Hạnh Phúc Nhỏ Dễ Thương


Tư Lật ngủ rất trễ, ngày thứ hai thức dậy thì Duyệt Nhất Trầm đã ra khỏi cửa rồi.

Trong phòng bếp có một dì đang bận rộn công việc, lúc nhìn thấy cô thì lịch sự chào hỏi: “Bạn nhỏ đáng yêu dậy rồi à, chào buổi sáng.

Tôi là bảo mẫu do Duyệt tiên sinh mời đến tên Tiểu Lý, chuyên môn phụ trách chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cháu.”
Tư Lật đứng ngơ ngác ở cửa cầu thang: “Lý, dì Lý xin chào.”
Dì Lý cười tủm tỉm: “Xin chào, thật ngoan.

Duyệt tiên sinh đi làm rồi, tôi đang nấu cháo, cháu rửa mặt xong là có thể dùng rồi.”
Tư Lật cảm ơn một tiếng, sau đó xoay người lập tức lên lầu gọi điện thoại cho Duyệt Nhất Trầm.
“Tôi cũng không phải trẻ con, mời bảo mẫu cho tôi làm gì!” 
Duyệt Nhất Trầm cười hỏi lại: “Cô không phải trẻ con thì ai mới là trẻ con?”
“Nhưng cái này cũng khoa trương quá rồi.” Tư Lật thật sự không biết phải nói gì mới tốt: “Tôi thật sự không cần.”
“Tôi không yên tâm một mình mình cô ở nhà, cô ngoan ngoãn một chút, hôm nay ở nhà đừng chạy lung tung, tôi làm xong công việc sẽ trở về.” Giọng nói của Duyệt Nhất Trầm rất dịu dàng, mang theo chút hương vị dụ dỗ không dễ phát hiện: “Để tôi kêu dì ấy mua đồ ăn vặt cho cô, lúc cô rảnh rỗi có thể xem tivi, trên lầu còn có phòng sách, trong đó có máy chiếu và máy chơi game.”
“Tôi có thể về nhà không?”
“Nghe lời.” Bên đó có người đang gọi anh, anh trả lời một tiếng, rồi lại bồi thên một câu: “Tôi bên này hơi bận, cô đừng chạy lung tung, đợi tôi về rồi nói tiếp.

Đúng rồi, tôi phải để dì ấy trông coi cô cẩn thận, nếu như không thấy cô, tôi phải từ chỗ studio nhiếp ảnh chạy về tìm cô mất.”
“Duyệt Nhất Trầm!” Tư Lật vội vàng nói: “Anh đừng có làm bậy.

Vị nhiếp ảnh này rất khó có thể hẹn được, anh chụp hình cho tốt!”
“Ừm, vì vậy cô đừng để tôi phân tâm.”
Tư Lật hoàn toàn bị bắt chẹt rồi.
Sauk hi ngoan ngoãn ngồi ăn bữa sáng thì chị Kết gọi điện cho cô, hỏi thăm về chuyện phim điện ảnh, nói muốn gặp mặt cô để nói chuyện.
Tư Lật đang định đồng ý, lại cắn đầu lưỡi suy nghĩ.
Cô như thế này làm sao gặp người?
Đến bản thân cô cũng không thể hiểu rõ được, cũng cảm thấy chị Kết không có cách nào tiếp nhận, nghĩ tới nghĩ lui thật nhức đầu, cuối cùng đành phải mượn những ngày nghỉ phép này của cô không tiện gặp mặt chị ấy để làm cái cớ.
Chị Kết có chút ngoài ý muốn: “Làm sao mà xin nghỉ phép rồi? Thời gian này Duyệt Nhất Trầm vẫn còn rất bận a.”

“Chị Kết thật ngại quá, có chút việc riêng, có điều em sẽ giải quyết nhanh thôi.” Dù sao cũng vừa đi làm, cô thấy có chút có lỗi: “Sẽ không làm lỡ công việc của Duyệt Nhất Trầm đâu, mấy ngày sau của anh ấy cũng không có lịch trình gì.”
“Được rồi.” Chị Kết cũng không hồ đồ: “Em thương lượng xong với cậu ấy là được.

Gần đây chị đang dẫn dắt hai người mời, bận sắp chết tới nơi rồi, cơ bản cũng lười quản Duyệt Nhất Trầm, coi như cho cậu ấy nghỉ ngơi vậy.”
“Cảm ơn chị Kết.

Phim điện ảnh đó vẫn nên thử vai, nhưng mọi người cũng cần phải suy nghĩ cho kỹ, vì một khi đã thông qua thử vai sẽ trực tiếp gia nhập vào đoàn phim rồi.”
“Mặc dù cơ hội này rất hiếm có được, nhưng chị trước giờ thật sự không nghĩ sẽ để Duy Duy gia nhập vào ngành giải trí.” Chị Kết nói: “Có thể em không biết, ban đầu chị để Duy Duy đi quay quảng cáo công ích, cũng không nói với Duyệt Nhất Trầm, sau này công chiếu cậu ấy mới biết, gần như quậy ầm lên với tôi.”
Tư Lật kinh ngạc: “Tại sao vậy?”
“Duyệt Nhất Trầm rất quan tâm đến Duy Duy, vì vậy không hy vọng con bé còn nhỏ vậy đã vào ngành giải trí.

Mặc dù trước đây chị có ý nghĩ này nhưng cũng bị Duyệt Nhất Trầm thuyết phục rồi.” Chị Kết cười nói: “Nhưng có thể hợp tác với đạo diễn Ngô Thường, cám dỗ này thực sự quá lớn rồi.”
Tư Lật cũng nhịn không được mà cưới phá lên, đưa ra đề nghị nói: “Hay là chị thương lượng lại với Duyệt Nhất Trầm thử đi?”
“Để chị suy nghĩ lại xem sao.”
“Được, ngày phải chị trả lời cho em là được.”
Tư Lật cả buổi sáng làm ô trong phòng khách lớn của Duyệt Nhất Trầm xem phim Mỹ, dì Lý lúc làm vệ sinh ở phòng khách rất kinh ngạc: “Cái này cháu xem hiểu?”
“Cháu nghe hiểu.” Cô thuận miệng trả lời: “Hơn nữa bên dưới có phụ đề.”
Dì giúp việc còn khiếp sợ hơn: “Cháu mấy tuổi rồi, có thể biết chữ rồi sao?”
Tư Lật ngây người, sau đó nở nụ cười vô hại với dì, cười đến nổi dì giúp việc cảm thấy có chút hoài nghi thế giới rồi.

Dì vòng đến hành lang gọi điện thoại báo cáo tình hình cho Duyệt Nhất Trầm, đối phương biết được cô vẫn ở nhà thì yên tâm rồi, không hề để tâm đến việc cô có xem phim đẫm máu, con gái không tiện xem phim truyền hình hay không.
Dì giúp việc khó hiểu: “Duyệt tiên sinh à, một cô gái nhỏ, xem cái này thích hợp sao?”
Duyệt Nhất Trầm ngây ngốc một chút, sau đó cười: “Không sao, cô ấy xem không hiểu đâu.”
Dì Lý: “…”
Người lớn bây giờ thật là, không có trách nhiệm gì cả.
Cơm trưa dì giúp việc dựa vào yêu cầu của Duyệt Nhất Trầm nấu rất thanh đạm, Tư Lật phận ăn nhờ ở đậu cũng không tiện bắt bẻ cái gì, tùy ý ăn vài miếng, sau đó lại bị dì giúp việc giục đi ngủ trưa.
Cô không buồn ngủ chút nào, nằm một hồi lại bò dậy xem email, trong hòm thử có một tin do Tư Quốc Khánh phái người từ trạm cơ sở gởi tới.
Đại ý nói với cô, lần này ông vào có thể mấy tháng cũng không thể ra ngoài được, phương tiện thông tin không có tín hiệu, không có cách nào liên lạc được, để cô không phải lo lắng, lại dặn dò cô phải ăn cơm đúng giờ, làm việc nghỉ ngơi theo quy luật, đừng có lúc nào cũng giống dứa trẻ không chịu lớn.

Tư Lật nhìn thấy câu cuối cùng cảm khái không ngừng.
Ba à, con gái của ba thật sự không lớn nổi rồi làm sao bây giờ.
Tư Lật luôn là một người rất độc lập, mẹ Từ chết sớm, Tư Quốc Khánh lại thường ở ngoài khảo cố, làm nghiên cứu, cô từ nhỏ được bảo mẫu một tay nuôi lớn, sau khi hiểu chuyện thì cơ bản đều sống một mình.
Cô quen với cuộc sống như thế, cũng chưa từng cảm thấy vất vả, chỉ là thường sẽ hâm mộ những người có thể nủng nịu, có người yêu thương.
Vậy có ý nghĩa gì?
Tư Lật không muốn lâm vào tâm trạng vô vọng này, sau khi trả lời email thì bỏ máy tính qua một bên.
Cô không hề nhắc đến chuyện mình trở thành đứa trẻ trong thư, chỉ cần Tư Quốc Khánh không trở về nhà, vậy công việc của ông cho dù không hoàn thành thì cô cũng không muốn ảnh hưởng đến công việc của ông.
Chỉ có thể chờ ông về nhà rồi mới tính tiếp.
Cô ngã xuống giường, nghiêng đầu qua một bên thì nhìn thấy trên sân thượng có một bể bơi xanh thẳm.
Sáng sớm dì Lý đã rửa qua, bơm nước vào, một hồ sóng nước lóng lánh phảng phất như đang vẫy tay với cô.
Tư Lật có chút ngứa ngáy khó chịu.
Buổi trưa thu muộn khí hậu hơi cao, mặt trời treo cao, cô nằm trên giường chưa được bao lâu sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi.
“Thật nóng.” Cô lẩm bẩm tự nói: “Nếu không thì bơi chút vậy.”
Duyệt Nhất Trầm tất nhiên không thể nào chuẩn bị đồ bơi cho cô, nhưng cao nhân tự có diệu kế, Tư Lật nhảy xuống giường, từ trong tủ quần áo moi ra chiếc áo hai dây và quần short bó sát ren mặc vào, mở cửa số sát đất ra liền chạy ra ngoài.
Tầng lầu của tòa chung cư này không cao, phía sau chính là công viên um tùm, tươi tốt, trung tâm có một cái hồ nhân tạo, đứng trên sân thượng có thể nhìn không sót thứ gì.
Cảnh trí tốt như vậy, ánh mặt trời lại sáng lạn, không du ngoạn một chút thật là lãng phí.
Tư Lật ngồi bên cạnh bể bơi thử nước ấm, sau khi ngâm cái chân nhỏ thì vịn vào bể bơi từ từ xuống nước, vui sướng đến lỗ chân lông toàn thân đều như kêu gào.
Nghĩ kỹ một chút, cô thực sự rất lâu rồi chưa từng bơi lội, đừng nói bơi, đến cả bồn tắm cũng chưa từng hưởng thụ qua.
Công việc quá bận, áp lực cô tự mang đến cho bản thân quá lớn, trước đây ở Tinh Ngu người mới do cô dẫn dắt thường khiếu nại riêng tư, nói tiết tấu của cô quá nhanh, công việc nhận quá nhiều.
Có điều, Ngu Kỷ đối với chuyện này không hề có bất kỳ ý kiến gì, ở phương diện này cậu rất ngoan ngoãn phối hợp với cô.

Minh tinh có nổi tiếng hay không, ngoại trừ tài nguyên công ty tốt hay không tốt, còn cần phải xem năng lực của người quản lý.

Không thể phủ nhận chính là, Tư Lật rất có thiên phú, cô hầu như luôn có thể dự đoán chính xác bộ phim nào có khả thi, tiết mục nào có thể hot, đồng thời ánh mắt cũng đủ độc đáo, không những có thể xác định chuẩn xác hướng phát triển của mỗi một người mới, mà còn có thể tiềm được vai diễn và cách thức phù hợp nhất với họ.
Năm đó, Ngu Kỷ lúc vừa mới đi cùng cô chẳng qua chỉ là một người mẫu bình thường, những vai nam thứ trong các bộ phim mà công ty đưa cô đều từ chối hết, về sau cô giành được một vai diễn nhỏ trong phim hoạt hình cổ trang, đưa cậu gia nhập.

Kết quả nhờ phân cảnh của vai diễn đó mà cậu được rất nhiều người yêu thích, hơn nữa khả năng diễn xuất của Ngu Kỷ cũng rất tốt, từ đó mà trở nên nổi tiếng.
Cảnh tay nhỏ, chân ngắn nên khi bơi phí rất nhiều sức, nhưng tốt xấu gì cũng không để bản thân bị chìm.

Tiếc nuối chính là, sau khi bơi được nửa tiếng thì thể lực của cô bắt đầu chống đỡ không nổi, không cam tâm cứ vậy mà lên, liền bơi tới bên cạnh, dựa vào vách bể bơi nổi lên để nghỉ ngơi.

Thời điểm cô đang chìm, suy nghĩ có nên mua một cái phao hay không thì đột nhiên nghe thất tiếng mở cửa sổ sát đất, cô bé nhỏ thình lình bị dọa hết hồn, thởi điểm hoảng loạn giữ được cân bằng, vỗ phành phạch hai cái, còn sặc nước miếng.
May mà lúc Duyệt Nhất Trầm đi tới thì cô đã ổn định được cục diện, sợ bị trách cứ vẫn khéo léo bơi hai cái để chứng minh bản thân hoàn toàn không có vấn đề gì.
Duyệt Nhất Trầm đứng trên bở cúi đầu nhìn cô, biểu cảm bất đắc dĩ: “Không phải kêu cô đừng xuống nước sao?”
Tư Lật nhìn anh nhe răng cười.
Anh đương nhiên mới trở về, quần áo chụp ảnh vẫn còn chưa kịp thay đã đến phòng cô rồi.

Bộ đồ vest được đặc may riêng vô cùng phù hợp với dáng người hoàn mỹ, quần tây bao lấy đôi chân dài, dưới sự chiếu xạ của ánh sáng nước trong hồ bơi, làn da trắng của anh gần như rõ ràng dưới chiếc áo sơ mi trắng, có khí chất cao quý không lẫn vào đâu được.
Cô có chút mong chờ tác phẩm hoàn thiện rồi.
“Hôm nay chụp như thế nào?” Tư Lật hỏi: “Mới chụp có nửa ngày mà?”
“Rất thuận lời, tôi và nhiếp ảnh gia hôm nay tìm được cảm giác rất tốt, phối hợp cũng không tệ, vì vậy kết thúc công việc sớm.”
Tư Lật nên nghĩ tới.
Duyệt Nhất Trầm là người thuộc loại thiên phú trời sinh đã thích hợp trong ngành giải trí, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thân hình có thân hình, có cả khí chất và khả năng diễn xuất hiếm có.

Tư Lật luôn cảm thấy nếu như có thể làm trợ lý của anh sớm một chút, sẽ giúp anh hoạch định lộ trình thật tốt, anh nhất định có thể còn nổi tiếng hơn cả bây giờ.
Nhưng đáng tiếc, Thần nữ có lòng, Tương Vương cô mộng, anh đối với ngành giải trí đã không còn theo đuổi gì nữa.

Một người không có dã tâm, thì không thể tiến xa được trong ngành giải trí.
Duyệt Nhất Trầm khom người, đưa tay về phía cô: “Lên đi, chị Kế lát nữa sẽ qua đây.”
Tư Lật a lên một tiếng, ngoan ngoãn bơi qua, đưa tay tới lòng bàn tay ấm áp, khô ráo của anh.
Bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng lúc cầm cái tay nhỏ bé ướt át bụ bẫm kia hơi dừng lại một chút, sau đó nắm chặt, cánh tay nhẹ nhàng kéo lên, không tốn chút sức lực nào để kéo cô gái nhỏ đến bên bờ, tiếp đó không đợi cô tự mình trèo lên, hai tay chụp tới, nhẹ nhàng bế cô từ dưới nước lên.
  
“Mau để tôi xuống.” Tư Lật nhíu mày: “Quần áo của anh đều ướt rồi, đây là quần áo của nhà tài trợ a!”
Duyệt Nhất Trầm chẳng để ý chút nào, vừa bế cô vào nhà, vừa cười nói: “Nhà tài trợ đã tặng cho tôi rồi, còn tặng cả bộ lễ phục dạ hội cho phái nữ, đẹp vô cùng, tiếc là bây giờ cô mặc không vừa rồi.”
Anh để cô xuống thảm, xoay người đi lấy khăn tắm, lúc quay đầu lại thì phát hiện cô bé nhỏ này đang chật vật che lại bộ ngực, Duyệt Nhất Trầm bật cười, mở khăn ra bọc cô kín mít, sau đó ôm cô lấy ra bộ quần áo sạch sẽ từ tủ quần áo, trực tiếp ôm cô đến nhà tắm.
“Tắm cái rồi xuống dưới.” Anh để cô trên ghế của thảm chống trơn, lại đem những đồ vệ sinh được đặt trong bồn nhỏ để cô sử dụng.

Sợ cô không tiện, Duyệt Nhất Trầm còn đặt hai cái băng ghế nhỏ trong nhà tắm, một cái dùng để để đồ, cong một cái để cô ngồi tắm, sợ cô té ngã.
Tư Lật thật sự rất nghi ngờ, con gái sau này của Duyệt Nhất Trầm liệu có thể trưởng thành được không.
“Duyệt Nhất Trầm.” Tư Lật gọi người đàn ông muốn ra khỏi cửa, hỏi: “Đợi chị Kết đến rồi, anh làm sao giới thiệu tôi với chị ấy?”
Duyệt Nhất Trầm phát giác cô dùng “giới thiệu” chứ không phải là “giải thích”, lập tức hiểu ý của cô, cô không muốn để quá nhiều người biết chuyện này.

“Chỉ nói là con gái của một người bạn gởi nhờ ở đây vài ngày, như thế có được không?” Anh hỏi cô thương lượng.
Tư Lật gật đầu, sau đó lại dừng lại, nghiêm tức sửa cho đúng: “Là gởi nuôi.”
Duyệt Nhất Trầm nhịn cười: “Được, là gởi nuôi.”
Sau khi anh ra ngoài Tư Lật mới mở khăn ra, cô dẫm lên băng ghế nhỏ trước gương nhìn một cái, tuyệt vọng phát hiện, điểm sương vô cùng nghiêm trọng, Duyệt Nhất Trầm nhất định đã nhìn thấy.
Thực sự là xấu hổ quá đi.
  
Tư Lật lúc tắm xong đi xuống thì chị Kết đã tới rồi, còn dẫn theo cô bé Duy Duy nữa.

Cô còn chưa đi xuống phía dưới nhà, đã nhìn thấy Duyệt Nhất Trầm bế Duy Duy từ khoảng cách tay vịn cầu thang, đang cười nói cùng với cô bé đó: “Đợi lát nữa còn có một em gái khác xuống chơi với em, em có muốn chia sẻ phần bánh quy của em cho em gái đó không?”
Duy Duy vui vẻ đáp ứng: “Tất nhiên là được!”
Là chị Kết phát hiện ra cô trước, lúc chị quay đầu nhìn thấy búp bế Tây Dương ở cửa cầu thang rõ ràng ngẩn ra, biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
Sau đó là Duy Duy và Duyệt Nhất Trầm quay đầu lại.
“Duy Duy, gọi em gái đến chơi cùng em đi.”
Tư Lật cảm thấy toàn thể giới đang chiếm tiệm nghi của cô.
Duy Duy nhảy xuống chân Duyệt Nhất Trầm, chạy cộp cộp tới, nở nụ cười chào hỏi với cô: “Em gái xin chào.

Chị tên Duy Duy, Duy của duy nhất.

Em thật xin đẹp, em tên là gì nào?”
  
Tư Lật phát hiện trong sự tuyệt vọng, Duy Duy cũng cao hơn cô.
Duyệt Nhất Trầm đi theo tới, xoa xoa cái đầu nhỏ ướt dầm dề của cô, trong trách cứ lại đầy ý vị của sự cưng chiều: “Làm sao lại không sáy tóc? Sẽ bệnh đấy.”
Tư Lật nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: “Máy sáy tóc để trong tủ, tôi lấy không được.”
  
Cô từng thử đi lấy, nhưng cho dù có đứng trên tủ cũng lấy không tới.
Biểu cảm của Duyệt Nhất Trầm lập tức có chút áy nấy, anh bế cô lên, cũng không quay đầu lại nói: “Chị Kết, tôi dẫn cô ấy đi sáy tóc, chị ngồi trước đi.”
Chị Kết cười tủm tỉm: “Đi đi, đừng để cảm lạnh.” Lại vẫy tay với Duy Duy: “Duy Duy, lại đây.”
Tư Lật ghé lên đầu vai của Duyệt Nhất Trầm, luôn cảm thấy có chút ngại.

Duy Duy sau lưng họ hết nhìn mẹ rồi lại nhìn họ, cuối cùng vẫn quay lưng theo hai người họ lên lầu.
  
Duyệt Nhất Trầm không hề chút ý, sau khi cầm máy sáy tóc trong phòng tắm rồi lại ôm cô vào phòng ngủ mới phát hiện phía sau có một cái đuôi nhỏ Duy Duy đi theo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận