Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh
\- Thử động vào cô ấy thử xem!
Âu Tư Nhã trừng mắt khi một lần nữa Thiên Hàn lại xuất hiện ở đây và ngay lúc mẹ ả định tấn công Vân Y.
\- Bạch...
Bạch...
Thiên Hàn!
Vân Y cau có nhìn người trước mắt mình, môi mấp mấy hỏi.
\- Sao anh lại đến đây?
Vân Trình nhìn Thiên Hàn cười nhẹ rồi vui vẻ lên tiếng.
\- Cháu rể! Đến đám giỗ mẹ vợ à? Cháu có nói cho ba mẹ hay không?
\- Cậu! Cháu nói rồi! Cậu an tâm!
Vân Y nhìn cậu mình rồi lại ngó sang Thiên Hàn, mày đẹp nhíu chặt hơn.
\- Hai người...
Quen nhau à?
\- Haha chuyện dài lắm! Kể sau đi!
Triệu Triết Lập nhìn Thiên Hàn, giọng có phần nhẹ lại nói.
\- Bạch...
Bạch tổng! Sao ngài lại đến đây?
\- Hừ! Nếu tôi không đến thì làm sao biết người của Triệu Triết Lập ông định động vào người của tôi.
Triệu Triết Lập cười giọng miễn cưỡng.
\- Nào...
Nào có đâu! Bạch tổng chắc hiểu lầm rồi! Tôi nào sao dám làm gì người của Bạch tổng, đã vậy con bé con là con gái của tôi nữa.
Vân Trình cười lớn khi nghe câu nói của Triết Lập.
Con gái của tôi.
Nực cười nhở? Đầu buổi đến giờ không thèm ngó ngàng đến cô, đã vậy còn muốn nổi cáu này nọ rồi đuổi cô ra khỏi nhà.
Đến lúc có sự xuất hiện của Bạch tổng lại con gái này con gái nọ.
Thâm độc.
\- Triệu Triết Lập! Giọng điệu của chú lúc nãy đâu rồi? Sao không như vậy nữa?
\- Anh Trình! Tại lúc nãy em đang cáu nên vậy thôi!
Âu Tư Nhã bước đến gần ông Triệu Triết Lập, nhẹ giọng nói.
\- Bạch tổng...
Ba...
Ba tôi hay cáu gắt như vậy! Chứ...
Chứ không có ý gì đâu!
Lục Hạ nhìn thấy dáng vẻ đấy của ả ta thì chướng mắt, liền lên tiếng.
\- Âu Tư Nhã! Cô vừa mở tiệm bán bánh trán à? Lật mặt nhanh vậy?
Âu Tư Nhã trợn mắt nhìn Lục Hạ.
\- Mày...
Vân Y cười nửa miệng nhìn ả ta rồi quay sang đứa bạn thân của mình nói tiếp.
\- Lục Hạ mày nói gì vậy? Phải là cả một đại lí bánh trán sỉ lẽ mới đúng chứ!
\- À tao quên!
\- Hai đứa mày! Dám...
Vân Trình đưa mắt nhìn Âu Tư Nhã, từ từ lên tiếng.
\- Triệu Triết Lập à? Chú dạy con làm sao thế? Vân Y và Lục Hạ lớn hơn thứ chú nhặt ngoài đường kia 1 2 tuổi đấy! Dám gọi mày...
Nói năng vậy à?
Triệu Triết Lập từ nãy giờ đã giận càng thêm giận, tay nắm chặt thành quyền, tiến đến nắm lấy cổ áo cậu Vân Trình kéo lên, gằng giọng nói.
\- Liễu Vân Trình! Tôi nhịn ông lâu rồi!
Thiên Hàn vừa thấy vậy liền đẩy ông ta ra, mày nhíu chặt nhìn ông ta, giọng nói lạnh lẽo từ từ phát ra.
\- Triệu Triết Lập! Động tay động chân thế?
Ông Triết Lập đưa ánh mắt còn tức giận của mình nhìn Thiên Hàn, cáu gắt quát.
\- MÀY NGHĨ MÀY LÀ AI MÀ DÁM CẢN TAO!
Ai nấy đều trợn trắng mắt nhìn Triết Lập khi nghe câu nói của ông ta.
Vân Trình đứng đấy chỉnh chu lại quần áo rồi nói.
\- Triệu Triết Lập! Ông hôm nay ghê nhở?
Triết Triết Lập không nói không rằng lao đến nắm lấy cổ Thiên Hàn, định đấm hắn nhưng hắn nào dễ như vậy, nhanh chóng cho ông ta một cước vào mặt đến văng ra.
Thiên Hàn nhếch khóe môi của mình lên tạo nụ cười nửa miệng rồi nói.
\- Định đánh tôi?
\- Mày...
Ông ta định nhào đến nữa nhưng Âu Tư Nhạn và Thẩm Kiều ngăn lại.
\- Triết Lập! Hắn ta là Bạch Thiên Hàn đấy! Đừng đắc tội! Bớt giận bớt giận!
Hiện tại ông ta như phát hiện ra hành động của mình, vội quay sang nhìn Thiên Hàn ân năn.
\- Bạch tổng! Bạch tổng! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Là do kẻ già này ngu muội!
"Bộp...
Bộp...
Bộp" tiếng vỗ tay vang lên mấy hồi rồi ngưng lại và người đang vỗ tay đó không ai khác chính là cậu Vân Y\- Vân Trình.
Vân Trình cười lớn rồi lên tiếng nói.
\- Triệu Triết Lập! Chú diễn hay đấy! Đánh người ta đã rồi giờ xin lỗi! Quá dữ!
Vân Y đưa mắt nhìn Triết Lập rồi lại nhìn qua Thiên Hàn, khẽ cau mày hỏi.
\- Làm sao không?
\- Không!
Cô gật nhẹ đầu rồi nhìn bọn họ, kẽ nhún vai, môi mấp mấy nói.
\- Hôm nay tôi về đây để giỗ mẹ mà các người đón tiếp thế này à? Chán nhỉ!
Thẩm Kiều đưa ánh mắt cay độc nhìn Vân Y, giọng chua chát phát ra.
\- Triệu Vân Y! Mày đến đây là để phá gia đình nhà bọn tao đúng không?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...