Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, con người thay đổi, tình cảm thay đổi nhưng có một giấc mơ vẫn ko thay đổi. Giấc mơ đó vẫn thường xuất hiện vào mỗi đêm kể từ cái đêm cuối cùng ở Việt Nam đó.
Nhiều khi Tuệ Minh muốn đuổi theo người con trai trong giấc mơ của nó, nhưng cứ khi nó đến gần thì người ấy lại như tan vào ánh sáng ko để lại bất cứ một dấu vết nào. Giấc mơ ấy quen thuộc đến độ đêm nào nó ko mơ thấy thì ngày hôm sau nó thấy lại. Nhiều lần nó kể cho My nghe thì chỉ nhận được một câu trả lời rằng: Cậu suy nghĩ nhiều quá nên mới thế thôi.
Bước ra khỏi phi trường, Thanh Tùng đã đứng ở đó đợi anh từ khi nào. Vẫy tay chào bạn, anh đi nhanh về phía đó. Vậy là từ nay anh và nó sẽ sống chung dưới một bầu trời rồi.
- Cậu chờ tớ có lâu ko? - Lê Thái hỏi Thanh Tùng.
- Lâu đến độ tớ vừa kịp hỏi tên của một người cũng đứng chờ người thân của mình. - Thanh Tùng trêu lại anh.
- Chúng ta về nhà hay đi ăn mừng cho cuộc hội ngộ đầy bất ngờ này? - Tùng hỏi khi thấy Lê Thái im lặng.
- Cậu cho tớ về nhà đi, tớ hơi mệt nên cần nghỉ ngơi.
- Ừ, vậy tớ đưa cậu về nhà nhé.
Nói xong Thanh Tùng lái xe đưa Lê Thái về khu nhà mình đang ở. Trên đường hai người ko hề nói thêm bất cứ một lời nào nữa. Tùng thì đang thắc mắc ko biết tại sao Lê Thái lại đến nơi này mà ko phải là về Việt Nam. Còn Thái thi đang suy nghĩ xem nên gặp nó như thế nào để gây ấn tượng với nó nhất.
- Cậu lên nhà trước đi, giờ tớ phải đi làm. Tối về tớ sẽ đưa cậu đi thăm Paris nhé. - Thanh Tùng dừng xe trước nhà nói với anh.

- Ừ, mình lên đây. Chúc cậu làm việc vui vẻ nhé.
************
Những năm tháng Lê Thái ra đi, Thạch Thảo vẫn ôm trọn mối tình này trong tim hi vọng một ngày nào đó anh sẽ quay về bên mình. Giờ cô đã là giảng viên của một trường đại học trong nước. Số phận an bài cho cô yêu một người đàn ông nhưng người đó lại ko hề yêu cô. Trên đời này liệu có bao nhiêu người si tình như cô đây? 6 năm qua cô đã từ chối biết bao nhiêu chàng trai đến với mình.
Cô ko mạnh mẽ được như Thu Hương. Người con gái ấy đã quên Thanh Tùng và an phận với một anh chàng sĩ quan quân đội nào đó. Nếu tình yêu thật sự dễ dàng thay đổi như thế thì có lẽ cô đã ko phải đau như thế này.
- Em hẹn chị ra đây có chuyện gì ko? - Thạch Thảo lên tiếng trước.
Thu Hương nhìn người con gái trước mặt mình rồi lên tiếng:
- Anh em đã khá thành công ở Mỹ rồi, bây giờ anh ấy đang ở Pháp chơi với anh Tùng. Nếu chị vẫn còn yêu anh ấy như thế thì hãy đi và mang anh ấy về đây.
Dù ko có cảm tình với Thạch Thảo nhưng Thu Hương vẫn tôn trọng người con gái này. Cô gái này hiền lành đến nhu nhược, người mình yêu mà ko biết giữ lấy mà lại để cho anh cô ra đi. Thật ko biết nên khen cô ấy là cao thượng hay là mắng cô ấy nữa.
- Chị có thể giữ anh ấy lại bên mình sao? Em là em gái anh ấy, chắc em cũng hiểu được tính cách anh ấy mà.

- Em hiểu nhưng anh em là người luôn sống vì những người thân yêu và điều quan trọng là anh ấy chưa bao giờ làm trái ý của mẹ em.
- Như vậy thì được gì? Cái chị cần là tình yêu của anh ấy chứ ko phải là con người của anh ấy. - Thạch Thảo nén tiếng thở dài nói.
Cô hiểu Thu Hương cũng chỉ muốn tốt cho cô mà thôi. Nhưng tình cảm là thứ vốn ko thể gượng ép được. Nếu cứ cố gắng ép buộc liệu cô và anh có đi theo vết xe đổ của anh Hải hay ko?
Cuộc hôn nhân ấy đổ vỡ có lẽ cũng do một phần những người trong ngôi nhà ấy. Sống với một bà mẹ chồng khó tính, luôn xét nét từ bước đi đến câu nói thử hỏi ai có thể chịu đựng được. Hơn nữa, có bà mẹ chồng nào trước mặt con dâu luôn nói về những người bạn gái trước đây của con trai rồi lại có lối ví von so sánh này nọ. Chị Hiếu Anh có thể vượt qua được 12 năm trong ngôi nhà đó thật sự cô cũng khâm phục chị ấy rất nhiều.
- Em đã tạo điều kiện cho chị gần anh ấy mà chị ko biết nắm bắt thì đó là lỗi của chị nhé. - Thu Hương nhìn người con gái trước mặt tức giận.
- Chị cảm ơn ý tốt của em nhưng chị ko thể làm như em được. Chị sẽ luôn ở sau anh ấy, khi nào anh ấy cần đến chị nhất định chị sẽ có mặt.
Cuộc nói chuyện kết thúc mà Thu Hương thấy ấm ức vô cùng, cô là có ý tốt muốn chị ta và anh trai mình thành đôi, thế mà lại thành ra cô bị trách móc.
***********
Từ sau khi biết Thu Hương lấy chồng, Thanh Tùng cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Thỉnh thoảng Hương cũng gọi điện hỏi thăm Tùng nên tình cảm của hai người như những người thân trong gia đình. Cô còn cảm ơn anh vì lúc đó anh đã nhất quyết ko cưới cô để bây giờ cô có một người chồng thật tuyệt vời. Cô cũng thổ lộ với hắn, thật ra thì thời gian đó cô ko yêu hắn nhiều như thế nhưng vì cái bản tính ăn thua của cô nên cô mới quyết tâm có bằng được hắn như thế. Cô còn gửi lời xin lỗi Tuệ Minh vì những việc ngốc nghếch mà cô đã làm với nó.
Lê Thái đã ở Pháp được một tuần, Thanh Tùng thỉnh thoảng cũng dẫn anh đi chơi đâu đó nhưng dường như dạo này hắn rất bận nên anh cũng ko làm phiền hắn làm gì.

Đang dạo quanh Paris, anh dừng chân trước cổng nhà thờ Đức Bà. Có nên cầu nguyện một chút ko nhỉ? Anh nghĩ thầm vì hôm nay anh quyết định đi gặp nó. Suy nghĩ hồi lâu anh cũng bước chân vào trong. Dù đã được biết đến kiến trúc của nhà thờ này nhưng anh ko khỏi choáng ngợp trước không gian của nó. Theo học chuyên ngành kiến trúc đã lâu, biết đến rất nhiều công trình nổi tiếng nhưng đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy tổng quan kiến trúc cổ gothic lớn như thế.
Dừng lại. Anh phải dừng lại trước khi lại đi sâu tìm hiểu, hôm nay mục đích của anh là gì anh phải thực hiện trước đã. Sau khi cầu nguyện xong anh bước thẳng đến bệnh viện mà có nó và Tùng đang làm việc.
Vừa bước vào anh đã nhận ra nó. Tuy là nó có thay đổi chút ít nhưng anh vẫn nhận ra khuôn mặt ấy - khuôn mặt đã ăn sâu vào trí nhớ của anh từ ngay lần đầu gặp ở sân bay từ 6 năm trước. Anh bước đến gần nó hỏi:
- Xin lỗi cho tôi hỏi cô có biết bác sỹ Thanh Tùng làm ở khoa tâm lý học ở phòng nào ko?
Nó ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt này nó thấy rất quen nhưng nhất thờ ko thể nhớ ra là mình đã gặp ở đâu.
- Anh tìm anh Tùng có việc gì sao? - Nó tò mò hỏi vì nếu là bệnh nhân thì nên hỏi đến quầy lễ tân để đăng ký khám bệnh chứ.
- Tôi là bạn của cậu ấy, mới đến đây được vài ngày muốn tìm cậu ấy nói chuyện thôi.
Anh ko biết phải lấy lý do nào nữa. Ko biết Thanh Tùng sau khi nghe được lý do này có cười vỡ bụng ko vì anh cũng thấy nó thật buồn cười. Ngày nào mà anh chẳng gặp hắn vậy mà giờ lại còn tìm hắn nói chuyện.
- Anh là Hoàng Lê Thái? - Nó liếc nhìn anh nhận định
Anh cũng ngạc nhiên khi thấy nó biết tên của mình:

- Cô biết tên tôi?
Đúng như nó đoán và cũng đúng như những gì Thanh Tùng hay kể với nó. Anh chàng Lê Thái này thật sự rất đẹp. Ko phải cái đẹp ương bướng như những công tử, thiếu gia choai choai khác, ko có một vẻ lạnh lùng như những tổng tài thành đạt. Anh mang một vẻ đẹp rất hài hòa như một thiên sứ. Nếu bây giờ lưng anh mọc ra đôi cánh trắng thì đích thị nó coi anh là thiên sứ thật rồi.
- Anh Tùng kể rất nhiều về anh. Ngoài anh ra anh ấy chưa bao giờ nhắc đến một người bạn nào khác nên cũng dễ đoán thôi - Nó nhún vai biểu hiện như tôi đã biết ngay từ đầu rồi.
Anh nhìn nó cười:
- Vậy bây giờ em có thể chỉ cho tôi đến phòng của Thanh Tùng được ko?
Nó cũng cười để lộ cái má lúm đồng tiền đáng yêu sau đó nó lại nhiệt tình đưa anh đến tận nơi Thanh Tùng đang làm việc. Thật ra thì nó cũng ko thân thiện đến mức này với người mà nó ko quen, chỉ là có một số tài liệu cần đưa cho Thanh Tùng gấp nên nó mới làm người tốt như thế.
Thanh Tùng nhìn thấy Lê Thái đến thì khá ngạc nhiên ko hiểu bạn mình có chuyện gì mà tìm đến tận đây. Nhưng khi nhìn ánh mắt Lê Thái hướng vào Tuệ Minh thì hắn hiểu ý đồ của thằng bạn hắn là gì.
- Cậu thăm quan Paris đến đâu rồi? - Thanh Tùng nhìn Lê Thái hỏi.
- À, cũng đi được vài nơi ở Paris, nhưng vẫn muốn cậu làm hướng dẫn viên miễn phí cho tớ. Dù sao thì cậu cũng ở đây lâu hơn tớ mà. - Giọng anh trêu đùa nhìn Thanh Tùng đáp.
- Được rồi, vào đây để tớ giới thiệu nào. - Hắn nhìn nó rồi nói với Lê Thái - Giới thiệu với cậu đây là Tuệ Minh người mà tớ vẫn hay nhắc với cậu đấy. Còn giới thiệu với em đây là Lê Thái. Chắc em vẫn còn nhớ tới người mà anh vẫn hay nói là khắc tinh của anh chứ? - Vừa giới thiệu hắn vừa giở giọng trêu đùa với mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui