thầm với lòng mình rồi ngước mắt nhìn ba mẹ mình oán trách:
- Ba mẹ ko cần Tuệ Minh nữa sao? Ko cần thì cũng phải thách cao ột chút chứ, công ba mẹ nuôi con bao nhiêu năm trời cơ mà? - Nó nói với giọng buồn buồn.
Sau câu nói của nó ba mẹ cùng ba mẹ anh cười lớn. Ba nó nhìn nó đáp lại:
- Làm sao mà ko cần con chứ? Con là bảo bối của ba đấy, xa con còn ko nỡ thì làm sao mà ko cần con cho được. Ba chỉ đùa thôi, ba ko cần gì cả chỉ cần Lê Thái yêu thương con thật lòng là ba mẹ yên tâm rồi.
Nghe ba nói mà nó muốn khóc luôn. Ba nó luôn là như thế, luôn coi nó là báu vật của mình, ông yêu thương nó theo một cách mà bất cứ đứa con gái nào cũng mong muốn. Luôn dành cho nó tình yêu thương nhiều nhất. Nó thật sự ko muốn rời xa ba mẹ một chút nào cả.
- Thôi, hàn huyên tâm sự như thế là đủ rồi, bây giờ chúng ta vào vấn đề chính nhé. - Mẹ anh bất chợt lên tiếng.
- Phải đó, phải đó. Chúng ta có thể hàn huyên tâm sự sau, giờ phải vào vấn đề chính ko thì con trai tôi và con gái anh chị sẽ nhìn chúng ta với ánh mắt tên lửa mất - Ba anh cũng lên tiếng nhìn chúng nó trêu chọc.
Nó và anh ngồi yên lặng phía đối diện nghe ba mẹ hai bên nói chuyện. Hạnh phúc đến bên nó quá nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến nỗi nó ngỡ như đó là làn gió thoáng đến rồi lại thoáng đi ngay. Khi chợt nhận ra thì thì cơn gió đó đã bay xa lắm rồi.
- Hôm nay tôi đến đây trước là để thăm nhà, sau nữa là để xin phép anh chị cho chúng tôi được xem ngày và tổ chức lễ cưới cho hai cháu. - Mẹ anh bắt đầu lên tiếng.
- Tôi cũng mong ngày này đến từ lâu rồi. Nhìn hai đứa ngày ngày quấn quýt bên nhau mà tôi mong chúng sớm được nên duyên. Anh chị cứ về xem ngày rồi thông báo với chúng tôi để chúng ta cùng lo liệu nhé. - Ba nó nhìn nó yêu thương đáp lại lời mẹ anh.
- Vậy là từ nay chúng ta đã thân lại càng thêm thân rồi nhé. - Ba anh bắt tay ba nó lên tiếng.
Hai bà mẹ cũng nhìn nhau mỉm cười đầy hạnh phúc, hạnh phúc thay cho con trẻ đang ngồi phía đối diện.
Gia đình nó và gia đình anh ăn một bữa cơm vui vẻ và hạnh phúc, hạnh phúc vì xa cách bao nhiêu năm hai người bạn thân, hạnh phúc vì từ nay hai gia đình đã thân lại càng thêm thân, còn hạnh phúc vì hai đứa con của họ đã tìm thấy một nửa của đời mình.
Ăn trưa xong ba mẹ anh xin phép ra về, còn anh ở lại. Vì ba mẹ anh nói rằng sẽ tổ chức lễ cưới của chúng nó vào tháng 8 mà giờ là tháng 5 rồi, nó muốn mọi thứ phải tuyệt vời nhất. Phải chuẩn bị chụp ảnh cưới, phải may váy cưới còn nhẫn cưới thì nó sẽ tự mình thiết kế. Bao nhiêu việc phải làm nên nó cũng muốn tham khảo ý kiến của anh nên anh mới ở lại.
- Em dự định sẽ chụp ảnh cưới của chúng ta ở đâu? - Ánh mắt anh nhìn nó ấm áp và yêu thương, nhẹ nhàng nhất anh lên tiếng hỏi.
- Em dự định sẽ làm một bộ ảnh cưới đẹp nhất, có biển có núi và có hoa nữa. - Nó vui vẻ đáp lại anh, thật ra thì trong đầu nó cũng có những địa điểm đểm hoàn thành bộ ảnh cưới này rồi.
- Sao em tham thế? Một nơi thôi cũng đã mệt chết rồi thế mà em còn định đi những 3 nơi. - Anh phát hoảng khi nghe đề nghị của nó.
Anh rất muốn chiều theo ý nó nhưng công việc của anh dạo này lu bu chưa đâu vào đâu thì làm sao theo nó đi những nơi mà nó dự định chụp ảnh cưới như thế được. Anh lại bắt đầu lên tiếng thỏa thuận:
- Em cứ ở nhà thiết kế nhẫn cưới rồi váy cưới nữa đi nhé, khi nào hai thứ đó xong chúng ta chọn một nơi nào đó thật đẹp để chụp ảnh cưới có được ko?
Nó nhìn anh nghi ngờ rồi đột nhiên nó lắc đầu nói:
- Ko được một nơi mà phải đúng là 3 nơi như em đã nói từ đầu. Đây là bước ngoặt lớn nhất trong đời nên em muốn có một dấu ấn riêng và bộ ảnh cưới của em phải đặc biệt nhất. - Nó biết anh đang rất bận nên có thể rời ngày đi chụp ảnh cưới lại nhưng nhất định phải đi 3 nơi mà nó đã chọn.
- Vậy em nói xem em định đi những nơi nào để chụp ảnh cưới đây? - Anh ngao ngán thở dài khi nó ko chịu thỏa hiệp.
- Đầu tiên là đảo Phú Quốc để chụp cảnh biển, sau đó là về Đà Lạt để chụp cảnh có hoa và cuối cùng là về Sa Pa để có núi. - Nó hí hửng với dự định của mình mà ko để ý mặt ai đó đang méo dần đi theo từng lời nó nói.
- Sao em cứ nhất định phải đi nơi xa như thế chứ? Gần hơn một chút được ko? - Anh nhìn nó rồi lại bắt đầu công cuộc thỏa hiệp.
- Vậy em chọn Vinperland thay cho Phú Quốc nhé? - Nó nhanh nhẹn thay đổi địa điểm gần hơn như anh yêu cầu.
Mặt anh đang đen dần đi, anh còn nhớ rất rõ lần trước đến Vinperland nó mải chơi đến nỗi quên cả anh và anh đã thề rằng ko bao giờ dẫn nó đến đây nữa. Hôm nay nó nhắc đến làm anh càng muốn nổi cơn điên, anh nghiêm khắc nhìn nó rồi dứt khoát trả lời:
- Ko được, em muốn đi Phú Quốc anh sẽ cho em đi là được chứ gì? Anh sẽ ko để em đến Vinperland bất cứ lần nào nữa.
Nó khá bất ngờ với sự nổi giận này của Lê Thái, nhưng trong những trường hợp này tốt nhất là nó nên lánh đi một nơi nào đó an toàn để tránh cơn giận của anh lên đến đỉnh điểm và sự lựa chọn tốt nhất lúc này là xuống phòng khách, ở đó đông người của ta chắc "địch" sẽ ko dám manh động đâu. Nhưng hình như suy nghĩ của nó đã lầm thì phải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...