Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh


Bên em nửa đời, hạnh phúc của anh.
Tình anh sâu đậm, hạnh phúc của em.
Type: Hoài An
Hôm Giao thừa Ôn Thiếu Khanh bị gọi đến bệnh viện, mãi đến chiều mới lái xe về, anh đưa Tùng Dung, Chung Trinh và Nhường Chút đến nhà tổ ở Thành Nam.

Suốt chặng đường, Chung Trinh liên tục nhìn Tùng Dung cười hí hửng.
Tùng Dung lườm cậu, “Nhìn chị mãi thế làm gì?”
Chung Trinh giống như muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt cô, “Chị họ, chị căng thẳng à?”
Tùng Dung ôm lan hồ điệp trong lòng, khuôn mặt bình tĩnh, “Căng thẳng cái gì?” Nói xong lại trộm liếc Ôn Thiếu Khanh.
Chung Trinh hiếu kỳ, “Sắp đi gặp phụ huynh sao lại không căng thẳng được?”
Tùng Dung chẳng buồn nhìn cậu, “Không căng thẳng.”
Ôn Thiếu Khanh nãy giờ vẫn yên lặng, lúc này đột nhiên mở miệng: “Có nhớ anh từng nói với em, mặt càng không có cảm xúc thì càng căng thẳng không?”
Mặt Tùng Dung cứng đờ, khóe miệng hơi nhếch, “Em không căng thẳng thật.”
Ôn Thiếu Khanh không chịu nổi, khẽ giọng nhắc: “Cứ giữ dáng vẻ bình thường là được.”
Tùng Dung lập tức thẳng lưng, ngước mắt nhìn anh, khí thế bừng bừng.
Ôn Thiếu Khanh bật cười, “Không phải dáng vẻ thường ngày ở tòa án.

Chỉ là ăn bữa cơm thôi, không phải đi tố tụng.”
Tùng Dung bỗng chốc lúng túng.
Ôn Thiếu Khanh quay sang nhìn cô, thở dài thương cảm, “Thôi được rồi, em cứ giữ bộ mặt không cảm xúc đi.”
Tùng Dung ngoảnh ra cửa ngắm cảnh, mặt mũi của cô đã chẳng còn gì.
Lúc Ôn Thiếu Khanh ra khỏi xe, bà Ôn đã đợi trước cửa nhà.
Vừa trông thấy bà Ôn, tâm trạng được điều chỉnh suốt đường đi của Tùng Dung lập tức sụp đổ.

Cô lại bắt đầu căng thẳng.
Thật ra ngoài nụ cười mất tự nhiên thì mọi thứ đều ổn, lúc xuống xe không bị ngã sấp, dáng đi cũng không xiêu vẹo.

Vấn đề không xuất hiện ở cô mà xuất hiện ở chỗ… Chung Trinh.
Lúc giới thiệu, Ôn Thiếu Khanh chỉ vào Chung Trinh trước, “Bà ơi, đây là Chung Trinh, học trò của cháu.

Còn đây là…”
Tùng Dung đột nhiên tiến đến gần, “Cháu là chị họ của Chung Trinh, tên là Tùng Dung ạ.

Chào bà, đây là quà tặng bà ạ.”
Nói xong quay sang vẫy tay với Chung Trinh, “Chào đi!”
Động tác của cô quá nhanh, Ôn Thiếu Khanh không phản ứng kịp, tiếng “bạn gái” không có cơ hội thốt ra khỏi miệng.
Chung Trinh lập tức ngoan ngoãn mở miệng: “Chào cụ ạ.”
Tùng Dung hắng giọng, Ôn Thiếu Khanh hứng thú nhìn Chung Trinh, “Khách sáo thế.”
Chung Trinh nhìn Ôn Thiếu Khanh rồi lại nhìn Tùng Dung, “Một ngày làm thầy cả đời làm cha.

Em gọi bà của bố là cụ thì sao?”
“Gọi như Thiếu Khanh là được.” Bà Ôn cười hiền hậu, nhận lan hồ điệp rồi quan sát Tùng Dung, “Hai chị em đều đẹp, tốt quá.


Mau vào đi thôi, đừng khách sáo nhé.

Trước kia ông nội Thiếu Khanh cũng đưa học trò về nhà ăn Tết, cứ coi như nhà mình là được.”
Ôn Thiếu Khanh đón chậu lan trong tay bà Ôn rồi lại kéo Tùng Dung đến trước mặt bà, “Tùng Dung biết bà thích lan hồ điệp nên cố ý tìm mua đấy ạ.”
Bà Ôn nhìn Tùng Dung, “Cháu thật có lòng, màu này khó tìm lắm, ông nội Thiếu Khanh bảo nó tìm bao lâu cũng không tìm được, phiền cho cháu rồi.”
Tùng Dung vừa cười nói không phiền vừa nhìn Ôn Thiếu Khanh nghi hoặc.

Rõ ràng trong nhà anh có một chậu, sao lại nói không tìm thấy?
Ôn Thiếu Khanh thoải mái cười với Tùng Dung, đỡ bà Ôn đi trước, “Ông đâu ạ?”
Bà Ôn chỉ về phía phòng đọc sách, “Ở đó, đang nói chuyện với bố và chú cháu.”
Trong lúc gật đầu, Ôn Thiếu Khanh còn quay sang cười với Tùng Dung.
Bà Ôn thạo nhìn người, không bỏ qua chút động tác nhỏ ấy.

Bà nói khẽ với Ôn Thiếu Khanh: “Cô bé này được lắm.”
Ôn Thiếu Khanh cười ngại ngùng, “Cô ấy hơi căng thẳng, bình thường tốt hơn.”
Bà Ôn đập nhẹ tay anh, “Căng thẳng là tốt, vậy có nghĩa là con bé để ý đến cháu.

Chốc nữa dẫn đến cho ông nội và bố mẹ cháu gặp.”
Tùng Dung và Chung Trinh đi theo sau, nhỏ giọng chuyện trò.
“Chị họ, chị họ, tứ hợp viện đấy!”
“Khẽ miệng thôi!”
“Chị họ, chị họ, em chưa ở trong tứ hợp viện bao giờ!”
“Im ngay!”
“Chị họ, chị họ, em hồi hộp quá.”
Tùng Dung thầm mắng, em hồi hộp nỗi gì? Chị mới là người nên hồi hộp chứ?
Bốn người vừa đi tới phòng đọc sách thì đúng lúc cửa bật mở, bố Ôn Thiếu Khanh bước ra.
Chung Trinh chợt tiến lên một bước, cúi mình thật thấp chào, “Chào giáo sư ạ! Cháu thường xuyên thấy tên của bác trên giáo trình, vô cùng ngưỡng mộ, hôm nay cuối cùng cũng được gặp người thật rồi!”
Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung đồng loạt vỗ trán.

Ôn Nhượng đằng sau cười lăn lóc, bố Ôn giật mình, đứng ở cửa không biết nên lùi hay tiến, mãi sau mới bật cười, “Cậu trai trẻ đừng khách sáo, mau vào đây ngồi.”
Ôn Thiếu Khanh yếu ớt giải thích: “Bố, đây là học trò của con, bình thường cậu ấy không thế đâu…”
Mẹ Ôn Thiếu Khanh lại hứng thú với Tùng Dung hơn, mỉm cười với cô.
Tùng Dung hơi cúi đầu chào: “Chào hai bác, cháu là Tùng Dung ạ.”
Bố Ôn gật đầu, “Chào cháu, mừng cháu tới nhà chơi.”
Mẹ Ôn cười kéo tay Tùng Dung, “Người xinh đẹp, tên cũng hay.”
Tùng Dung không ngờ vẻ thư sinh trí thức toát ra từ bố Ôn Thiếu Khanh còn đậm đặc hơn cả anh, hoàn toàn không khiến người ta liên tưởng đến dao phẫu thuật.
Mẹ Ôn cũng là con nhà danh giá, cả ngoại hình và khí chất đều hơn người, đến tuổi này mà nhan sắc vẫn được giữ gìn cẩn thận, thấp thoáng có thể nhìn ra phong thái thời còn trẻ, đứng cạnh bố Ôn Thiếu Khanh trông rất xứng đôi.
Tùng Dung ngoảnh sang nhìn thoáng qua Ôn Thiếu Khanh.

Phần lớn con trai đều giống mẹ, nhưng ngoại hình của anh rõ ràng giống bố nhiều hơn một chút, mà khí chất lại tương tự mẹ mình.
Ông cụ Ôn ngồi trong phòng nghe thấy tiếng, cất giọng hỏi: “Thiếu Khanh về đấy à? Vào đi!”

Ôn Thiếu Khanh cất cao giọng đáp: “Là cháu đây ông ơi.”
Ôn Thiếu Khanh theo chân bố mẹ và bà nội vào phòng, lại quay sang nắm lấy tay Tùng Dung, dặn dò Chung Trinh: “Cậu tự đi dạo, chốc nữa về ăn cơm.”
Chung Trinh gật đầu, làm một tư thế cổ vũ khích lệ Tùng Dung rồi chạy đi.
Trong phòng đọc sách, bốn người lớn cùng một người không lớn nhưng lại có vai vế người lớn trong nhà là Ôn Nhượng chia nhau ngồi ở hai bên.

Ôn Thiếu Khanh chẳng chút kiêng dè, kéo tay Tùng Dung đứng ra giữa, nhìn ông cụ Ôn giới thiệu: “Thưa ông nội, đây là Tùng Dung.”
Anh nói xong còn xoa nhẹ bàn tay cô.
Tùng Dung lập tức cười chào hỏi: “Cháu chào ông ạ.”
Ông Ôn nhìn sang bà Ôn.

Bà Ôn gật đầu, ông liền nhấc tay lên, “Ngồi đi.”
Tùng Dung ngồi xuống cạnh Ôn Thiếu Khanh, ông Ôn nhìn cô cười, “Trông sắc mặt cháu không được khỏe lắm, gan hơi có vấn đề, dạ dày cũng không được ổn.

Là phụ nữ, đừng hiếu thắng mạnh mẽ quá, đừng chuyện gì cũng muốn tranh thắng thua.”
Ôn Thiếu Khanh bật cười, “Ông ơi, cô ấy là luật sư, không tranh thắng thua sao được?”
Ông cụ cũng cười, “Gầy quá, ngày thường nên ăn thêm nhiều đồ giàu đạm vào.”
Bà Ôn ngắt lời, “Có phải đến gặp ông để xem bệnh đâu, nói chuyện đó làm gì.”
Ông cụ khựng lại, không nói gì nữa, hỏi mấy câu về gia đình Tùng Dung rồi đứng lên đi đến trước bàn, lấy một hộp quà nhỏ trông rất đẹp đưa cho cô, “Xưa nay ông bà không can thiệp vào chuyện của bọn trẻ.

Nhưng Thiếu Khanh chưa bao giờ đưa bạn gái về nhà, lần này nó đưa cháu về, hẳn là đã nghĩ kỹ rồi.

Lần đầu cháu đến, ông bà và bố mẹ Thiếu Khanh có chuẩn bị một món quà gặp mặt.”
Vừa nhìn đã biết đồ trong hộp quà kiểu cổ kia hẳn có giá trị không nhỏ.

Tùng Dung hơi ngập ngừng, Ôn Thiếu Khanh nhận lấy, đặt vào tay cô, “Tấm lòng của người lớn, em nhận đi, mở ra xem.”
Tùng Dung cảm ơn rồi mở hộp, lập tức ngẩn người.
Ôn Thiếu Khanh cũng không biết họ chuẩn bị quà gì, cúi đầu nhìn sang, “Đây là gì thế?”
Tùng Dung ngẩng lên nhìn mấy người lớn đang cười hiền, lòng cảm thấy ấm áp, cúi đầu nhìn món quà, khẽ giọng đáp: “Là ngọc giải trãi(*).

Giải trãi là thần thú, là hóa thân của pháp lý, biết phân biệt đúng sai.”
(*) Giải trãi: Tên một thần thú trong truyền thuyết Trung Quốc, tương truyền có thân như sư tử, đầu như rồng, có một sừng, là linh thú biết phân biệt phải trái, biết xử án, thấy ai đánh nhau thì húc kẻ làm trái, nghe người bàn bạc thì cắn bên bất chính.
Trước kia vẫn nghe người ta nói, muốn xét giáo dục và tu dưỡng của một người thì phải nhìn vào gia đình người đó.

Gia đình như vậy dạy dỗ con cháu sao có thể không tốt? Chắc là Ôn Thiếu Khanh đã nói qua với họ cô là luật sư, họ liền chuẩn bị món quà này.

Không phải một món quà phổ thông, mà là dùng tấm lòng, cố ý chuẩn bị, bày tỏ thành ý lớn nhất mà họ dành cho cô.
Ôn Thiếu Khanh thấy nét mặt cô hơi khác lạ, tươi cười chuyển chủ đề, “Chuẩn bị bao giờ thế ạ? Cháu không biết đấy.

Ông nội, thật ra cô ấy thích sách chép tay, hay là ông tặng cô ấy quyển sách quý của ông đi ạ?”
Ông cụ Ôn tỏ ra hào phóng, “Giờ có ít người trẻ thích thứ đồ xưa cũ ấy lắm.


Nếu thích thì chốc nữa ông đưa cháu đi lấy.”
Ôn Thiếu Khanh cười nhướng mày với Ôn Nhượng, “Thấy chưa? Đã bảo chú không phải con ruột.”
Quả nhiên Ôn Nhượng gào lên, “Con xin bao năm nay mà bố không cho! Đã bảo là sau này sẽ cho vợ con, sao giữa chừng lại cho người khác chứ?”
Ông cụ lạnh mặt, “Anh là người xuất gia cơ mà? Vợ đâu ra mà cho?”
Ôn Nhượng cứng người, “Chuyện này…”
Ôn Thiếu Khanh thấy tình hình đã tạm ổn, liền kéo Tùng Dung đứng dậy, “Trần Thốc sắp đến, chúng cháu ra cổng đón ạ.”
Dứt lời, anh dẫn Tùng Dung ra khỏi phòng đọc sách.
Vừa bước ra ngoài, Tùng Dung bỗng ôm lấy Ôn Thiếu Khanh từ phía sau.

Ôn Thiếu Khanh quay lại nhìn cô, “Sao thế?”
Tùng Dung lắc đầu, “Không, chỉ là cảm thấy người nhà anh tốt thật, anh cũng rất tốt.”
Ôn Thiếu Khanh trầm giọng cười, kéo cô vào lòng, “Họ thích em mới tốt với em, cho nên em cũng rất tốt.”
Tùng Dung dựa vào lòng anh, ngước mắt nhìn, “Họ mới gặp em lần đầu, quà thì đã chuẩn bị từ trước, sao biết là em tốt?”
Ôn Thiếu Khanh cúi đầu khẽ hôn lên môi cô, “Vì họ tin anh, người anh thích tất nhiên là rất tốt.”
Tùng Dung lại dụi vào lồng ngực anh.

Ôn Thiếu Khanh cười vỗ lưng cô, nhỏ giọng đề nghị: “Luật sư Tùng, thật ra chúng ta đứng đây hơi nguy hiểm, họ không cần ra ngoài cũng có thể trông thấy.”
Tùng Dung lập tức đứng thẳng người, lùi lại một bước, khôi phục vẻ bình tĩnh, “Mau đi đón Trần Thốc thôi.”
Ôn Thiếu Khanh hơi buồn cười, vừa nắm tay cô ra ngoài vừa giải thích: “Gia đình Trần Thốc hơi phức tạp, năm nào cũng ăn Tết một mình nên anh gọi cậu ấy đến đón Tết cùng.

Năm nay bạn gái cậu ấy phải trực không về được nên đến cùng luôn.”
Tùng Dung hơi lơ đãng, chỉ ủ rũ đáp một tiếng: “Ừ.”
Ôn Thiếu Khanh dừng lại, “Sao thế?”
Từng Dung ảo não, “Vừa nãy ông anh nói em…”
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Đông y chú trọng nhìn, nghe, hỏi, chạm.

Ông anh làm nghề y nhiều năm, thoạt nhìn có thể phát hiện vấn đề cũng là chuyện bình thường.”
Tùng Dung lo lắng, “Vậy có phải đã nhận ra…”
Ôn Thiếu Khanh biết cô đang lo lắng điều gì, cười cười, “Nhận ra thì sao?”
Tùng Dung nhìn anh ai oán, “Anh nói xem?”
Có ai muốn lần đầu tiên ra mắt nhà trai lại bị phát hiện không sinh được con…
Ôn Thiếu Khanh vỗ lưng cô động viên, “Không sao đâu, anh có cách.”
Lúc ấy nếu Tùng Dung biết cách mà Ôn Thiếu Khanh nói là gì thì có chết cô cũng không chủ động nhắc đến chủ đề này.
Đón Trần Thốc và Tam Bảo xong là trời vừa tối, bốn người đi thẳng đến gian bên trái chuẩn bị ăn cơm Tất niên.
Lúc đi vào thì thấy bà Ôn đang chuẩn bị mang thức ăn ra.

Đây không phải lần đầu tiên Trần Thốc tới ăn Tết, bà Ôn thấy anh ta năm nay đưa bạn gái đến cùng thì rất vui, bảo hai người: “Cứ coi như ở nhà mình, ăn thoải mái nhé.”
Tam Bảo là cô ngốc chính hiệu, nghe thấy vậy thì sáng mắt, “Có thể ăn thoải mái thật ạ?”
Bà Ôn gật đầu với cô, “Ừ.”
“Vậy cháu gọi sườn xào chua ngọt được không?”
“…” Mọi người lặng thinh.
Ôn Thiếu Khanh liếc cô, “Bảo em ăn thoải mái chứ không bảo em thoải mái gọi.

Em làm như nhà anh là quán ăn không bằng?”
Tam Bảo ngượng ngùng gãi cổ, cười ngốc nghếch.
Trần Thốc cưng chiều xoa đầu cô, thay cô xin lỗi bà Ôn, “Xin lỗi bà, cô ấy chỉ ham ăn thôi, không cố ý đâu ạ.”
Bà Ôn cười xua tay, “Không sao, ăn được là tốt.


Các cháu đi chơi đi, bà vào bếp làm thêm sườn xào chua ngọt.”
Bà Ôn vừa vào bếp thì chuông điện thoại của Tùng Dung vang lên.

Cô nhìn thoáng qua, vừa bắt máy đã nghe thấy giọng mẹ ở đầu bên kia, “Con với em con định bao giờ về? Đang đợi hai đứa về ăn Tất niên đây!”
Tùng Dung đơ người rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, ngoan ngoãn đáp lại bên kia: “Mẹ ơi, mẹ đợi một lát nhé.”
Nói xong, cô che điện thoại, quát Chung Trinh: “Chung Trinh! Em không báo với nhà là chị em mình không về ăn Tết à?”
Chung Trinh đang ngồi cạnh bàn ăn vụng, lơ mơ trả lời: “Không, em tưởng chị sẽ nói…”
Vừa dứt lời thì cậu cũng kịp phản ứng, lập tức vứt đũa xuống bàn, vẻ mặt khóc không ra nước mắt, “Chị ơi… Làm sao bây giờ?”
Tùng Dung cũng không biết làm sao.

Ôn Thiếu Khanh giành lấy điện thoại, vừa nói vừa vẫy Chung Trinh đi theo, sau đó hai người cùng đi ra ngoài.

Lúc Tùng Dung kịp phản ứng đuổi theo thì anh đã cúp máy.
Ôn Thiếu Khanh trả di động cho cô, “Bác gái bảo em sau Tết về nhà.”
Tùng Dung bỗng dưng có linh cảm không tốt, “Anh nói gì rồi?”
“Cũng không nói gì.” Ôn Thiếu Khanh nhìn sang Chung Trinh, “Chỉ nói là em ăn Tết bên nhà anh.”
Tùng Dung quay sang nhìn Chung Trinh, thấy cậu cười tít mắt đáp: “Em nói với bác là chị đến ra mắt, em đi làm chỗ dựa cho chị nên cũng không về ăn Tết.”
Tùng Dung luôn cho rằng vũ lực không thể giải quyết vấn đề, nhưng lúc này lại cảm thấy ít nhất nó cũng có thể dập bớt lửa giận, bèn vung tay đánh Chung Trinh.
Chung Trinh sợ hãi, vội vã chuồn đi, Tùng Dung liền chuyển họng súng về phía Ôn Thiếu Khanh, “Không phải thế! Tại sao hai ngươi không nói thật?”
Thấy hai người ồn ào, bà Ôn cười đi ra, “Chơi vui thôi, đừng đánh nhau.

Thiếu Khanh, cháu nhường Tùng Dung một chút.”
Tùng Dung không dám thô lỗ trước mặt người lớn, lập tức thu tay về, đúng nghiêm vờ như đang ngắm cảnh.
Ổn Thiêu Khanh ngoảnh sang phía khác, đôi vai run bần bật.
Lúc sau Tùng Dung mới nhớ ra, “Em có cần… vào bếp phụ giúp không?”
Ôn Thiếu Khanh cười nhẹ, “Người ta ra mắt người lớn đều chọn sở trường để thể hiện, sao em lại làm ngược lại?”
Tùng Dung biết anh đang chọc ghẹo mình, không phục đáp: “Chằng phải toàn kiểm tra tài bếp núc sao…”
Ôn Thiếu Khanh cười gian, “Kiểm tra tài bếp núc gì?”
Tùng Dung đón lấy ánh mắt đầy hứng thú của anh, gượng gạo chuyến tầm nhìn, thì thào: “Không có gì.”
“Nhà anh không cao sang, không quan trọng những cái đó.” Ôn Thiếu Khanh không trêu nữa, kéo cô đi về bếp, “Nhưng anh có thể đi cùng và giúp em.”
Bà Ôn đang ở trong bếp ướp sườn xào chua ngọt, thấy hai người đi đến liền đuổi ra: “Sao lại chạy vào đây? Ra ngoài nhanh lên, đi chỗ khác chơi.”
Ôn Thiếu Khanh đẩy Tùng Dung lên, “Bà nội, Tùng Dung nói cô ấy không biết nấu ăn, chẳng giúp được gì, muốn vào trò chuyện cùng bà.”
Bà Ôn ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Tùng Dung, “Đừng đứng thế.

Đằng kia có ghế, ngồi xuống rồi nói.”
Ôn Thiếu Khanh loanh quanh trong bếp một lát rồi kiếm cớ ra ngoài.
Tùng Dung thật lòng thích gia đình này, trò chuyện một lát cũng thấy tự nhiên hơn, ngồi nghe bà Ôn kể chuyện Ôn Thiếu Khanh khi còn bé.
Sau khi đĩa sủi cảo cuối cùng được mang ra, bố Ôn Thiếu Khanh chợt nhìn về phía con trai.

Anh gật đầu hiểu ý, quay sang hỏi Chung Trinh: “Muốn đi cùng không?”
Chung Trinh đang cầm đũa nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt, “Gì ạ?”
Ôn Thiếu Khanh đứng dậy đi về bếp với bố, “Kỹ năng cơ bản của bác sĩ ngoại khoa, đi xem một chút.”
Có lẽ chuyện này thường xuyên diễn ra nên không ai cảm thấy bất ngờ.

Tùng Dung hơi tò mò bèn đi theo xem.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui