Hạnh Phúc Ở Phía Cuối Con Đường
" Mẹ, cuối tuần này con có một buổi du lịch.
Con muốn cho Tiểu Minh đi cùng.
Được không ạ?"
Thiên ngồi đối diện với bà Lâm, vừa xé thịt cho Tiểu Minh vừa nói chuyện.
Vốn dĩ cô định hỏi Thanh Trì nhưng nghĩ lại liền từ bỏ.
Nói chuyện với hắn ta chi bằng kêu cô ở nhà cho xong việc.
" Du lịch ở đâu vậy? Con như vậy đem theo một đứa trẻ..." Bà Lâm đăm chiêu,nhưng nhìn vẻ mặt háo hức cùng chờ mong kia của Tiểu Minh lại không biết mở lời thế nào.
" Bà nội bà nội, hay là bà nội bảo cả ba con đi cùng.
Như thế bà nội không cần phải lo nữa rồi!"
Tiểu Minh thấy vẻ mặt lo lắng của bà liền đưa ra gợi ý.
Thằng bé có lẽ thấy được rằng bà sẽ băn khoăn về việc mẹ đưa nó đi dã ngoại.
Bà lo cho sự an toàn của nó.
Thế nhưng nếu thuyết phục được bà cho ba đi theo thì được rồi.
Bà sẽ không phải lo lắng cho nó nữa, ba mẹ của nó cũng sẽ có thời gian ở bên nhau bồi dưỡng tình cảm.
Một công đôi việc.
Một mũi tên trúng hai đích.
Nó quá thông minh đi!!!
" Đúng rồi.
Thanh Trì con đi cùng hai mẹ con nó đi.
Cả nhà ba người cùng bồi dưỡng tình cảm.
Rất tốt."
Vừa nghe thấy ý kiến của cháu trai, bà liền đồng ý luôn.
Đương nhiên vì sự an toàn của hai mẹ con và cũng vì tình cảm của hai vợ chồng cô.
" Mẹ...!con còn công ty..."
Thanh Trì nghe thấy vậy liền lập tức đưa ra lí do.
Anh mới không tham gia mấy cái hoạt động vô bổ này.
" Không sao, không sao, mẹ sẽ thay con quản công ty.
Cứ đi đi.
Quyết định vậy đi.
Mẹ ăn xong rồi về phòng trước đây."
Không để cho anh phản bác, bà Lâm cứ thế đi về phòng.
Trong lòng cười trộm.
Tên tiểu tử này mặc dù lạnh lùng nhưng việc mà bà đã quyết, hẳn là cũng không thể phản kháng.
Thanh Trì nhìn bóng dáng mẹ đi vào phòng cau mày thành chữ xuyên.
Đánh mắt sang nhìn về phía cô và Tiểu Minh khiến cả hai hoảng loạn.
Tiểu Minh phát giác được lửa giận của ba mình liền đặt bát xuống chạy lên nhà.
Vứt lại cục diện rối rắm cho mẹ giải quyết.
Cậu đúng là thông minh quá đi!!!
" Mẹ, con no rồi!"
Cứ thế biến mất ở góc cầu thang.
Cả bàn ăn chỉ còn hai người.
Không khí cứ như vậy lạnh lẽo.
Không tự giác cô cảm thấy lạnh sống lưng.
Ánh mắt của anh lúc này rất rất rất nguy hiểm.
" Lần sau, bớt tham gia mấy trò vô bổ này đi.
Đừng đem cái tư thái vui chơi về đây rồi lôi kéo con trai tôi.
Phiền phức." Dứt lời liền bỏ đũa xuống đi thẳng lên phòng.
Làm như tôi muốn ý.
Sao anh không thử coi lại anh xem.
Tôi đây thèm vào nhé.
Còn nữa, bổn cô nương đây thích anh cấm được chắc.
Hừ!
Thu dọn bát đũa thả vào bồn rửa mà tức giận không nguôi.
Nói cô vui chơi?
Tuổi của cô chính là đang vui chơi nha.
Hắn quản được chắc???
Hắn dám quản cô thì phải xem có bản lĩnh hay không đã.
Lật bàn!!!
Hắn mà dám thì cô cũng chẳng thể làm gì được.
Cô cũng bất lực...
~~~Khóc một dòng sông~~~
Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp, cô mới lên lầu.
Trực tiếp đạp cửa đi vào tỏ rõ thái độ của mình nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh như dao quét qua khiến mọi khí thế lại bị thu liễm hết sạch.
(Khóc một dòng sông ).
Cố làm lơ ánh mắt sắc lạnh, cô lấy đồ của mình đi sang phòng Tiểu Minh.
Có cho cô mười lá gan cũng không dám chọc vào hắn lúc này.
"Tiểu Minh, mẹ ở phòng con tối nay nhé!!!"
Bày vẻ mặt đáng yêu với Tiểu Minh để thằng bé đồng ý.
Phải biết là Tiểu Minh rất ghét có ai vào phòng mình mà ở qua đêm.
Mà cô thì dự định tối nay chắc chắn sẽ ngủ qua đêm ở đây rồi.
Đến gối cũng ôm sang luôn rồi.
Rất may là Tiểu Minh yêu quý cô, nghe cô trưng cầu ý kiến liền một mặt chỉ hận không thể lôi kéo cô ngủ luôn ở đây suốt đời.
Nhận được sự đồng ý của Tiểu Minh, cô liền thoải mái ném gối lên giường, vứt gọn máy tính vào một góc rồi nhảy lên ôm lấy thân hình bé nhỏ đáng yêu của Tiểu Minh.
Cả hai cười nắc nẻ với nhau.
Chơi đùa một lúc, cô liền lấy một cuốn sách cho Tiểu Minh đọc còn mình thì ôm máy tính viết luận văn.
Một lớn một nhỏ chăm chú học bài đến phi thường nghiêm túc.
Vừa dừng tay liếc sang chỗ bên cạnh thì thấy Tiểu Minh đã ngủ quên.
Trên tay vẫn còn ôm quyển sách đang đọc dở.
Mới năm tuổi thôi mà đọc thông viết thạo.
Cô cũng rất khâm phục thằng bé này.
Nhớ tới cô ngày trước còn chẳng nhìn nổi một chữ nghĩ gì đến viết.
Và lại, nếu ngày đó cô không bị mất đi thị lực thì chắc chắn cô cũng không bỏ lỡ nhiều thứ như vậy.
Đã bỏ lỡ rất nhiều, bao gồm cả người mà cô yêu...
Nhẹ nhàng lấy quyển sách ra khỏi tay thằng bé rồi chỉnh tư thế thật thoải mái cho nó ngủ.
Lúc này cô mới gập máy tính lại tắt điện nằm xuống ôm lấy nó mà ngủ.
Cảm nhận được sự ấm áp của cô, Tiểu Minh liền cọ tới trong lòng cô chọn một tư thế thoải mái mà ngon giấc.
Nhẹ đưa tay xoa đầu thằng bé, cô cũng nhắm mắt ngủ.
Cạch!
Thanh Trì đẩy nhẹ cửa phòng Tiểu Minh thì thấy cả hai mẹ con đã ôm nhau thành một đoàn mà ngon giấc thì nheo mắt nghi hoặc...sau đó liền nhẹ nhàng khép của về phòng.
Anh cũng rất hiếu kì khi thấy Tiểu Minh có thể đồng ý cho cô ngủ
cùng.
Anh không lạ khi từ lúc Tiểu Minh bốn tuổi tới giờ liền đặc biệt thích ngủ một mình, đến cả bà nội muốn ngủ cùng nó cũng
cự tuyệt từ chối.
Không được liền nháo không muốn ngủ.
Vậy mà lần này lại có thể ôm cô ngủ ngon lành đến vậy.
Nếu để Thiên biết lúc này anh đang nghĩ gì chắc hẳn liền một tư thế hống hách hiên ngang cho rằng: Lão tử lợi hại.
Ngươi mà cũng đòi ganh tỵ.
Tới ganh tỵ đi...
Sẽ như vậy...!chỉ tiếc là cô không biết.
Quay về phòng, anh liếc nhìn khung ảnh cưới ở góc phòng liền thở dài.
Anh không muốn làm vậy với cô nhưng anh không cho phép bản thân mình động lòng lần nữa.
Sau cái chết của Khương Loan anh càng không cho phép.
Bởi vì người có thể khiến cho anh tin tưởng, có thể đi cùng anh suốt đời đã không còn tìm được nữa.
Anh không muốn cô động tâm vì anh.
Hơn nữa nếu không phải Tiểu Minh cần, anh cũng không nghĩ sẽ tìm mẹ cho thằng bé đâu.
Anh đã từng nghĩ sẽ đi tìm cô gái mà anh yêu thương ấy nhưng lại không có can đảm.
Bởi vì anh đã kết hôn, đã làm trái lời hứa với cô ấy.
Anh không dám tìm hiểu vì sợ tìm ra rồi anh phải đối mặt với sự thật.
Đó là cô ấy vẫn chờ anh, vẫn luôn chờ anh thực hiện lời hứa chỉ có anh là làm trái lời lời hứa, phụ lòng của cô.
Anh sợ nên đến giờ vẫn không dám đối mặt.
------------------------------------------------
"Anh nói sao? Có người biết về sự biến mất của Lâm Vũ Trạch sao?"- Đăng bật dậy khỏi giường.
Câu nói này khiến anh lập tức thoát khỏi cơn buồn ngủ.
"Được rồi.
Ngày mai tôi tới gặp anh ở chỗ hẹn như mọi lần.
Cảm ơn và vất vả cho anh rồi.
Hẹn gặp lại!"
Cúp máy, ánh mắt Đăng thoáng qua một tia vui mừng nhưng lại nhanh chóng thay thế bằng sự lo lắng.
Nếu như thật sự tìm ra tin tức của Vũ Trạch...vậy cuộc hôn nhân hiện tại của Thiên thì sao?
Anh có thể đảm bảo rằng chỉ cần để Thiên biết thì chắc chắn rằng cô sẽ lập tức ly hôn mà cất công quay lại.
Nếu như vậy...
Lòng anh thật sự bất an.
Nếu như không có tin tức, thì có phải cuộc hôn nhân vẫn duy trì.
Nhưng nếu vẫn duy trì thì em gái anh mãi mãi không hạnh phúc.
Ở cạnh người mà nó không yêu, làm sao nó hạnh phúc cho được.
Đăng vò đầu khó khăn với đống suy nghĩ loạn thất bát tao của mình.
Trước hết cứ đừng nói gì cho Thiên còn hơn.
Anh sẽ tự bản thân xác nhận chuyện này rồi mới nói cho cô.
Anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt trông chờ của cô rồi lại thất vọng về nó.
Anh rất đau lòng.
------------------------------------------------
"Đợi chờ là hạnh phúc...
Hay là...kết thúc của niềm tin?"
Câu hỏi này Thiên chưa bao giờ trả lời được và cô cũng không dám trả lời.
Cô đã đợi chín năm rồi.
Hạnh phúc không?
Chỉ toàn là đau khổ xen lẫn thất vọng chán chường.
Kết thúc?
Cô không cam tâm.
Mỗi lần nghĩ mình sẽ bỏ cuộc, cô đều nhìn lại khoảng thời gian mà mình chờ đợi.
Khoảng thời gian đó đủ dài để mỗi lần cô nhìn lại sẽ đều tự an ủi bản thân mình rằng: Đã đợi nhiều lắm rồi, đợi thêm một chút nữa cũng chẳng sao.
Và rồi lại tiếp tục đợi.
Chín năm cứ thế qua đi.
"Thiên...!đang nghĩ cái gì mà say sưa vậy?"
Tĩnh Vy vỗ vào vai của Thiên.
Vy biết mỗi lần nó lâm vào trạng thái trầm tư này chính là lâm vào hồi ức trước kia.
Cái vỗ đó đưa Thiên từ hồi ức trở về với hiện thực.
Cô ôm cốc nước nhấp một ụm rồi quay sang nhìn đứa bạn.
"Thành đâu?"
"Đi lấy cái gì đó! Sẽ quay lại nhanh thôi!"
Tĩnh Vy kéo cái ghế bên cạnh cô ngồi xuống gọi một cốc nước hoa quả nhìn chằm chằm con bạn thân mà suy tư.
"Nhìn tao như vậy làm gì? Chưa đủ thảm sao?"
Nhấp thêm một ngụm nước nữa, Thiên cười giả lả hỏi Tĩnh Vy.
Gật đầu cái rụp.
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của con bạn, Thiên cười trừ cúi đầu nhìn lại bản thân.
Kết luận một câu...thảm thật!
"À mày biết không? Hình như Thành đang có ý định gì đó.
Dạo này thấy cậu ấy có vẻ bận!"
Tĩnh Vy ngồi thẳng người căng thẳng hỏi nhỏ bạn.
Thiên nghe vậy lập tức nheo mắt nhìn Tĩnh Vy dò xét.
"Đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó.
Tao cũng không biết gì hết mà.
Chỉ thấy lạ thôi."
Tĩnh Vy rùng mình giải thích.
Ánh mắt đó làm cô sởn hết cả da gà.
"Đến lúc cần nói tự khắc mình sẽ nói thôi.
Hai người các cậu không phải thắc với mắc đâu.
Đông Thành trước nay làm việc tuyệt đối không dối trá với bạn thân."
Đông Thành khoác vai hai người thì thầm.
Thiên và Tĩnh Vy đồng thời nheo mắt nhìn sang, vẻ mặt rất là nghi ngờ.
Đông Thành bỏ qua ánh mắt của hai người họ cười tủm tỉm đi về chỗ ngồi gọi thêm cốc nước cả ba cùng ngồi tám chuyện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...