Lê Hải nhấc từng bước chân nặng nề lên phòng để lại nó là Lê Thái ở lại với cái phòng khách rộng lớn. Anh ko nói gì với nó mà cứ ngồi im lặng như thế. Nó ko biết trong đầu anh bây giờ đang có suy nghĩ gì nhưng có lẽ anh rất sốc về cái tin mình vừa nghe, đến ngay cả nó khi nghe xong cũng cảm thấy bủn rủn chân tay. Nếu như ko có vụ một năm trước thì số nợ này có lẽ ko nhằm nhò gì với số tài sản anh có, nhưng anh trai anh cứ xuống dốc một cách ko phanh như thế thì làm sao anh có thể kéo lại được ko?
Nó ghét Lê Hải, anh ta đã gây ra cho em trai mình quá nhiều rắc rối, nếu cứ nghe lời anh Minh có khi Lê Thái của nó sẽ ko có ngày hôm nay, đúng là anh ta ko thể nào khá lên được mà chỉ dìm những người tròng nhà anh ta xuống sâu thêm dưới bùn đen mà thôi. Với năng lực của Lê Thái bây giờ thì 10 tỷ anh chẳng có nổi chứ đừng nói đến 17 tỉ, lại còn lãi mẹ đẻ lãi con nữa chứ? Lê Thái của nó ko phải là phật sống mà có thể vơ hết tiền của thiên hạ về chỉ để cho thằng anh trai của anh đem ra đốt chơi như thế. Nó phải làm cách nào để giúp anh đây? Thật sự trong lòng nó lúc này cũng đang rất rối bời.
Nó và anh mỗi người cứ theo đuổi những suy nghĩ khác nhau, đột nhiên anh nắm tay nó rồi lên tiếng:
- Em à, anh quyết định rồi anh sẽ rao bán ngôi nhà này, cùng chiếc xe ngoài kia nữa. Tất cả chắc cũng chỉ đủ để trả một phần thôi. Số còn lại anh sẽ cố gắng xoay sở sau chứ giờ mà để ba mẹ anh biết thì anh chỉ còn cách về chuẩn bị đám tang cho ông bà thôi. Cú sốc này đến anh chẳng thể đứng vững được chứ đừng nói đến những người bệnh như ba và mẹ anh.
Cái tính vì người khác cố hữu trong anh chẳng thể nào thay đổi được. Cuộc đời anh từ lúc sinh ra đến bây giờ vẫn luôn như thế. Có cái gì tốt đẹp cũng luôn dành chọn cho những người anh yêu thương, còn những niềm đau thì chỉ mình anh chịu. Nhưng họ có bao giờ hiểu được điều đó, có được một lần rồi ắt hẳn sẽ có lần thứ hai và sẽ còn nhiều lần hơn nữa. Khi sự việc sảy ra anh mới nghĩ lại đến lời nói của anh Minh, đúng như anh ấy nói, anh trai anh sẽ còn tiếp tục trượt dốc, nếu ko để anh ta tự lực mà sống sẽ có ngày anh ta kéo cả nhà anh xuống dốc theo. Nhưng anh ko ngờ ngày đó lại đến nhanh như thế.
Anh từng nghĩ rằng, ngôi nhà này sẽ chính là tổ ấm của nó và anh. Hôm nay khi nhận được lời đồng ý của ba mẹ trong đầu anh đã có ý định đám cưới của anh và nó sẽ tổ chức vào mùa thu năm nay. Thật ko ngờ sự việc sảy ra quá nhanh, như thế là mọi dự định của anh tiêu tan. Biết bao giờ anh lại có một ngôi nhà riêng để cưới nó đây? Ông trời ơi, thật ra ông có mắt hay ko? Tại sao số anh lại gắn liền với chữ "khổ" mãi thế?
- Anh à, anh bán nhà, bán xe rồi thì anh sẽ sống như thế nào? Phương tiện đâu để anh đi lại ngoại giao và ký kết công việc đây? - Nó phân vân mãi rồi cũng phát ra một câu hỏi mà nó đang thắc mắc trong đầu.
Khi vừa nghe anh nói như vậy nó đã thật sự lo lắng, nó biết ngôi nhà này gắn rất nhiều kỷ niệm của anh. Đây là khối tài sản đầu tiên tự tay anh kiếm được nhờ mồ hôi và công sức lao động của anh. Nó mang rất nhiều phong cách thiết kế của anh. Tuy ko nổi tiếng trong giới thiết kế nhưng những tác phẩm của anh đều mang một nét gì đó rất riêng mà nó thường hay gọi là "hoài cổ". Một chút cổ kính trong phong cách phương tây tạo nên một ko gian ấn tượng. Tòa biệt thự của nó là một trong hai tác phẩm mà anh tâm đắc nhất trong sự nghiệp của anh từ khi bắt đầu sự nghiệp. Và tất nhiên tác phẩm thứ nhất chính là ngôi biệt thự này. Đã mang nhiều kỉ niệm như thế thì làm sao nó nỡ để anh bán đi, thà rằng nó bỏ tiền ra mua chứ nhất quyết ko bao giờ để ngôi nhà của anh rơi vào tay người khác.
Rút từ trong túi ra một cuốn sổ nó đưa vào tay anh. Cuốn sổ này lúc nào nó cũng mang theo bên mình để phòng trường hợp bất trắc sảy ra. Bây giờ có lẽ là lúc cần dùng đến. Anh như hiểu được nó muốn làm gì nên rút tay về từ chối.
- Anh ko thể nhận cái này được, thật sự em đã giúp anh quá nhiều rồi. Chiếc thẻ lần trước em đưa anh đã dùng hết, còn cái này anh ko thể nhận.
Làm sao anh có thể nhận được nữa chứ, mặt mũi anh để đâu những chuyện này đều do người nhà anh gây ra, nó đã là gì của anh mà anh bắt nó phải gánh chịu cùng anh. Anh ko có tư cách để làm điều đó.
- Đây là số tiền ba cho để em mua xe nhưng em chưa cần dùng đến, em cho anh mượn tạm khi nào anh có nhất định phải trả lại em một chiếc xe mà em thích. - Nó biết anh sẽ ko chịu nhận thành ý của nó như thế nên nó đành phải dùng cách cuối cùng - Nếu như anh ko nhận số tiền này thì em sẽ dùng chính số tiền này để mua lại căn nhà của anh. Như thế đã được chưa? Nếu nhiêu đây ko đủ em sẽ ra ngân hàng rút thêm.
Ko muốn đưa anh vào tình trạng khó xử như thế này nhưng là anh ép nó, nó cũng hiểu anh đang e ngại điều gì nhưng chẳng phải chúng nó đã nói là từ nay chúng nó sẽ là một, mọi khó khăn đều chia sẻ, mọi hạnh phúc sẽ nhân đôi hay sao? Hơn nữa là ai nói sẽ tổ chức đám cưới vào mùa thu năm nay chứ? Mùa thu cũng chỉ còn vài tháng nữa thế thì sao anh phải rạch ròi như thế với nó?
Anh nhìn nó thở dài, anh cũng như nó ko muốn để mất căn nhà này được, nếu mang căn nhà ra thế chấp để vay ngân hàng thì cũng chẳng được bao nhiêu. Công việc của anh bây giờ lại thế này thì biết bao giờ mới chuộc lại được. Chi bằng cứ bán đi, sau này nếu có cơ hội anh sẽ mua lại. Nhưng sau này là bao giờ? Có lẽ là chẳng bao giờ anh có cơ hội đặt chân vào căn nhà này nữa. Nếu nhận số tiền này của nó thì cũng làm sao mà đủ được, anh lại thêm mang tiếng lợi dụng. Lần trước anh đã xuống nước vì ko còn cách nào khác, chẳng lẽ lần này anh cũng như thế? Mọi lý do đưa ra chỉ để biện minh cho hình thức lợi dụng nó mà thôi, anh ko cam tâm như thế, anh yêu nó là thật lòng chứ ko phải yêu nó vì vật chất nó đang có.
- Em để cho anh suy nghĩ thêm một chút nữa được ko? Anh thật sự khó sử để nhận giúp đỡ của em thêm một lần nữa. Chỉ cần em luôn ở bên anh như thế này đã là một ân huệ lớn mà cuộc sống dành cho anh rồi. Khó khăn rắc rối này là do người nhà anh gây ra anh là em trai anh phải có trách nhiệm gánh vác, anh ko thể kéo em theo vào cái hố sâu ko có lối thoát này được. - Anh nắm chặt tay nó giọng điệu như van nài.
Nó biết lần này nó có làm thế nào anh cũng sẽ ko nhận, thôi thì cứ âm thâm mà giúp anh thôi. Nó ko muốn nhìn người nó yêu gặp bất cứ một trắc trở nào thêm nữa. Nếu Lê Hải một lần nữa làm người nói yêu bị tổn thương thì nó thề sẽ giết chết anh ta.
Những ngày sau đó Lê Thái liên tiếp chìm trong men rượu và khói thuốc, rất lâu rồi nó mới lại nhìn thấy anh hút thuốc. Cuộc sống dường như quá bế tắc, anh ko động đến những bản thiết kế mà anh đã từng coi đó là niềm đam mê duy nhất của anh. Thanh Tùng và nó luôn tìm được anh say sỉn ở một góc nào đó, khi say rồi anh lại bắt đầu khóc, bắt đầu muốn chết. Những lúc đó nó mới thấy được những bế tắc mà anh phải chịu, những tâm sự mà anh chôn cất trong lòng, nhìn anh như thế thật sự nó ko thể cầm lòng mà bật khóc.
Thanh Tùng gặp nó tại Khoảng lặng, hắn đúng là tri kỷ của nó. Hắn ko cố gặng hỏi những chuyện đã sảy ra chỉ im lặng nghe nó khóc rồi khi nó mệt lả đi thì hắn lại đưa nó về, hắn cứ âm thầm bên nó như thế, đi bên cạnh nó như một cái bóng để nó có thể dựa vào bất cứ lúc nào khi mệt mỏi.
Hôm nay hắn cũng đến, nhưng hắn ko im lặng như mọi hôm nữa mà thay vào đó hắn mắng nó, quát nó. Lần đầu tiên hắn nổi giận với nó, nó hiểu tại sao vì nó sai nên nó ngồi im nghe hắn nói, nghe hắn quát tháo. Chỉ có điều hôm nay nó ko khóc, mó cần tỉnh táo để giúp ai đó vượt qua cơn khủng hoảng lúc này.
- Em đã tỉnh táo lại chưa? Em cứ như thế thì làm sao có thể làm chỗ dựa cho Lê Thái, nếu ko muốn nó như thế nữa thì kéo nó ra khỏi mới bòng bong đó đi, kéo nó ra khỏi những thứ mà em biết là ko có lợi cho sức khỏe của nó ấy. - Thanh Tùng dùng giọng gay gắt để nói với nó.
- Em biết phải làm thế nào đây? Em kéo anh ấy ra bằng cách nào khi mà lý trí của anh ấy ko muốn thoát khỏi những thứ đấy. Anh tưởng em ko thử à, em đã làm biết bao nhiêu là cách để giờ em nhận được cái gì? Em đang mất dần anh ấy rồi. - Giọng nó bắt đầu lạc đi, nó đã ko muốn khóc nhưng cứ nghĩ đến giờ này Lê Thái lại đanh nhốt mình ở văn phòng mà chìm vào những thứ đó là nó lại ko thể chịu được mà bật khóc.
- Em hãy đến chỗ nó đi, nếu cần thiết phải đánh cho nó tỉnh lại thì cũng làm đi. Phải kéo nó lại trước khi mọi chuyện quá muộn. - Hắn vừa nói với nó vừa tưởng tượng lại cái cảnh lúc Lê Thái cãi ba anh và bị ông từ mặt. Lúc đó nếu ko có trận đánh thừa sống thiếu chết thì có lẽ đã ko có Lê Thái của ngày hôm nay.
- Được, em sẽ nghe anh. Nhất định phải làm cho anh ấy tỉnh lại mới được. - Nó nói với giọng quyết tâm và đứng dậy cầm túi xách bước đi ngay để lại đằng sau một người nhìn theo bóng nó mà sót xa.
Hắn cũng yêu nó kém gì Lê Thái đâu, vậy tại sao nó lại chọn Lê Thái chứ ko phải là hắn. Nếu nó chọn hắn thì những đau khổ của ngày hôm nay nó có phải gánh chịu ko? Hắn ko dám khẳng định là ko nhưng hắn cũng sẽ ko để nó phải khóc trong âm thầm như những ngày vừa qua. Hắn sẽ làm nó hạnh phúc hơn Lê Thái.
Nó bước vào phòng mà khói thuốc lá nồng nặc cả căn phòng, nó tìm thấy anh ở một góc phòng, mới có một đêm ko gặp anh mà dường như thay đổi quá nhiều, râu mọc dài hơn, quần áo xộc xệch, đôi mắt thâm quầng trũng sâu của người thiếu ngủ trầm trọng. Nó nhẹ nhàng đi đến bên anh đưa tay giật lấy chai rượu đã vơi đi một nửa trong tay anh. Trên sàn vương lại những đầu lọc của thuốc lá, những tàn thuốc rồi cả những vỏ chai rượu mà nó biết ruột của những cái chai đó đã nằm trong dạ dày của ai kia. Anh vẫn cần chắc chai rượu trong tay ko để cho nó cướp lại. Tức giận vì hành động đó của anh nó quát lên:
- Anh thật sự muốn chết hay sao hả? Có thời gian ngồi đây mà uống rượu thì tại sao ko tìm cách mà thoát khỏi hiện tại này. Nếu ba mẹ anh biết giờ anh như thế này thì họ sẽ thế nào?
Nó vừa hét vừa lay mạnh người anh như muốn đánh thức anh khỏi cơn say, nhưng có một điều nó ko biết là trong những ngày qua dù anh có uống bao nhiêu cũng ko hề say. Anh muốn uống say để quên đi tất cả, để ngủ một giấc thật ngon, để khi tỉnh dậy tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng sự thật nó thường phũ phàng biết bao. Anh càng uống anh càng tỉnh, càng muốn ngủ để mơ một giấc mơ đẹp thì anh toàn mơ thây những người đuổi theo anh để đòi nợ. Giờ anh sợ ngủ, chỉ cần anh nhăm mắt lại cơn ác mộng ấy lại kéo đến, vì thế ngày cũng như đêm, anh cứ mở mắt như thế. Mấy thùng rượu ba anh mua về khi sang Lào tập trận đã được anh gần như tiêu thụ hết.
Tiếng hét của nó dường như ko có tác dụng gì với anh, tiếp tục làm việc quen thuộc của nhiều ngày qua, anh ngửa cổ để dốc vào cổ họng mình thứ nước vừa cay vừa đắng. Cái thứ giống như cuộc sống đang dành cho anh, cay đắng, khổ đau . . . Có lẽ chỉ đến khi chết đi anh mới có thể được giải thoát khỏi những chuyện như thế. Ý nghĩ "chết sẽ giải thoát được tất cả " chạy sẹt qua trí não anh, như một cái gì đó thôi thúc, anh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rồi trở ra với một lưỡi dao. Hết nhìn lưỡi dao rồi lại nhìn căn phòng anh đã ở suốt những ngày qua đột nhiên anh cười lớn rồi phát ra những câu đáng sợ:
- Hoàng Lê Hải, tại sao anh lại hại đời em trai của anh như thế này? Tôi đã làm gì sai để giờ đây phải chịu sự hành hạ từ những việc anh gây ra? Có phải anh ghét tôi đến mức ép tôi vào con đường phải chết như thế này ko? Được thôi, vậy anh chống mắt lên mà xem, tôi chết để cho anh vừa lòng. Tôi chết để giải thoát cho những gì tôi đang phải chịu đựng.
Nó nhìn anh sợ hãi, lưỡi dao kia đang ngày càng tiến gần đến cổ tay anh, một người vừa uống rượi như anh chỉ cần một vết cắt sâu vào động mạch có thể chẳng thể cứu được nữa. Anh dường như ko để ý đến sự tồn tại của nó mà điệu cười càng ngày càng lớn và lưỡi dao sắc bén kia ngày một gần với da thịt anh hơn.
Hoảng loạn, đó là từ chính xác nhất để miêu tả tâm trạng của nó lúc này, nó phải lảm gì để lôi anh ra khỏi cơn mê, để đưa anh trở về là con người thật của anh. Ý thức được điều gì đó nó chạy nhanh về phía phòng vệ sinh rồi mang theo một xô nước. Nó hành động nhanh nhất có thể, đưa xô nước hất thẳng vào mặt anh. Khi chiếc xô vừa rơi khỏi tay nó cũng là lúc anh đưa mắt đôi mắt nhìn về phía nó. Thấy anh như vậy nó hét lên trong sự sợ hãi:
- Anh điên rồi sao? Nếu cách đó giải quyết được vấn đề thì đã có rất nhiều người chọn rồi. Nếu thật sự phải chết thì người nên chết đi chính là anh trai anh chứ ko phải là anh. Anh có nghĩ đến em trong giây phút đó ko? Có nghĩ đến ba mẹ anh ko? Có nghĩ đến những người yêu thương anh ko? Anh thật sự ích kỷ như vậy sao?
Từng lời nói của nó như từng nhát dao đâm sâu vào trái tim anh, trong lúc mất đi lý trí anh đã có những hành động thật ngông cuồng. Đôi mắt kia lại một lần nữa khóc vì anh, anh đã làm khổ người con gái anh yêu quá nhiều rồi. Phải rồi, nó nói đúng, anh đã ích kỷ rồi chăng, đưa mắt nhìn xuống tay anh giật mình vì trên tay là lưỡi dao sắc bén. Liệu nó ko có mặt ở đây thì trong lúc hoảng loạn ko biết anh đã làm nên chuyện gì rồi. Ném mạnh lưỡi dao xuống sàn anh chạy lại ôm nó
- Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em. Đừng khóc nữa được ko? Nước mắt em rơi làm tim anh đau lắm, xin em anh đã đau đủ rồi, anh ko còn sức để đau thêm nữa đâu.
Nước mắt anh rơi trên vai nó, nó cảm nhận được dòng nước nóng hổi đó như thấm qua lớp áo mà ngấm vào da thịt mình. Anh đau, nó cũng đau có kém gì anh đâu, anh có biết anh đã làm nó sợ như thế nào ko? Giây phút ấy nó tưởng như đã mất anh rồi, trái tim nó như thắt lại, hô hấp dường như cũng đã dừng lại từ giây phút ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...