Đi làm về vào lên phòng nằm chưa được lâu thì điện thoại reo. Cầm máy, nhìn tên người gọi đến Ngọc Như nhăn mặt:
- Gì đây chị Hai?
- Rảnh không? Đến cửa hàng có tí việc.
Giọng một cô gái trong trẻo tươi cười nói như ra lệnh. Ngọc Như chỉ biết nhăn nhó ừ hử rồi tắc máy. Cô mệt mỏi thay đồ ra khỏi phòng.
Đứng trước bản hiệu RexCoofe. Ngọc Như lắc đầu cho tỉnh cơn buồn ngủ, cô thông thả đi vào quán. Nhìn thoáng quan cảnh xung quanh quán, mỉm cười cô đi thẳng vào trong. Đang bận phục vụ khách vì đang là giờ cao điểm, nhân viên phục vụ nhìn thấy cô bước vào chỉ mỉm cười gật đầu rồi quay trở lại công việc.
Thấy bạn vừa vào tới Thanh Huyền nhìn vẻ mặt của Ngọc Như hơi tái cứ như thiếu sức sống, cô chỉ biết lắc đầu
- Sao nhìn mặt cậu mệt mỏi vậy?
Ngọc Như kéo ghế ngồi giọng yếu xìu:
- Mình không biết, dạo gần đây thấy không khỏe, khó chịu trong người… lại hay buồn ngủ…
- Này không phải làm việc hết mình chứ ?
Thanh Huyền háy mắt cười nhìn bạn. Biết bạn ám chỉ điều gì Ngọc Như phát tay vào vai bạn cười cười:
- Mấy ngày không gặp ! Đầu cậu không còn gì để chứa à?.
- Ha ha! Này mình chưa nói ra mà cậu bắt tín hiệu hay nha !
Ngọc Như nghe bạn trả lời mặt cô ửng hồng, cô bắt sang chuyện khác.
- Thôi đi quỷ ! Có gì nói nhanh đi .
Biết bạn bị chọc đến đỏ mặt Thanh Huyền không giởn nửa. Cô vào công việc chính:
- Mình nghĩ cậu chuẩn bị tuyển thêm người cho quán đi. Tụi nhóc gần thi tốt nghiệp rồi đó.
Nghe bạn nói Ngọc Như vỗ trán:
- Thôi chết, mình quên mất. Hai tuần nay mình không lại quán nên quên luôn. Mà sau tụi nhóc cũng xấu thật không nhắc mình nửa chứ.
- Phải rồi ! Có Cô chủ khó khăn như cậu tụi nó nhắc để bị đói à !
- Này bạn vừa phải thôi nha mình đâu tệ vậy?
- He he ...
Ngẫm nghĩ lại quán hoạt động cũng được hơn một năm rồi nhỉ. Ngọc Như, Thúy Y, Thanh Huyền là bạn thân học chung nhau từ nhỏ. Gia cảnh Thanh Huyền không được như cô, ba mất, mẹ thì buôn bán nhỏ. Vì nhà nghèo nên Thanh Huyền không được thuận lợi trong việc học, tốt nghiệp 12 cô phải tạm ngưng việc học đi làm thuê. Một cô gái nghèo, dễ thương, hiền lành, với khát vọng tương lai mình được tốt hơn Thanh Huyền không ngừng học hỏi mọi công việc. Vừa làm cô vừa để dành tiền tham gia học các khóa đào tạo nghề ngắn hạn. Có bằng nghiệp vụ nhưng không có vốn kinh doanh. Cô đành cất ước mơ của mình trong lòng. Là bạn thân, hiểu nhau lại có cùng sở thích, Ngọc Như ngỏ ý cùng bạn. Lúc đầu Thanh Huyền còn lo ngại, nhưng Ngọc Như nói riết cô mềm lòng.
Rexcoofe lúc đầu bước vào hoạt động kinh doanh nước giải, sau có đông khách thì thêm điểm tâm buổi sáng, rồi tới cơm trưa văn phòng. Phần đông nhân viên phục vụ ở quán là sinh viên nghèo có hoàn cảnh khó khăn học giỏi, trẻ em mồ côi ... Với ý tưởng từ những điều mình học được và tài năng của mình, Ngọc Như cùng bạn tạo ra nhiều kế hoạch để thu hút khách hàng. Lợi nhuận từ kinh doanh thu được một phần để thu lại vốn đầu tư, một phần hai cô gái dùng để giúp đở cho các em nhỏ hiếu học.
- Hơi.... Buồn ngủ quá.
Ngọc Như ngáp ngắn ngáp dài, rồi dùng tay đấm đấm lưng. Thanh Huyền lo lắng hỏi:
- Như cậu không sao chứ hay là mình đưa cậu đi bác sĩ nghe !
- Chỉ buồn ngủ thôi, mình...
Đang nói Ngọc Như chợt im lặng, mắt đang nhìn chăm chăm về một hướng với vẻ ngạc nhiên. Thanh Huyền thấy lạ nên nhìn theo ánh mắt của Ngọc Như. Thì ra cô đang nhìn về hướng đôi nam nữ đang ngồi gần đó. Họ đang nói chuyện gì đó nhưng cô gái dùm ánh mắt dịu dàng cứ nhìn đối phương.
- Sang ! Anh sao vậy ?
- Không ! Anh vẫn tốt.
Anh mỉm cười nhẹ. Tay vẫn khuấy đều tách cooffee trên bàn.
Thu Phương mỉm cười nhẹ rồi chợt giọng khẽ khàng:
- Cavat của anh bị lệch rồi !
Thanh Sang cuối xuống nhìn cavat mình , anh dùng tay chỉnh lại nhưng Thu Phương nhanh tay giúp anh chỉnh lại cavat. Thanh Sang giật mình đẩy nhẹ tay cô ra anh sợ mọi người để ý:
- Không cần đâu, anh tự làm được !
- Cavat của anh thắt không được đẹp để em chỉnh lại cho !
Cô chưa kịp tháo ra anh đã khoát tay đẩy ra.
- Không... cần phiền em đâu.
Anh biết vì sau cavat thắt không ngay. Có lẽ do sáng nay lúc chuẩn bị đi làm bà xã cứ mè nheo đòi anh đưa xe để cô tự lái đi làm, trong lúc giằn co nên cavat bị lệch. Bị anh phất tay cô thấy hụt hẫn. Giọng đầy trách móc:
- Anh sao vậy? Em bắt đầu thấy lời anh nói khi nảy không ổn rồi đó.
- Lời anh nói là sự thật.
- Nếu là thật thì cavat của anh không đến nổi này. Anh đừng nói với em cavat là do vợ anh thắt cho nghe?
Cô mỉm cười dịu dàng nhìn thẳng vào mắt anh xem có điểm nào nói dối cô không:
- Cô ấy không biết thắt !
Một giọng nói trong trẻo dịu dàng vang lên. Ngọc Như ngồi phía xa nhìn thấy toàn bộ cử chỉ thái độ của hai người nảy giờ đang gây sự chú ý cho nhiều khách hàng ngồi gần. Thấy cảnh chướng mắt chịu hết nổi Ngọc Như nén giận đi thẳng về hướng họ mặt cho Thanh Huyền có kéo lại cô cũng phất tay bước đi.
- Ngọc Như !
Thanh Sang ngạc nhiên khi thấy cô có mặt ở nơi này. Ngọc Như trầm mặt nhìn anh, trầm giọng nói:
- Sáng nay, em nghe … Đức Trí… nói anh có cuộc họp quan trọng mà?
Thanh Sang ngạc nhiên trước sự việc bất ngờ đến, chưa kịp phản ứng thì chợt nghe cô hỏi tiếp, nhớ đến việc sáng nay khi cô điện thoại đến công ty anh nhất thời nói không nên lời. Ngọc Như nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo nếu anh còn nói dối thì sẽ biết tay cô. Cô nhìn Thu Phương:
- Chào cô !
Thu Phương vẫn bình tĩnh nhìn Ngọc Như :
- Chào ! Chắc cô là vợ anh Sang?
Vừa nói cô vừa hướng ánh mắt về phía anh. Thanh Sang thấy sự việc không ổn, hiện giờ anh và Thu Phương còn việc để nói. Anh nắm tay Ngọc Như nói nhỏ vào tai cô:
- Ngọc Như ! em về trước đi, có gì… tối anh về giải thích với em sau.
Nhìn cửa chỉ ấp úng mập mờ của anh cô càng thêm tức giận. Mi mắt bắt đầu long lanh nhưng cô không thể khóc được. Chuyện đâu còn có đó. Gượng cười lấy vẻ mặt bình thản cô nhìn anh.
- Được, Em về nhưng anh nên nhớ bổn phận của mình... đừng đi quá giới hạn.
Thu Phương nghe cô nói cũng hơi ngượng nhưng cô mỉm cười. Ngọc Như vừa khuất bóng cô quay sang nhìn anh cười giọng chậm chọc:
- Xem ra vợ anh...
- Được rồi em tha cho anh đi. Nhìn cô ấy vậy chứ không phải vậy đâu. Để hôm khác hai người gặp mặt làm bạn em sẽ biết rõ về cô ấy. Giờ quay lại chuyện của em đi.
- Chuyện em nói xong hết rồi.
Cô không suy nghĩ mà trả lời ngay. Anh trầm ngâm suy nghĩ, Thu Phương là người con gái trước kia anh yêu. Lúc ấy anh vì sự nghiệp mà không nói rõ tình cảm mình với cô. Đến khi muốn nói thì cô đã có gia đình. Từ đó hai người xem nhau là bạn, anh đem tình yêu giành cho cô đổi thành tình yêu người anh dành cho người em gái. Suy tư giây lát rồi bất chợt anh lên tiếng:
- Em nghĩ kỹ chưa?
- Cuộc sống không hạnh phúc thì có níu kéo vô ích thôi anh à.
- Ưh, nếu cần anh giúp đỡ em cứ nói nhé.
- Vâng ! Thôi em đi trước đây, anh nên về nhà sớm đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...