Hạnh Phúc Nhỏ Dễ Thương


"Được rồi." Anh buông kéo, dùng máy sấy thổi tóc bị cắt trên mặt giúp cô, cuối cùng cởi áo choàng bên ngoài cho cô, lôi kéo cô đứng lên soi gương.

Kết quả bởi vì vóc dáng quá thấp, cô hoàn toàn nhìn không thấy mình trong gương.
Duyệt Nhất Trầm dứt khoát ôm cô, "Thế nào?"
"Tạm được." Tuy rằng anh cũng chỉ cắt trên cơ sở vốn có mà thôi, nhưng đường nét cũng coi như lưu loát, chiều dài cũng vừa vặn, chỉ là lúc này Tư Lật mới phát hiện, anh đem mái chẻ của cô cắt thành tóc mái bằng.
Cô mất hứng, "Cắt mái bằng cho tôi là thế nào?"
Trách cô vừa bị ma quỷ ám ảnh, hoàn toàn không có để ý anh đang mân mê tóc mái của cô.
"Hả?" Anh thả cô xuống, thuận lợi sửa lại một chút tóc mái của cô, có chút không giải thích được, "Mái bằng không đáng yêu sao? Làm gì có tiểu cô nương nào để mái chẻ?"
"Tôi cũng không phải tiểu cô nương." Tư Lật theo bản năng cãi lại.
"Không phải sao?" Duyệt Nhất Trầm cong môi, con ngươi hiện lên một tia giảo hoạt, "Chờ lúc cô cao một thước rồi hãy nói."
Tư Lật đẩy anh ra ngoài cửa.
Cô tắm rửa một cái, đem tóc bị cắt xử lý sạch sẽ, sau đó ở phòng tắm sáy tóc.
Duyệt Nhất Trầm nghe được thanh âm tìm tới, ở bên ngoài gõ cửa một cái, dò hỏi: "Tư lật? Cần giúp một tay không?"
"Không cần!" Cô ở bên trong thay đổi tay, lắc lắc tay phải mỏi nhừ, có chút không thích ứng với thân thể mảnh mai này.
Cũng cần phải thay thành một mấy sấy nhỏ.
Lúc cô sáy tóc xong đi ra ngoài phát hiện Duyệt Nhất Trầm còn đứng ở cửa, biểu cảm có chút bất đắc dĩ, "Trên người tôi dính một ít tóc, có chút ngứa, cho nên có thể tắm ở nhà cô không?"
"Đương nhiên có thể, tôi đi tìm quần áo cho anh." Tóc dính trên người cực kỳ không thoải mái, cô nhường lại, đi tới cửa lại quay đầu lại hỏi: "Quần áo của ba tôi có được không?"
Người đàn ông đã bước vào cởi bỏ áo len màu xám, Tư Lật quay đầu lại liền thấy tấm lưng thấy tấm lưng cân đối với vòng eo mịn màng không nằm ở mép quần jean.
Tư Lật đầu óc nóng lên, hoàn toàn tắt tiếng.
Anh ở trước mặt trợ lý quả thực không cần lảng tránh gì cả, anh không có khái niệm về việc này, có đôi khi phải chụp ảnh tạp chí, thậm chí sẽ để nhân viên công tác cùng nhau vào phòng hóa trang giúp anh chỉnh lại quần áo.

Hơn nữa thật sự rất ngứa, anh không bao giờ muốn mặc bộ đồ này thêm nửa giây nào.
Tư Lật giữa lúc hít thở không thông an ủi mình, cô đã xem qua cái gì rồi, cởi một cái áo thì có làm sao, phải bình tĩnh, bình tĩnh mới có thể nhìn nhiều hơn.
Nhưng cô không ngờ là lúc anh cởi khuy quần đóng cửa lại.
Bên trong cánh cửa lập tức truyền ra tiếng nước chảy, Tư Lật bụm mặt rời khỏi.
Cô vào phòng Tư Quốc Khánh tìm ra một bộ quần áo, không nghĩ tới lúc đi ra anh đã trùm khăn tắm mở cửa phòng tắm ra, cô bị tốc độ tắm của anh làm cho hù dọa, "Nhanh như vậy? Hơn nữa...!Đây là khăn tắm của tôi."
Duyệt Nhất Trầm nhướng mày, đôi mắt bị nhiễm hơi nước mà càng đen nhánh, "Tắm vòi sen thôi mà, phải mất bao lâu? Tôi biết đây là khăn tắm của cô, nhưng bên trong chỉ có một cái khăn tắm, lẽ nào tôi ở trần đi ra?"
Tư Lật bị nghẹn một chút, tầm mắt đảo qua con mèo lục lạc trên khăn tắm.
Bình thường cô quấn khăn tắm, mắt mèo nằm ngay trên ngực, mà mắt mèo lục lạc vừa lúc nằm ở giữa vị trí không thể miêu tả của anh.

Tầm mắt Tư Lật cũng không biết đặt chỗ nào, càng không biết về sau sao nhìn thẳng vào khăn tắm này.

Cuối cùng qua loa đem đồ trong tay đưa qua, "Áo ba lỗ và quần soóc đều là mới, áo sơ mi là tôi tặng cho cho ba tôi, ông ấy vẫn chưa dùng tới, quần cũng là mới, ông ấy mua nhỏ rồi, anh mặc tạm vậy."
Duyệt Nhất Trầm ừ một tiếng, ung dung nhận lấy, "Cảm ơn."
Tư Lật nhanh chóng rời đi.
Anh thay quần áo tốc độ cũng rất kinh người, Tư Lật gần như là mới vừa đi tới phòng khách ngồi xuống sôfa, anh cũng đi ra rồi.
Tư Quốc Khánh tương đối béo, cho nên áo sơmi và quần đều là size lớn, Duyệt Nhất Trầm mặc lên người khó tránh có chút rộng, mà bởi vì rộng hay anh cũng đủ cao mà hơi lộ ra xương.

Anh cuốn ống quần lên hai bên, vì vậy một cái dành cho ông chú không hề có chút đặc sắc nào khi được anh mặc vào lại toát ra sự thời thượng.
Duyệt Nhất Trầm vừa đi ra ngoài, vừa xoắn tay áo sơmi tới cánh tay rắn chắc, dưới áo sơ mi trắng tinh làm nổi bật lên ngón tay thon dài vô cùng đẹp đẽ.
Tư Lật nhớ kỹ trước đây anh tham gia một chương trình truyền hình, người chủ trì bị anh mê hoặc cực kỳ, nói thẳng rằng lúc anh giơ tay nhấc chân sẽ cho người khác có cảm giác như một thước phim quay chậm.
Thật ra cũng có đạo lý, người đẹp làm gì cũng đẹp.

Duyệt Nhất Trầm lúc này cũng là cảm giác này, đang lúc anh sửa sang quần áo, nhìn bé gái nửa nằm trên ghế safa, một tay chống đầu, một chân nhấc lên thật cao đặt ở thành ghế safa, tư thế rất chướng tai gai mắt, nhưng ở trên người xinh đẹp như búp bê, nhìn thì chỉ cảm thấy vô cùng dễ thương.
Sau đó đối phương vừa nhìn đến anh trong nháy mắt nhanh chóng buông chân ngồi dậy, dáng vẻ ngoan ngoãn.
"Đi." Duyệt Nhất Trầm chỉnh xong quần áo gọi cô, "Dẫn cô đi ra ngoài ăn chút gì đó."
Cô nhóc ánh mắt sáng lên, lập tức nhảy xuống sofa, "Thật không vậy? Ăn cái gì đây?"
"Ăn cái gì cũng được, lẩu thì sao?"
Mùa thu thích hợp ăn lẩu nhất
Hai người cùng nhau xuống lầu, lúc vào trong thang máy bị người chen lấn một chút, một bà cụ nhịn không được nhắc nhở Duyệt Nhất Trầm: "Dắt đứa trẻ của cậu cho tốt, như vậy rất nguy hiểm."
Duyệt Nhất Trầm và Tư Lật đều là ngẩn ra, lúc liếc nhau Duyệt Nhất Trầm vội vã dắt tay nhỏ bé của Tư Lật, cười và nói với bà cụ: "Xin lỗi, là cháu sơ sót."
Bà cụ cũng cười: "Con gái xinh đẹp như vậy, phải giám sát chặt chẽ một chút."
Duyệt Nhất Trầm kêu ngạo gật đầu, "Bà nói rất đúng."
Tư lật: "..."
Lúc ra thang máy Tư Lật lặng lẽ rút tay ra, kết quả vẫn không rút ra được, còn bị anh nắm chặt hơn.
Cô ngửa đầu nhìn anh, khuôn mặt bày ra nụ cười nhại lại, "Con gái xinh đẹp như vậy, phải giám sát chặt chẽ một chút."
Tư Lật đỏ mặt.
Một là bởi vì anh nói cô đẹp, hai là bởi vì, anh đang nắm tay cô.
Duyệt Nhất Trầm tay của cũng rất phù hợp với con người của anh, xinh đẹp thon dài, khớp xương rõ ràng, vô cùng ấm áp, cô thật ra không muốn buông ra một tí nào.
Hôm nay thực sự phát tài rồi.
Được nam thần ôm rồi, nắm tay rồi, mua quần áo cắt tóc cho rồi, còn mời cô đi ăn lẩu.
Thực sự giống như trúng số độc đắc.
Hai người đi đến trung tâm thành phố, nghênh ngang đi đến tiệm lẩu.

Hôm nay anh không mang khẩu trang, chỉ là lúc xuống xe tùy ý cầm gọng kính che lại, ngược lại không có ai nhận ra, có lẽ vì cái kính này dễ đánh lừa quá rồi.
Hai người họ đi đến quán lẩu mà Duyệt Nhất Trầm thường đến, trước cửa quán có để hai cái thú nhún, một anh bạn nhỏ có vẻ lớn bằng cô không chịu đi, muốn ngồi thú nhún, bị mẹ cho một cái bạt tai: “Con đã ngồi hai lần rồi! Hứa với mẹ thế nào hả? Việc bất quá tam, không được khóc! Còn khóc nữa là mẹ đi đó.

Con xem bạn nhỏ nhà người ta, người ta có ồn ào như con không? Con có thấy mất mặc không?”
Tư Lật bị lôi ra làm gương, cảm thấy có chút xấu hổ, liếc mắt một cái với Duyệt Nhất Trầm, đối phương không biết có phải nhận nhầm tín hiệu gì không, cười hỏi: “Tiểu Lật Lật, con muốn ngồi sao?”
Tư Lật đột nhiên thấy da đầu tê dại, liên tục lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy sự cự tuyệt.
Người đàn ông đó lại làm như không thấy, tự mình đi đổi mười đồng tiền xu trong máy đổi tự động, mạnh mẽ ôm bế cô lên thú nhún Cừu vui vẻ.
Tư Lật lấy ánh mắt biểu thị anh ôm cô rời khỏi cái thứ đồ ngu ngốc này, nhưng anh cũng không thèm nhìn cô, cúi đầu bỏ một đồng tiền xu vào.
“Cừu vui vẻ, Cừu xinh đẹp, Cừu lười biếng, Cừu sôi nổi…”
Anh bạn nhỏ bên cạnh nhìn thấy còn khóc ghê gớm hơn: “Mẹ nhìn ba nhà người ta kìa!”
Sau đó cậu bị mẹ mạnh mẽ kéo đi.
Duyệt Nhất Trầm nhìn cô cười tủm tỉm, còn lấy điện thoại quay video, vẻ mặt tràn đầy sự hài lòng.

Mỗi lần Tư Lật cảm thấy xấu hổ muốn trèo ra đều bị ấn trở lại.
Thế là Tư Lật mặt không cảm xúc ngồi hết 10 lần, hoàn toàn làm hài lòng thú vui ác ý đó của anh.
Lúc bước xuống gần như sắp nôn rồi.
Duyệt Nhất Trầm mặt đầy chờ mong: “Còn muốn ngồi không? Tôi vẫn còn tiền lẻ.”
Tư Lật vội vàng nói: “Tôi đói rồi, ăn gì trước đi được không?”
Anh mới chịu từ bỏ.
Ông chủ của quán lẩu này là bạn của anh, hôm nay đúng lúc cũng có mặt, nhìn thấy Duyệt Nhất Trầm dẫn theo một bạn nhỏ, không khỏi mở rộng tầm mắt.
“Duyệt Nhất Trầm, cậu lúc nào đến tiểu mỹ nữ cũng không bỏ qua thế?”
Duyệt Nhất Trầm cười, mắng một tiếng cút.
Đối phương quan sát Tư Lật một chấp, biểu cảm có chút hoang mang: “Cảm thấy cô bé này có chút quen mắt a.”
Duyệt Nhất Trầm cười quỷ quyệt: “Đúng vậy.”

“Ừm, là con gái chị Kết sao?”
“Duy Duy nào có xấu thế”
Tư Lật trừng anh.
“Ây da ây da, ánh mắt trừng người khác này càng quen thuộc hơn.

Tôi nói này, không phải cậu ở bên ngoài làm loạn đến sinh ra con gái riêng đấy chứ?”
“Trước mặt trẻ con đừng ăn nói lung tung.” Duyệt Nhất Trầm cười đến không nhịn được: “Nếu như tôi có con gái đáng yêu như thế, có thể ganh tỵ với thế giới sao?”
“Cũng đúng ha”.

Ông chủ bất giác lại lâm vào trầm tư.
Duyệt Nhất Trầm đưa thực đơn cho côn, cô lại trả về: “Anh chọn là được rồi.” Sau đó cười cười với ông chủ, lễ phép nói: “Chú à, cháu phải đi pha nước chấm rồi.”
Ngữ khí của Tư Lật rất bình thường, nhưng vì âm sắc của cô rất rõ và thanh, lại có chút hồn nhiên, vì thế tiếng kêu này làm ông chủ giòn cả xương cốt: “Ây da, thật đáng yêu, để Duyệt Nhất Trầm đi đi, bục cao cháu với không tới đâu.”
“Không cần ạ.” Cô gái nói xong liền cầm chén nhỏ nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, chạy về phía nước chấm.
Ông chủ nhín theo bóng lưng của cô, cảm thấy kinh ngạc: “Mấy cô bé bây giờ thân thủ đều nhanh nhẹn vậy sao?”
“Hey…” Duyệt Nhất Trầm nhìn cô mép váy dính trên mông trong lúc ngôi, vô cùng khó chịu: “Cậu đi làm việc trước đi.”
“Quá đau lòng rồi, tiểu Trầm Trầm cậu cứ vậy mà đuổi tôi.”
Duyệt Nhất Trầm mỉm cười: “Nhân lúc trước khi tôi chưa nói chữ cút thì mong chóng biến đi.”
“Hôm nay không giảm giá!”
“Cậu lúc nào giảm giá cho tôi vậy?”
“…”
Lúc Duyệt Nhất Trầm đi đến chỗ để nước chấm nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn còn cầm chén quan sát, có một cu cậu cao hơn cô một cái đầu lại gần, galang hỏi cô có cần giúp đỡ gì không
Tư Lật lắc đầu, thẳng thắn nói: “Không cần, anh cũng không với tới đâu.”
Cậu bé đau lòng rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận