Ngọc Như ngắm nhìn khung ảnh cưới, vậy là mình và anh ấy lấy nhau gần một năm rồi, tuy có lúc cãi cọ nhưng bên anh cô thấy vui, ngày nào không cãi nhau thấy thiếu thiếu cái gì đó. Chợt nghĩ đến ngày anh vào cô ly hôn, nếu xa anh thấy sao ấy, chắc buồn lắm, đang đắm chìm trong suy nghĩ cô giật mình khi nghe tiếng Sang:
- Ngày mai tôi đi công tác cô đi với tôi nha?
- Ủa? Đi đâu vậy anh, chừng nào về ?
- Đi Nhật, khoảng 1 tháng. Chưa đi mà đã lo về à?
- Anh lạ chưa, tôi hỏi để biết mà?
- Biết để xếp lịch hẹn hò hả?
- Vô duyên.
- Duyên tôi có thừa vậy mà cô bảo vô duyên.
- Thôi…tôi không đi đâu, Ba đi công tác ở Hà Nội chưa về, để mẹ ở nhà một mình tôi lo lắm.
Thanh Sang nhìn cô trìu mến, đi xa lần này anh sẽ nhớ cô nhiều lắm, sống chung với Ngọc Như anh mới thấy được, cô ngoài tính bướng bỉnh hay kiếm chuyện với anh cô cũng dịu dàng, biết quan tâm chăm lo cho gia đình đúng bổn phận một người vợ hiền. Anh nghiêng người nói nhỏ với cô:
- Nếu vậy, em soạn đồ giúp anh nha.
- Không, đồ của anh, anh tự soạn tôi biết gì mà soạn.
Nói rồi cô bước đi. Thanh Sang lầm bầm không biết cô ta làm vợ kiểu gì nửa?
Miệng thì nói không nhưng vừa ăn cơm xong, Ngọc Như lật đật lên phòng soạn đồ tiếp anh, Sang nhìn vợ mà thấy yêu thương tha thiết. Anh nhủ thầm bằng mọi cách anh phải để cô hiểu được tình yêu anh dành cho cô.
Buổi tối đang nằm ngủ, Ngọc Như giật mình vì có bàn tay luồn dưới gối cô, kê đầu cô êm êm, cô nhắm khít nắm, anh ta muốn làm gì đây? Hồi hợp, cô nằng im re không dám nhúc nhích, cô nghe tim mình đập loạn lên. Thật lâu vẫn im ru, ngoài cái lót tay dưới gối và anh ta nằm tựa mặt vào vai cô, chỉ thế thôi và hơi thở nồng ấm đều đều… Ngọc Như hé mắt, trời ơi! anh ta đang ngủ vậy mà làm mình đứng tim nãy giờ.
Ngọc Như nhè nhẹ nhích người ra ặt anh rơi xuống gối. Cô chưa kịp nghiêng người quay vào trong, anh đã ôm qua người cô, gác đầu cô lên vai anh. Cô khó chịu:
- Tôi không quen ngủ bị ôm thế này đâu.
Anh kéo mặt cô nhìn anh, giọng ngọt ngào:
- Tại sao?
- Không sao cả.
- Em lúc nào cũng bướng.
- Còn anh lúc nào cũng ngang như cua.
- Ai bảo anh là chồng, vợ thì phải nghe lời chồng?
- Xì… !
- Em mà vậy hoài anh phạt đó!
- Tôi cứ nói đó...
Ngọc Như chưa dứt lời thì Thanh Sang đã nhỏm lên, nhìn cô bằng ánh mắt có lửa, rồi nhanh như chớp môi anh chạm vào môi cô. Ngọc Như ngây người, mãi một lúc sau cô mới ý thức được, cô trở nên giận dữ, dồn cơn giận vào đôi tay, cô đấm mạnh vào ngực anh. Rít qua kẽ răng:
- Lê Thanh Sang ! Anh có buôn tôi ra không?
Mặt cho cô chống cự, anh cố siết chặc cô hơn nhưng nụ hôn thì vẫn dịu dàng chứ không cưỡng bức, toàn thân anh đang nằm trên người cô. Sự nồng nàng từ anh truyền qua, làm cô ngây ngất, cô không chống lại anh, mà vòng tay qua cổ anh hôn trả lại. Thanh Sang chợt cười, tiếng cười nhỏ nhưng cũng đủ đánh thức cơn mê ngây dại. Ngọc Như đẩy anh ngã lăn sang một bên, cô quát khẽ:
- Anh xem thường tôi đó à?
- Sao em biết anh xem thường em? Lúc nào em cũng hung dữ là sao.
- Cưới nhau bấy lâu nay anh đâu có xem tôi là vợ, bây giờ thì đừng có hòng.
- Vậy thì giờ ngủ nhé?
Anh ôm cái gối quay lưng về phía cô như muốn chấm dứt câu chuyện. Cách cư xử của anh lạnh nhạt như không có gì khi vừa hôn cô xong làm cô thấy đau. Cô làm gì nên tội mà anh cư xử với cô như thế chứ? Cô yêu anh điều đó không còn gì để nói, còn anh, anh có yêu cô không? Cô muốn được nghe anh nói, nhưng đó chỉ là những suy nghĩ ngây thơ mà thôi. Tức giận sự yếu đuối của chính mình khi để cho anh đùa giỡn, cô quay lưng để cho nước mắt lăn dài trên má.
Thanh Sang nằm quay mặt vào trong mơ màng suy nghĩ, Ngọc Như bây giờ khác Ngọc Như anh gặp một năm về trước. Ngọc Như bây giờ là vợ anh, là bà Lê mà anh đang trên đường chinh phục. Nằm im nảy giờ không nghe cô nhỏ nói gì, anh ngạt nhiên quay lại. Ngọc Như đang thu người, vai run lên từng nhịp. Thanh Sang thắt thỏm lo sợ. Cô nhỏ bị gì thế nhỉ? Anh lo lắng tột độ:
- Như ! Ngồi dậy nào. Có việc gì em nói đi? Đừng thế anh lo lắm.
- …
Anh xoay người cô lại nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt.
- Sao em khóc vậy Như?
Giọng cô thúc thích nước mắt trãi dài:
- Anh ác lắm? Em là gì…Tại sao anh đối xử với em như thế chứ? Anh nói đi…hít… hít…
Ngọc Như đấm vào vai anh rồi khóc ngất lên. Thanh Sang se thắt lòng nhìn những giọt nước mắt đẫm trên gương mặt xinh đẹp của vợ. Anh không ngờ có lúc Ngọc Như yếu đuối thế này, cô không lạnh lùng, hung giữ như bên ngoài, sự mạnh mẽ đó chỉ là cái vỏ bọc để che đậy sự yếu đuối bên trong tâm hồn cô. Đôi mắt anh đang phủ lên một màu hồng làm Ngọc Như muốn tan rã vào anh. Cả hai nhìn nhau hồi lâu, Ngọc Như đắm chìm trong hồi hợp khi Anh đưa tay vén tóc cô ra phía sau, anh cuối xuống hôn lên vầng trán thông minh, lướt dần xuống đôi mắt đẫm lệ rồi dừng lại trên đôi môi hồng bướng bỉnh, Ngọc Như cụp mi đón nhận môi anh. Thanh Sang như người lạc vào cõi mộng, anh ôm siết cô vào người,vòng ngực rộng của anh ấm lên cạnh tà áo lụa của cô, với bao cảm xúc nóng dần trong người. Anh thì thầm trên môi cô:
- Ngọc Như ! Anh yêu em.… yêu nhiều lắm Như à! Không biết từ khi nào em đã đi vào tim anh, anh …
Ngọc Như không cưỡng nổi sự lôi cuốn của anh, cô vòng tay qua cổ anh, Thanh Sang thích thú nâng cô lên khi cô rướn người hôn trả lại anh bằng cả tình yêu nồng nàng. Cảm giác rạo rực trong người tăng lên Thanh Sang nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ thanh tú, cô hơi ngửa cổ khiến anh càng tham lam hơn. Mùi hương dịu dàng từ cô tỏa ra làm anh ngây ngất. Bàn tay anh bạo dạng lướt trên lưng cô, nóng bỏng rồi lan nhẹ mơn man vào bờ vai đang run rẩy. Ngọc Như mụ mịn cả người khi môi anh lần tìm bờ ngực con gái căng tròn.
- Thanh Sang !
Cơ thể cô ngón ran khi chiếc áo ngủ rơi ra. Anh hồi hợp chờ đợi phản ứng của vợ khi anh áp cơ thể rực lửa của mình lên cơ thể mềm mại với những đường cong tuyệt mỹ, cô ôm ghì lấy anh. Anh sung sướng ghì chặt cô vào người, hai bàn tay đan vào nhau như để nắm chặc hạnh phúc ngất ngây.
- Vợ yêu ! Em tuyện lắm.
Thanh Sang luyến tiếc buông cô ra, Ngọc Như ngượng ngập nép vào ngực anh, tận hưởng những cảm xúc ngọt ngào anh vừa mang đến. Anh âu yếm nhìn cô rồi cúi xuống hôn lên khóe mắt đang đọng lại những giọt lệ, Anh trách yêu:
- Sau em không nói với anh?
- Chuyện gì ?
- Chuyện… sau nhiều năm ở nước ngoài mà em vẫn …
- Em nói anh có tin không?
- Chắc là không rồi, làm sao tin được thân thể đáng yêu, đầy nhựa sống thế này vẫn còn trong trắng thuần khiết chứ !
- Vậy nếu tin, anh có đổi ý không?
- Ngu sao đổi ý chứ bà xã yêu quý ạ.
- Còn nói nửa àh? Anh toàn lợi dụng cơ hội.
Anh chùi người vào tấm chăn, kéo tay cô vòng qua người mình. Ôm siết cô vào lòng, trầm giọng cười:
- Ngủ đi, không thì anh không khách sáo đâu đó.
Ngọc Như mỉm cười, cảm giác ngọt ngào len lỏi trong tim, cô biết rằng giờ đây cô là của anh. Hơi thở anh đều dần chìm vào giấc ngủ khi Ngọc Như nói khẽ với anh:
- Ông xã, Em yêu anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...