Vừa đẩy cửa bước vào Đức Trí đã nghe cái giọng khó ưa rồi:
- Đức Trí, cậu tuyển được trợ lý giúp tôi chưa?
- Thưa anh, em tuyển rồi. Cô ta tên Cao Kiều Yến Nhi, rất giỏi và tự tin. Đây là hồ sơ của cô ta, giám đốc xem qua dùm em ạ. Đầu tuần sau cô ta đến nhận việc, cô ta…
Cây viết trên tay Thanh Sang thẩy mạnh về phía Đức Trí.
- Thằng quỷ, mày làm gì mà hát một tràn vậy?
- Khà khà … biết cậu thế nào cũng hỏi đến đó nên tớ nói luôn vậy mà.
Thanh Sang chấp tay chào thua.
- Được rồi , xong nhiệm vụ rồi làm ơn trở về phòng cho tui làm việc đi ông?
Vừa bước đi Đức Trí đã quay đầu lại bước đến câu cổ bạn:
- Tối nay chỗ cũ chứ…
Thanh Sang xua tay:
- Hôm khác đi, Hôm nay… mày… về nhà tao chơi nghe.
Thấy gương mặt nhăn nhăn của Thanh Sang anh đã biết không có gì tốt rồi, chẳng qua là sợ mẹ Phương hát bài ca con cò đây mà.
- Hi hi.. tính kiếm đồng bọn hả?
- Biết mà còn hỏi.
- OK. Nhưng coi chừng chết cả đám.
- Hai thằng chết đỡ hơn chết một mình.
- Đồ bạn trời đánh.
- Ha ha ha …
…
Vừa mới lái xe vào nhà Thanh Sang đã nghe tiếng mẹ hỏi:
- Sang mới về hả con? Có thằng Trí đến nửa à.
- Dạ.
Đức Trí nhanh miệng chạy đến bên bà Phương:
- Mẹ, mẹ chỉ biết có thằng lì đó mà không nhớ thằng con nuôi này há?
Cốc đầu cậu bà Phương mắn yêu;
- Thôi không dám nhớ đâu, cả hai thằng chẳng đứa nào nên thân hết.
Nháy mắt với Trí , Sang bước đên ôm vai mẹ đi vào nhà.
- Ba con đâu rồi Mẹ ?
- Ba con đi chơi với bạn rồi, Mẹ chờ con về ăn cơm đó, ba con đi rồi ở nhà buồn quá.
Rồi … bắt đầu điệp khúc nửa rồi, tiếp theo là kêu lấy vợ, có cháu cho vui nhà vui cửa. Cái điệp khúc mà anh nghe thuộc lòng rồi, Thanh Sang thang thầm trong bụng, ngó thấy Đức Trí đang tủm tỉm cười anh bậm môi. Bà Phương lại tiếp tục:
- Phải chi con chịu cưới vợ, có cháu ẹ ẫm bồng thì vui biết mấy.
Thấy chưa anh nói đâu có sai, chạy trời không khỏi nắng, dang hai tay ôm lấy bà anh mè nheo:
- Hồi trước mẹ bồng con chưa đã hay sao ? Hát hoài một bài riết cũng mệt chứ mẹ.
- Cái thằng…gì thì gì tôi không quan tâm, năm nay anh mà không lo thì phải để tôi lo cho anh.
Đến lược Đức Trí phì cười.
- Mẹ ơi, có cần con giới thiệu không?
Bà Phương quay sang Đức Trí:
- Cả anh cũng vậy, tôi với mẹ anh đang tìm vợ cho anh đó.
Đức Trí nhăn mặt:
- Kìa mẹ, ép dàu ép mỡ chứ ai nỡ ….
- Cha anh, hai anh liệu hồn đó, Tôi nói là làm.
- Mẹ …Thanh Sang nhăn nhó nhìn bà Phương bước đi. Lần này anh chết chắc rồi, anh câu cổ Trí, tao với mày chạy không thoát đâu. Cả hai cùng bật cười.
Buổi tối ngồi ở phòng khách Ông Phương hỏi con trai:
- Con có chuyện gì muốn bàn với ba vậy?
- Ba, con muốn mở rộng chi nhánh ở Cần Thơ và xây thêm khách sạn ở đó ba thấy sao?
- Ừ, con thấy kham nổi thì làm, Công ty con quản lý tốt rồi phải chi việc gia thất con cũng vậy thì ba đỡ lo.
- Ba ! Thanh Sang kêu lên.
- Chuyện cưới vợ từ từ đi ba, giờ con lo việc công ty rất bận rồi ba ơi.
- Mà con có bạn gái chưa?
- Dạ, chưa luôn ba.
- Trời, mày kén chọn vừa thôi con, không chọn được để ba với mẹ chọn cho.
Bà Phương ủng hộ chồng;
- Ừ, phải đó con, mẹ có bà bạn có hai cô con gái xinh lắm, cô chị vừa mới đi du học về được vài tháng, mẹ có gặp mấy lần rồi dễ thương và lễ phép lắm, hôm nào mẹ mời họ dùng cơm cho con xem mắt nghe.
Thanh Sang xua tay lia lịa.
- Thôi thôi, cho con xin đi, từ từ con dẫn về ra mắt ba mẹ mà.
- Kêu xem mắt thôi chứ có cưới liền đâu…
- Nhưng con chưa muốn….
Thấy con trai cứ tránh né bà Phương giận thật. Phải tạo áp lực mới được.
- Thôi ! không ý kiến nhiều, Thứ bảy tới anh về nhà sớm cho tôi. Mấy lần trước anh làm mất uy tín với tôi rồi, giờ thì phải nghe,
- Kìa mẹ …
- Lần này anh mà lo không xong thì hết mẹ con luôn.
Thanh Sang thấy giận cái cô gái gì đó, tại cô mà mẹ la mình. Biết không thay đổi được gì anh bỏ đi về phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...