Hạnh Phúc Ở Cổ Đại


Chu Anh Anh vừa mới ngóng trông Hàn Tam đánh trận thêm vài năm nữa, trong nháy mắt nàng nhận được tin tức như vậy, nàng sững sờ một lúc, không biết nên phản ứng như thế nào.Lúc này, bàn tay hơi lạnh của Hứa di nãi nãi chạm vào gò má nàng nói: "Di mẫu biết con đang lo lắng cái gì...!tiểu a Anh của chúng ta xinh đẹp như vậy, Tam gia gặp con sẽ thích vô cùng.

"Khi Chu Anh Anh nghe xong lời này, lòng nàng nặng trĩu: Ai muốn hắn thích mình đâu, tốt nhất là không thích."Vậy...!Khi nào hắn trở lại?""Chúng ta đã nhận được tin cách đây vài ngày, có lẽ là ba ngày sau.”Lúc này, Chu Anh Anh không thể ngồi yên được nữa, "Ba ngày? Nhanh quá..."Hứa di nãi nãi chỉ mỉm cười: "A Anh ngốc nghếch, nhanh ở đâu chứ? Hai đứa đã thành thân được hai năm, bây giờ mới gặp nhau," bà ta chắp tay niệm Phật, "May mà Tam gia bình an trở về, nếu không di mẫu phải giải thích với cha mẹ con như thế nào đây?" Sau đó bà ta liền quay sang dặn dò bốn cô nàng Xuân: "Tam gia sẽ sớm trở về.


Những ngày này, các ngươi phải tận tâm hầu hạ Tam nãi nãi, nói với nãi nãi nhiều hơn về chuyện trước kia, đừng để hai vợ chồng cảm thấy quá xa lạ khi gặp lại nhau."Bốn cô nàng Xuân dồng thanh trả lời, Hứa di nãi nãi lại dặn dò các nàng thu dọn quần áo và giường, chờ Tam gia trở về có thể nghỉ ngơi thật tốt.Hứa di nãi nãi giao phó xong tất cả những việc cần làm, khách sáo vài câu với Chu Anh Anh liền rời đi.

Bà ta vừa đi, bốn cô nàng Xuân liền giống như mấy chú ong nhỏ vòng tới vòng lui trong phòng, kiểm tra kỹ càng mọi thứ, chuẩn bị đón Hàn Tam trở về.Chu Anh Anh nhìn bốn cô nàng Xuân đang loay hoay xung quanh, nàng đột nhiên có cảm giác lãnh đạo sắp đột kích kiểm tra hiệu suất, sự lo lắng của người làm công lại đột nhiên hiện lên trong đầu nàng -- nàng vừa mới được tận hưởng vài ngày, lãnh đạo đã đi công tác trở về.


Chu Anh Anh nghĩ nghĩ, lại bơ phờ lăn lộn trên giường La Hán một lúc, thấy bốn cô nàng Xuân không để ý đến mình, vì vậy nàng đi xem hòm xiểng mà bọn họ đang dọn dẹp.

Sau đó, nàng giũ một bộ quần áo nam ra, khoa tay múa chân một cái -- mặc dù nàng không biết ngoại hình của Hàn Tam, nhưng nhìn vào chiều rộng và chiều dài của quần áo, liền suy đoán ra vóc dáng của Hàn Tam chắc chắn phải cao và gầy.Lưu Xuân ở bên cạnh nhìn thấy, mỉm cười hỏi nàng: "Nãi nãi muốn may vài bộ quần áo cho Tam gia sao?"Chu Anh Anh nghe xong lập tức nhét quần áo trở về, lắc đầu nói: "Ngay cả kim cầm làm sao ta cũng quên thì làm sao may quần áo được?”Lúc này, Lưu Xuân thở dài: "Thật đáng tiếc, trước kia nữ công của nãi nãi rất tốt!"Vừa nói xong thì đã bị Xuân Thâm trừng mắt, Xuân Thâm quay sang an ủi Chu Anh Anh: "Nếu nãi nãi muốn thêu chút gì đó cho Tam gia, thì dặn chúng em làm cũng giống như nhau."Chu Anh Anh Anh thậm chí còn không biết vạt áo của mình nên đắp từ trái sang phải hay từ phải sang trái, thì làm sao có thể nghĩ ra nên thêu cái gì, vì vậy nàng lắc đầu nói: "Có lẽ Tam gia vẫn đang cao lên, quần áo làm theo vóc người trước kia của hắn có thể không vừa, cho nên chờ hắn trở về đã."Bốn cô nàng Xuân nghe Chu Anh Anh lời nói này có lý, liền quên mất chuyện thêu thùa, mỗi người tự đi làm việc của mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận