Hạnh Phúc Nhỏ Dễ Thương


Hai người ở sảnh mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Trong ngực anh ôm là trẻ em điển hình của Trung Quốc, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác (*) đó có vài giọt nước mắt, thực sự làm người thương tiếc.

Bé gái chỉ mặc một chiếc áo len của người lớn, cổ áo rộng rũ xuống, tay áo vén lệ để lộ cánh tay như ngó sen, mái tóc dày đen nhánh rũ xuống người, nhìn như là đứa trẻ tinh nghịch trộm mặc đồ người lớn.
*Phấn điêu ngọc trác: như ngọc đã được chạm khắc mài dũa, chỉ bé gái xinh đẹp đáng yêu.

Duyệt Nhất Trầm bế bé, cánh tay cảm nhận được cái mông nhẵn bóng của đứa trẻ tinh nghịch dưới lớp quần áo, liền vội vã đặt bé xuống.
Lúc này đứa trẻ tinh nghịch đã ngừng khóc một chút, nhưng đôi mắt to tròn như quả nho vẫn còn chứa đầy nước mắt lưng tròng, vành mắt đỏ âu, chiếc mũi xinh xắn hít không khí, dưới mũi có một vũng được nghi là nước mũi, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại vểnh lên, giống như một giấy tiếp theo sẽ muốn khóc lên.
"Ngoan, trước tiên đừng khóc, trong nhà còn có người không?" Anh ôn nhu thấp giọng an ủi, lại chần chừ hỏi, "Tư Lật đâu?"
Bé gái ngước cổ nhìn anh, nỗ lực ngừng nước mắt, giọng nói run rẩy, trông giống như sắp hỏng mất, "...!Tôi chính là Tư Lật."
Duyệt Nhất Trầm nở nụ cười, nhìn một chút khuôn mặt giống như đã từng quen biết, lại hỏi: "Cháu là em gái cô ấy sao?"
Là vẻ mặt hoàn toàn không tin.
"Tôi không có em gái, tôi thực sự là Tư Lật, tôi cũng không biết mình làm sao nữa, mới sáng sớm tinh mơ liền biến thành như vậy." Cô luống cuống nắm cổ áo mình, bởi vì thân hình thu nhỏ lại, vai nhỏ lại, cổ áo rộng thùng thình muốn rơi xuống, "Duyệt Nhất Trầm, tôi nên làm gì bây giờ, tôi có phải vẫn đang nằm mơ hay không, tôi có phải là bị bệnh rồi?"
Duyệt Nhất Trầm dở khóc dở cười, "Đừng quậy, chị cháu đâu?"
Tư Lật có chút tức giận, "Tôi thật sự không có em gái! Tôi vẫn luôn sống một mình, không có lừa anh!" Cô nói xong xoay người chạy vào phòng, thật nhanh lấy ra một quyển album, mở ra, chỉ tay cho anh thấy, "Đây là ảnh chụp khi tôi còn bé."
Duyệt Nhất Trầm cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó ngơ ngẩn.
Ảnh chụp có chút cũ, nhưng người bên trong và người hai mắt đẫm lệ trước mặt thật là như được đúc ra từ một khuôn.
"Cô bé." Anh vẫn đang cười, "Ảnh chụp có thể là photoshop."
Đến bây giờ anh vẫn còn cảm thấy trợ lý của mình là đồ thần kinh, tìm một cô bé đến lừa gạt anh là có ý gì?
Tư Lật bĩu môi, lại muốn khóc, "Tôi thật là Tư Lật!"
Duyệt Nhất Trầm nói đùa: "Vậy cô đem sơ yếu lý lịch của cô đọc cho tôi nghe thử?"

Tư Lật đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mở miệng đọc, Duyệt Nhất Trầm ngày hôm qua vừa nghe qua, ký ức còn mới mẻ, từ đầu tới cuối một chữ cũng không sai.

Nhưng anh vẫn đang có chút hoài nghi, dù sao đầu năm nay thần đồng nhiều lắm, Duy Duy cũng có thể đọc chữ.
"Vậy cô hãy nói một chút, đêm qua chúng ta làm gì?"
"Ngày hôm qua là ngày đầu tiên tôi đến phòng làm việc của anh nhận chức, sau đó tôi đưa anh đi ghi âm, hơn tám giờ tối chúng ta đi nhà chị Kết, bởi vì sinh nhật Duy Duy.

Anh mặc áo len màu đen, lúc ghi âm còn đeo cặp kính có độ không phù hợp.

Chúng ta ở nhà chị Kết ăn đồ ăn chính tay chị nấu, có cánh gà và súp ngô, sau đó tôi uống rất nhiều rượu."
Tư Lật cố gắng hết sức miêu tả chi tiết, thở một hơi nói: "Còn cần chứng minh không? Anh lúc bảy tuổi có cơ hội chụp một quảng cáo, sau đó được đạo diễn nổi tiếng nhìn trúng, quay bộ phim đầu tiên trong đời, chỉ một lần đã nổi tiếng.

Sau đó anh quay rất nhiều bộ phim bom tấn, bởi vì năng lực cực cao, khí chất tuyệt vời, rất được khán giả yêu thích.

Trước năm hai mươi tuổi đã ôm về cho mình ba giải Ảnh đế lớn chính là giải Kim Mã, giải Kim Kê và giải Kim Phượng Hoàng, là minh tinh nhí thành tích cao nhất ở trong nước, số tiền kiếm được đạt nhiều nhất, chạm tay có thể bỏng nhất.

Nhưng sau khi trưởng thành anh dần dần có chút chán ghét quay phim vì vậy rút lui ra sau hậu trường, đầu tiên là mở công ty, phá sản, sau đó lại mở phòng làm việc, bây giờ là người chế tác, nhà đầu tư, thỉnh thoảng cũng sẽ nhận lời mời tham dự một ít hoạt động, trong khoảng thời gian này nhận lồng tiếng cho một phim hoạt hình, anh sáng sớm hôm nay còn phải đi thu."
Duyệt Nhất Trầm đầu tiên là bị súp ngô chọc cười, sau đó bị hù dọa bởi lời giới thiệu chi tiết hơn cả bách khoa toàn thư của Baidu.
Anh đỡ trán, "Cô để tôi tỉnh táo lại."
Hai người đều cảm thấy có chút vô lý, thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho bọn họ phải tin đây là sự thật.
"Có phải là đang quay chương trình không?" Duyệt Nhất Trầm chưa từ bỏ ý định hỏi, "Có Camera kín?"
Chỉ có cái này là lý giải được.
Tư Lật vẻ mặt tuyệt vọng, "Tôi cũng hy vọng có."

Cô nhìn vẻ mặt người đàn ông đang nửa tin nửa ngờ, do dự mà hạ liều thuốc cuối cùng: "Tôi ngày hôm qua còn gặp được anh đi nhà vệ sinh."
Được rồi, với một câu nói này, anh thật sự tin, ở đây không có camera, cũng không tồn tại trò đùa dai.
"Nhưng thế nào lại đột nhiên phát sinh chuyện như vậy?" Duyệt Nhất Trầm quả thật mới nghe lần đầu, chỉ cảm thấy khó tin, "Tối hôm qua cô bị sét đánh?"
Tư Lật tức giận trừng anh, như một con cá nóc nổi giận, nhưng sức uy hiếp một chút cũng không có, Duyệt Nhất Trầm trái lại bị chọc cười, "Haiz, bỏ qua một bên không nói nữa, cô khi còn bé thực sự thật rất đáng yêu."
Béo đô đô, nhìn dễ thương.
Tư Lật: "...!Cám ơn nhiều."
Tay Duyệt Nhất Trầm bóp gương mặt của cô, còn đùa, "Cho nên rốt cuộc là trùng sinh hay là cải lão hoàn đồng?"
Tư Lật có chút tức giận, há mồm muốn cắn, nhưng anh nhanh nhẹn tránh thoát.
Hai người liếc nhau, đáy mắt Tư Lật thể hiện rõ sự sợ hãi và luống cuống không thể nghi ngờ.
"Nếu không..." Duyệt Nhất Trầm thu lại bộ dáng tươi cười, do dự mà thuyết, "Chúng ta đi bệnh viện xem?"
Tư Lật còn chưa mở miệng, điện thoại di động của anh vang lên, đã hơn mười giờ, phần lớn là phòng ghi âm bên kia đang thúc giục.
Tư Lật đoán là anh nhận điện thoại của cô nửa đường thay đổi tuyến đường tới, liền vội vàng nói: "Anh đi ghi âm trước đi."
"Alo..." Duyệt Nhất Trầm nhận điện thoại, giải thích vài câu với bên kia, cúp điện thoại nhìn cô.

Anh luôn luôn không thích trì hoãn công việc, thế nhưng, "Cô như thế này sao tôi đi được?"
"Nhưng mà, anh ở đây cũng không làm được gì." Cô nói là nói thật, huống hồ cô luôn cảm giác mình còn đang nằm mơ, hay là ngủ một giấc thì tốt rồi? "Anh đi ghi âm trước đi."
Duyệt Nhất Trầm còn muốn nói gì nữa, điện thoại lại vang lên, lần này là Duẫn lão sự tự mình gọi.

Tư Lật không muốn anh khó xử, liên tục nửa đẩy nửa đem anh đuổi ra ngoài.

Anh vừa đi cô liền lại nằm trên giường, hy vọng chợp mắt một lần nữa có thể trở lại hình dáng ban đầu.

Thế nhưng cô vẫn không ngủ được, cuối cùng đói bụng đến không thể chịu được đành phải đứng dậy làm chút gì đó ăn.
Cô nhìn cái tủ cao hơn mình, đứng ở cửa phòng bếp mười phút mới nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Với hình dạng này cô sợ rằng làm cái gì đều cần mang theo một chiếc ghế, đánh răng cần ghế, nấu mì cần ghế, mở tủ lạnh cũng cần ghế.
Cô thật sự khâm phục chính mình sau khi đánh răng xong còn không quên cầm điện thoại tự sướng hơn mười tấm, sau đó mới vội vội vàng vàng quay lại nhà bếp.
Bình thường làm việc thành thạo, bây giờ tay ngắn chân ngắn, liền hiện ra một chút lực bất tòng tâm.

Tư Lật bỏ mỳ sợi vào xoay người lấy trứng gà, kết quả quên mất mình còn đứng trên ghế, trong nháy mắt chân đạp vào khoảng không đánh đổ nồi mỳ, xui xẻo bị nước sôi nóng bỏng đổ lên một mu bàn chân.
Tư Lật đau đến ngốc luôn.
***
Hiếm khi thấy Duyệt Nhất Trầm đang làm việc mà thất thần.
Không tiếp lời thoại, Duẫn lão sư bên cạnh nhìn anh nhiều lần.

May mà mấy đoạn của anh còn lại dư không nhiều, sau khi vực dậy tinh thần ghi âm xong, đến cả liên hoan cũng từ chối, cầm lên áo khoác lên vội vội vàng vàng ra cửa.
Trước khi ra cửa nhà Tư Lật anh muốn một chìa khóa dự bị nhà cô, cho nên sau khi anh đến đã trực tiếp mở cửa đi vào.

Phòng khách không thấy người, sau khi kêu một tiếng thì nghe được âm thanh truyền đến từ trong nhà tắm, anh đi vào trong đi mấy bước, thấy được hình ảnh như thế này.
Một bé gái tròn tròn như viên thịt ngồi trên băng ghế nhỏ trong nhà vệ sinh, ngâm chân mình ở trong chậu nước, một tay nắm lấy mái tóc xém rơi xuống đất, nâng má suy nghĩ về cuộc sống.
Duyệt Nhất Trầm đột nhiên cảm thấy thế giới này thực sự là kỳ diệu.
Anh gõ gõ cửa, "Làm sao vậy?"
Tiểu nha đầu quay đầu lại nhìn anh, sau đó nhoẻn miệng nở nụ cười, "Phỏng chân."
Duyệt Nhất Trầm liếc mắt đi tới nhìn bàn chân mũm mĩm của cô nóng đến đỏ bừng, bật cười, "Phỏng chân còn cười được?"
"Bởi vì rất đau, vì vậy tôi chắc chắn, tôi là thật..." Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn cười đến mức không nhìn ra ngũ quan, vui vẻ bày ra tư thế thắng lợi, "Cải lão hoàn đồng nhá!"
"..."
Duyệt Nhất Trầm nấu cho cô bát mỳ mới, sau đó nhìn cô ngồi ở trên ghế trên cố sức cầm đũa gắp đồ ăn, liền nhịn không được cong môi.
Tư Lật vẻ mặt ai oán mà nhìn anh, "Nếu như là Duy Duy ngồi ở chỗ này, anh nhất định sẽ đút em ấy đúng không?"

"A! Xin lỗi." Anh nghe vậy cười vui vẻ hơn, "Chỉ là bây giờ tôi không có cách nào xem cô như một bé gái được, huống hồ gì tôi cũng không đút Duy Duy ăn, mẹ em ấy không cho tôi đút.."
Tư Lật gác đũa, đỡ bàn leo xuống ghế, sau đó lê dép dài hơn nửa chân khó khăn vào phòng bếp, cầm ra một cái muỗng.
Duyệt Nhất Trầm cứ ngồi như vậy, thế nào cũng thấy buồn cười.
Cô nhóc quay trở lại, cố sức mà bò lên trên cái ghế, tự lực cánh sinh mà dùng muỗng ăn.
"Duyệt Nhất Trầm, mỳ anh nấu thật là khó ăn."
"Ít nói nhảm."
Một tay cô cầm chén một tay cầm muỗng, ngoài miệng nói khó ăn, lại ăn rất vui vẻ, thoáng cái liền ăn hết sạch.

Cuối cùng lúc đang cầm chén uống canh, động tác cô biên độ hơi lớn, áo hơi nghiêng theo bờ vai tuột xuống, lộ ra vai trơn trợt bóng loáng.
Duyệt Nhất Trầm tầm mắt tự giác nhìn qua một bên.
Sau khi ăn xong, Duyệt Nhất Trầm liền nói muốn dẫn cô đi bệnh viện.
Tư Lật ôm sofa không buông tay, nước mắt lả chả nhìn anh: "Tôi không đi bệnh viện, nhất định sẽ bị bắt lại làm nghiên cứu, anh không sợ tôi bị giải phẫu sao?"
"Cô xem phim khoa học viễn tưởng nhiều rồi..." Lời anh vừa nói ra thì đột nhiên dừng lại, đây không phải là phim khoa học viễn tưởng sao?
Thôi quên đi, ngộ nhỡ thực sự bị giam lại, vậy thì phiền phức hơn.
Tư Lật nhìn anh buông lỏng vẻ mặt, lập tức yên tâm, ngửa mặt lên trời, dang tay dang chân ra nằm trên ghế safa mở TV, tóc dài trượt xuống đất, " Lão đại, ngày hôm nay tôi xin nghỉ một ngày được không?
Duyệt Nhất Trầm nhịn không được sờ sờ đầu nhỏ của cô, cười cười với cô, nói trêu: "Cô muốn đi làm tôi cũng không dám cho, sử dụng lao động trẻ em là phạm pháp."
Sau đó Duyệt Nhất Trầm nhận một cú điện thoại liền đi, Tư Lật hơi có chút mất mác, nhưng rất nhanh lại đem sự chú ý đặt trên TV.
Cô và Duyệt Nhất Trầm là quan hệ làm thuê, đại minh tinh và trợ lý nhỏ, cũng sẽ không bởi vì cô ngã bệnh hay trở nên nhỏ đi mà thay đổi điều gì, anh cũng không có nghĩa vụ phải ở lại giúp đỡ cô.
Cô thực sự lâu lắm không có nghỉ ngơi, mấy tháng cuối cùng ở Tinh Ngu, trên tay cô dẫn dắt nhiều nhất ba người mới, mỗi ngày bận rộn như con quay, Ngu Kỷ còn luôn tìm phiền toái cho cô.

Lúc từ chức lập tức tới phòng làm việc Duyệt Nhất Trầm báo cáo, ngay cả cơ hội lấy hơi thở gấp cũng không có.

Hiện tại khó có được không cần phải đi làm, cô quyết định đem phim Mỹ trước khi tốt nghiệp chưa xem hết xem cho xong.
Khi TV chiếu được nửa chừng Duyệt Nhất Trầm quay lại, Tư Lật bất ngờ, đúng lúc trên màn hình 80 inches chiếu cảnh đánh nhau kịch liệt, toàn bộ phòng khách đều vang lên âm thanh đánh nhau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận