Bảo Thục luôn nghĩ rằng bà nội của Dư Chính là một bà lão rất đáng sợ.
Tuy rằng bà đã hơn tám mươi, nhưng tinh lực dồi dào, hơn nữa có chút độc đoán ngang ngược, hay thích sai khiến người khác.
Mẹ Dư Chính lại vừa khéo tương phản, bà luôn rất trầm lặng, nhưng thỉnh
thoảng phát biểu chút ý kiến, cũng rất có nguyên tắc. Bảo Thục cũng rất
sợ bà, có lẽ bởi vì bà từng là cô giáo vật lý của bọn họ. Đến giờ mẹ Dư
Chính vẫn dạy vật lý tại trường học cũ của bọn họ, bà luôn giữ khuôn mặt nghiêm túc không có biểu cảm, điểm này tương đối giống Dư Chính.
Ba Dư Chính là giáo sư vật lý tại trường đại học, ông là người ôn hoà
nhất trong nhà, luôn cười mỉm chi, nhưng người Bảo Thục sợ nhất lại
chính là ông. Còn nhớ năm lớp 11, vì để cô thông qua cuộc thi toàn quốc, Dư Chính từng nhờ ba mình dạy bổ túc vật lý cho cô. Khi cô nghĩ rằng
mình may mắn vì mẹ Dư Chính từ chối bổ túc cho mình, thì lại phát hiện
ba Dư Chính càng nghiêm khắc hung hãn hơn.
Cả nhà bọn họ đều là những người rất đáng sợ, bà nội cứ mời cô ăn đùi gà mãi, người mẹ khuôn mặt không có biểu cảm, người ba nham hiểm, còn có
Dư Chính thiên hạ vô địch.
“Bảo Thục à, ăn đùi gà nha.” Bà nội cười hì hì gắp một đùi gà vào bát cô.
Cô mới từ trong suy nghĩ của mình mà lấy lại tinh thần, thì đã bị viên đạn bọc đường đánh tới không biết nên làm cái gì mới tốt.
Dư Chính cười gắp đùi gà ở trong bát cô sang bát mình, còn nói bà nội
bất công. Cô cảm động nhìn anh, nếu trên thế giới này còn có một người
có thể cứu cô từ đợt tấn công đùi gà của bà nội, người kia nhất định là
Dư Chính.
Đây là bữa cơm tất niên đầu tiên sau bảy năm xa cách Thượng Hải, tuy
rằng bên cạnh không phải là người nhà của mình, nhưng cô đã cảm thấy bầu không khí năm mới đã lâu không gặp.
Cơm nước xong, cô đi theo Dư Chính xuống lầu bắn pháo hoa. Cảm xúc hạnh
phúc thì ra cũng có thể giữ gìn, khi pháo hoa nở rộ trên không trung, cô vui vẻ ôm cánh tay Dư Chính ở bên cạnh.
Hôm nay mùng một cô đến nhà chú họ ăn cơm, lại gặp được vị Diệp quan toà kia. Ăn xong bữa cơm, Bảo Thái lấy cớ cùng cô ra ngoài dạo phố, kéo cô
đến quán bar ở đường Hành Sơn uống rượu.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Bảo Thục hỏi.
Bảo Thái trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói: “Đêm qua tụi em làm rồi.”
“Làm cái gì?” Vừa hỏi xong cô mới hiểu chuyện gì xảy ra.
“…” Bảo Thái lặng lẽ uống bia.
Cô chưa bao giờ biết Bảo Thái là người có thể uống bia như uống nước.
“Hai người là vợ chồng mà…” Bảo Thục chỉ ra.
“Nhưng mà…” Bảo Thái muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói, “Em không
biết vì sao mình muốn kết hôn với anh ấy, có lẽ em điên rồi.”
Bảo Thục có phần không hiểu, nhưng cô biết nhất định có vấn đề.
“Em chỉ là rất muốn kết hôn, rất muốn trải qua một cuộc sống mới.”
Bảo Thục nhìn em họ, thì ra hồi bé vô ưu vô lự, sau khi trưởng thành tất cả đều tan thành mây khói, cho dù là ai cũng có phiền não của chính
mình.
Bảo Thái thở dài, uống hết một chai Heineken.
Bảo Thục cũng hơi chộn rộn, vì thế cô gọi người hầu rượu cho cô một
chai. Kỳ thật cô không hay uống rượu, là bởi vì cô không thích đồ uống
có cồn, sau khi uống lên sẽ có cảm giác đê mê, mà trong lòng cô sợ nhất
chính là nghiện thứ gì đó, nó khiến cô có cảm giác không thể kiềm chế
bản thân.
Bia mát lạnh, cô thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nhớ lại khoảng thời gian
chia tay với Crig, cô ngày ngày mua rượu, nhưng đến cuối cùng, cho dù
uống bao nhiêu cô vẫn tỉnh táo nhớ lại cảnh tượng anh ta bất đắc dĩ gật
đầu.
Bây giờ nhớ tới, đã không còn cảm giác đau lòng của lúc ấy, nhưng ít ra
còn một chút bất đắc dĩ. Bởi vì từ đó về sau, cô cách con đường tình cảm rất xa, lúc nào cũng không gặp đúng người, cô hay cảm thán “Người xuất
hiện thì không thích, người thích lại không xuất hiện”.
Khi những bạn gái bên cạnh đều đã kết hôn hoặc là bắt đầu bàn chuyện hôn nhân, còn cô ngay cả một người bạn trai cũng không có, nghĩ tới thời
gian ấy cô luôn cảm thấy nản lòng. Cô, khuôn mặt của năm 80, làm công
việc bình thường, tiền gửi ngân hàng vẫn có bốn con số, mà tuổi cũng đã
qua “vĩnh viễn 25”.
Cô cũng từng hy vọng có một cuộc sống mới, nhưng không ai tới cứu cô.
Cô lại gọi một chai bia, nhìn thấy Bảo Thái, cô bỗng nhiên rất muốn uống rượu.
Bảo Thục nhoài người nằm trên quầy bar, thấy Bảo Thái tìm di động của cô, gọi điện thoại cho Dư Chính.
Vì sao mỗi người bọn họ đều muốn gọi điện thoại cho Dư Chính. Hồi ấy,
Ada tìm thấy cô ở quán bar cũng gọi điện cho Dư Chính, bảo anh tới đón
cô về.
May mà tửu lượng của cô khá tốt, tuy rằng sau khi say rồi ý thức không
tỉnh táo lắm, nhưng chưa bao giờ nôn mửa, bằng không cô nghĩ Dư Chính sẽ chẳng không ngại phiền mà tới đón cô.
Dư Chính nhất định cũng biết cô là một cô gái rất phiền toái, nhưng anh
chưa bao giờ nói ra mà thôi. Kỳ thật, Dư Chính là một người tốt, cả nhà
bọn họ đều là người tốt.
Cô cảm thấy ý thức của mình còn rất tỉnh táo, nhưng con người lại lười biếng không muốn động đậy.
Một lát sau Dư Chính tới nơi, cô lập tức đứng thẳng người hỏi: “Dư Chính, sao cậu lại ở đây thế.”
Anh chỉ đơn giản nói một câu: “Theo tớ về nhà.”
Sau đó bước đi ra ngoài.
Cô đi theo phía sau anh.
Anh còn nói: “Đưa tay cho tớ.”
Cô vươn tay ra, được anh nắm lấy, bỗng nhiên cô cảm thấy lòng bàn tay
anh rất ấm áp. Anh nắm tay cô, hướng về phía nhà trọ không xa. Bọn họ
trầm lặng chầm chậm đi tới, giống như con đường này không có điểm cuối.
“Bảo Thục.” Lúc đến dưới nhà trọ, Dư Chính chợt nói.
“Hửm?”
“Cậu còn yêu Crig không?”
Cô trầm mặc vài giây mới trả lời: “…Không yêu. Tớ ghét đàn ông bay bướm.”
Kỳ thật cô đã không còn yêu Crig từ lâu, thế nhưng anh ta đã phá vỡ ảo
tưởng của cô đối với tình yêu, cho nên cô vẫn còn nhớ người này và
chuyện này.
Dư Chính dừng lại bước chân, tay vẫn nắm lấy cô. Sau đó anh xoay người nhờ ngọn đèn mà nhìn cô.
“Tớ thì sao.”
Cô sợ tới mức không thể nhúc nhích.
Cậu ấy nói cái gì? Cô cảm thấy đầu mình giống như xoắn lại không thể suy nghĩ.
“Dư Chính…” Cô gọi tên anh, rất muốn hỏi anh rốt cuộc anh đang nói cái gì.
“…” Anh vẫn nhìn cô chằm chằm.
Cô thấy rõ ràng chính mình ở trong mắt anh, cô bắt đầu mơ màng. Rốt cuộc là cô uống say, hay là Dư Chính uống say? Hoặc là bọn họ đều say?
“Đôi mắt của cậu thật u buồn.” Chính cô cũng không biết, cuối cùng sao lại thốt ra câu này.
Hình như anh trợn mắt, bỗng nhiên một tay ôm cả thắt lưng cô, một tay đỡ đầu cô, rồi hôn cô.
Cô hé miệng hôn lại anh, cô rất kinh ngạc nhận ra đây lại là phản ứng đầu tiên của mình.
Dư Chính ôm chặt hơn, càng hôn cô không ngừng.
Đột nhiên anh ôm lấy cô, xông lên lầu.
Khi anh giống như tên lưu manh trong phim điện ảnh bổ nhào trên người cô, sự nhiệt tình của anh khiến cô rất muốn cười.
Cô chợt cảm thấy, đây rất giống cuộc sống mới mà cô mong muốn, một cuộc sống có thể kích thích cô.
Bên tai cô lặp đi lặp lại tiếng vọng kia của Bảo Thái: Đêm qua tụi em làm rồi.
Hai tay cô víu lấy ngực anh cởi ra nút áo sơ mi của anh, anh thấp giọng khàn khàn nói: “Trời ơi…”
Một câu này của anh giống như kích thích thần kinh của cô trong nháy
mắt, khiến cô cảm thấy lồng ngực mình như có dòng nước ấm tuôn ra, cô
lại thật sự muốn làm với anh, không phải vì cái gọi là cuộc sống mới kia của mình.
Cô tiếp tục cởi nút áo của anh, không dám nhìn anh. Khi cởi đến chiếc
nút cuối cùng, một dây thần kinh khác của cô bị kích động, cảm giác đau
đớn từ chân truyền đến khiến cô buông tay kêu to: “A, đau quá.”
Cô bỗng nhiên hơi chóng mặt, ý thức dần dần yếu ớt, kỳ thật cô đã muốn
nhắm mắt từ lâu, nhưng mọi việc xảy ra ban nãy kích thích cô. Mà đau đớn trên chân phân tán sự chú ý của cô, vì thế giờ phút này, cô tựa như
khinh khí cầu bay hơi rơi xuống, cảm giác đau đớn cũng dần tan biến.
Lúc tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã sáng trưng.
Bảo Thục nhìn xung quanh, nơi đây quả là phòng của Dư Chính, nhưng mà anh không có ở đây.
Tối hôm qua thật giống như một giấc mộng, song, cô biết tất cả đều là thực sự.
Cô nằm thẳng trên giường, nhìn trần nhà loang lổ.
Cô và Dư Chính, vậy mà thiếu chút nữa là làm rồi. Chỉ thiếu một chút.
Nếu tối qua không thiếu một chút đó, như vậy hiện giờ bọn họ sẽ như thế nào?
Anh sẽ cười hôn cô hay là xoay lưng về phía cô, sẽ ngọt ngào hay là hối hận?
Cô không biết.
Nhưng cô biết, giờ phút này cô phải giả vờ không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Bỗng nhiên một hồi đau nửa đầu khiến cô rên rỉ, Dư Chính đi đến, hỏi cô
hai câu, sau đó anh ra ngoài rót một ly nước ấm đưa cho cô.
“Tớ đi xuống mua thuốc giảm đau.” Anh xoay người đi ra ngoài.
“Dư Chính,” cô gọi anh lại, nhưng chính cô cũng không biết vì sao muốn
gọi anh lại. Cô nhất định có chuyện phải nói với anh, nhưng không biết
nên nói thế nào.
“Cảm ơn cậu.” Cô chỉ có thể nghĩ ra câu này.
Dư Chính mỉm cười, giống như nói không có việc gì.
Nhưng đây không phải là câu trả lời mà cô muốn.
“Tớ…cảm ơn thật đấy.” Cô nói thêm lần nữa, nhưng hai câu vẫn là thế,
không câu nào biểu đạt ý tứ của cô. Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói cái gì.
Anh xoay người bước nhanh ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của anh, Bảo Thục ôm đầu gối tựa vào tấm đệm ở phía sau.
Cô muốn cảm ơn anh, không nhanh chóng đưa cô đến một cuộc sống mới.
Nếu không cô nhất định sẽ bị lạc.
Mấy ngày nay, cô không đi tìm Dư Chính, Dư Chính cũng không tìm cô. Cô
vốn mong đợi kỳ nghỉ tết này thật lâu, nhưng hiện tại cô không biết phải làm những gì.
Vì thế cô nghĩ đến gọi điện thoại cho Gia Hoà.
“Tớ rất buồn chán.” Cô nói thẳng vào vấn đề.
“Mỗi ngày tớ cũng rất buồn chán.” Gia Hoà lại cho cô câu trả lời càng bất đắc dĩ hơn.
“…”
“Đêm giao thừa tớ vẫn còn làm việc, cậu nói coi có buồn chán không.”
“Tớ không muốn nói chuyện với cậu.” Cô trề môi, không hài lòng.
“Cậu cho rằng tớ muốn nói với cậu à.”
Bảo Thục mỉm cười, Tăng Gia Hoà người này, thay đổi rất nhiều, trước kia không hay nói đùa với cô như vậy. Có lẽ tình yêu thật có sức mạnh,
khiến chúng ta dũng cảm thay đổi bản thân.
“Nếu chán thì tìm Dư Chính đi.” Gia Hoà nói.
“…” Cô im lặng.
“Anh ấy sẽ không phải là nguyên nhân cậu buồn chán chứ.”
“…”
Gia Hoà ở đầu dây bên kia nở nụ cười, Bảo Thục không phân biệt rõ ràng rốt cuộc là cười nhạo hay là mắc cười.
Kỳ thật, vấn đề này luôn ở trước mắt cô, nhưng cô cho là không phải do cô giải quyết mà thôi.
“Tớ chỉ muốn nói một câu.” Trong điện thoại vang lên tiếng kêu của cậu
ấm James, tốc độ nói của Gia Hoà nhanh hơn, “Dư Chính là một người tốt.”
Nói xong, cô liền nói tạm biệt Bảo Thục rồi cúp máy.
Dư Chính là một người tốt.
Sao Bảo Thục lại không biết chứ?
Crig cũng từng nói thế với cô.
Ở nhà buồn chán ba ngày, đến buổi trưa mùng năm, Bảo Thục quyết định ra ngoài shopping.
Cô lại đến cửa tiệm bán nhiều đồng hồ cổ kia, ông chủ đang chăm chú xem
TV. Cô đứng trước quầy nhìn tỉ mỉ những chiếc đồng hồ đặt bên trong,
ngắm nghía hết sức say mê mỗi phút mỗi giây.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, lại nhìn thấy một quyển tạp chí nằm trên quầy, vừa lúc lật đến một trang giới thiệu “Bảo Ký”.
“Ông chủ, có thể tặng quyển tạp chí này cho tôi không?” Cô hỏi.
Ông chủ liếc nhìn một cái, rồi lắc đầu.
“Vậy quyển này bán bao nhiêu tiền?”
Ông chủ vẫn lắc đầu: “Cái này không bán.”
“Vì sao?”
“Đây là do con trai tôi sưu tầm, hàng không bán.”
Cô có phần thất vọng.
“Nhưng nếu cô muốn xem thì có thể xem ở đây, chỗ kia có ghế, cô ngồi đi.” Nói xong, ông ta lại quay đầu tiếp tục xem TV.
Bảo Thục thở dài, vì thế cô cầm quyển tạp chí ngồi trên ghế ở góc tường xem.
Về chiếc đồng hồ này, tin tức về sau rất ít, bởi vì từ đấy nó như là bốc hơi khỏi nhân gian. Nhưng quyển tạp chí này có tấm ảnh rất rõ ràng, cô
cẩn thận nhìn thật lâu, bỗng nhiên cảm thấy chiếc đồng hồ này rất giống
——
“Tissot của những năm tám mươi.”
Trước mặt cô vang lên một âm thanh rất ôn hoà, cô ngẩng đầu nhìn, đúng
là một anh chàng lịch sự. Tuy rằng anh ta đeo mắt kính, nhưng ánh mắt
rất sắc bén, Bảo Thục rất muốn nói anh ta đang “giả vờ lịch sự”.
Quả nhiên anh ta nhếch môi cười nói: “Tôi nhìn đẹp trai lắm phải không?”
Thì ra, cô suy nghĩ, có một số người không được phép mở miệng. Một khi
mở miệng thì làm cho người ta có ấn tượng hoàn toàn tương phản.
Bảo Thục cười cười, tuyệt đối không vì sự đường đột của anh ta mà cảm thấy thẹn thùng, cô hỏi lại: “Anh là ai?”
“Con trai tôi.” Ông chủ đang xem TV đột nhiên nói, nhưng tầm mắt của ông ta vẫn nhìn TV chằm chằm.
“Quyển tạp chí này là của anh ư?” Cô hỏi.
“Đúng vậy.” Anh ta tựa vào quầy kính bên cạnh, “Cô có hứng thú với chiếc đồng hồ này sao?”
Bảo Thục gật đầu, đứng lên đặt tạp chí trên quầy.
“Tôi biết một chút tin tức.” Anh ta chợt nói, ánh mắt hơi nhấp nháy.
Cô nghi ngờ nhìn anh ta chằm chằm, anh ta lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi nói thật.”
Bảo Thục suy nghĩ, người đàn ông trước mắt này mặc dù hơi lưu manh, nhưng cũng không giống đang trêu chọc cô.
“Nhưng tôi sẽ không nói cho bất cứ ai, đương nhiên trên thực tế cũng
chẳng có bao nhiêu người hứng thú với chiếc đồng hồ này, nhưng tôi muốn
tìm ra nó.” Giọng nói của anh ta rất kiên định, như là học sinh tiểu học lập chí sau này lớn lên nhất định phải góp phần hiện đại hoá đất nước.
Bảo Thục nở nụ cười, tâm trạng tốt hơn một chút.
Có phải khi đàn ông thích thứ gì đó thì đều có vẻ mặt kiên định như vậy không?
Cô đi qua tiệm bán CD lậu, trong chiếc loa giá rẻ truyền đến một giọng hát trong veo:
Trên con đường thật dài, anh nghĩ chúng ta là bạn bè,
Nếu thật như vậy anh nghĩ tốt nhất đừng nói.
Lúc nào em mỉm cười cũng không hề nhìn anh,
Thế giới bị em nắm giữ.
………
Bảo Thục bị đoạn ca từ này cảm động, nhưng cô vẫn bất giác đi về phía
trước, đủ loại âm thanh ồn ào xung quanh lập tức lấn át giọng hát kia.
Khi cô muốn nghe tiếp lại không nghe được gì. Cô dừng bước chân, muốn
trở về nghe ca khúc kia lần nữa, nhưng có một nỗi sợ hãi nói không nên
lời khiến cô không thể bước đi.
Cô sợ lời bài hát này miêu tả tâm sự trong lòng cô, cô càng sợ hơn khi mình muốn quay lại lắng nghe thì bài hát đã kết thúc rồi.
Cô chợt nhận ra, tuy rằng mình dừng bước chân nhưng không có cách nào
làm cho thời gian đảo ngược, nhìn rõ ràng hoặc là nghe rõ hơn một chút,
những gì cô chưa từng chăm chú lắng nghe.
Bảo Thục thở dài, từ khi nào cô đã bắt đầu nghi ngờ Dư Chính? Không nhớ
rõ, có lẽ bắt đầu từ khoảng thời gian cô chia tay Crig thì phải.
Đó là một ngày nắng rất đẹp, nhưng trong lòng cô đều là mây mù. Trên con đường bên cạnh thư viện nở rộ dây bìm bìm tươi đẹp, nhưng cô không nhìn thấy, bởi vì đôi mắt của cô bị nước mắt lưu mờ.
Bỗng nhiên có người từ phía sau giữ chặt cô, xoay vai cô qua, thở hồng
hộc nói: “Cuối cùng tìm được cậu rồi, tớ nhặt được hai vé xem phim, đi
cùng tớ nhé.”
Cô mỉm cười, trong lòng vẫn đau khổ, nhưng lời nói của anh buồn cười như vậy. Sau này nhớ lại, cô khi đó, quả thật đau khổ đến mức có chút buồn
cười.
Người phi thường nhặt được vé phim này chính là Dư Chính. Trên mặt đất
sân trường ngay cả giấy vụn cũng không có, huống chi là hai vé ngồi xem
phim.
Tên gọi của bộ phim Pháp kia cô không nhớ chút nào, chỉ biết là nam diễn viên Alain Delon đã già rồi, và Belmondo lại càng già hơn. Trước mắt cô là một mảnh mơ hồ, tiếng Pháp cô nghe vào lỗ tai mình như là có người
đang dùng giọng Phúc Kiến mắng người.
Cô tựa đầu trên vai Dư Chính, bàn tay thật to của anh nhiều lần vuốt ve tóc cô.
Cô lấy áo khoác đen anh mới mua mà lau nước mắt mình, nghĩ thầm, có lẽ
mình không quá thảm thương, bởi vì ít nhất còn có Dư Chính đang an ủi
cô.
Bỗng nhiên anh quay đầu hôn lên trán cô. Môi anh ấm áp như lòng bàn tay của anh vậy.
Trên màn hình là một ánh lửa, chiếu trên mặt bọn họ, cô đã nhìn thấy.
Khoảnh khắc đó, biểu tình trên mặt anh, cô chưa từng đọc được.
Mà sau lần đó, cô cũng không còn cơ hội nhìn nữa.
Những năm gần đây, có một câu cô luôn hỏi bản thân, nhưng chưa từng có can đảm hỏi anh.
Một đôi trai gái trẻ tuổi nắm tay nhau từ một góc đi tới, cô ngây ngẩn
cả người, tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng dáng, nhưng cô có thể khẳng định
đây là Trì Thiếu Vũ.
Cô gái bên cạnh anh ta không phải là cô gái ở nhà hàng lần trước.
Đèn xanh sáng lên, bọn họ nhanh chân băng qua đường, cô lại dừng bước.
Cô không có dũng khí đi truy cứu chân tướng không có quá nhiều quan hệ với cô, nhưng cô lại tức giận.
Bảo Thục nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười giờ, vì thế cô có chút không tình nguyện đi tính sổ.
Cô cúi đầu đi đến dưới lầu nhà trọ, lại bất ngờ gặp Dư Chính. Ánh mắt anh hơi mê man, ngậm điếu thuốc, bên chân là tàn thuốc.
“Cậu sẽ bị bắt vì để tàn thuốc làm dơ đường phố đấy.” Cô nói.
Dư Chính quay đầu nhìn thấy cô, anh ngẩn người.
Ở Singapore bốn năm trời, bọn họ đã hình thành thói quen sinh hoạt tốt.
Nhưng về phần nói bị bắt ăn đòn vì tàn thuốc, từ chỗ bạn học kể lại,
hoàn toàn không có nghiêm khắc như vậy. Trước khi bọn họ đến, năm ấy
từng có sự kiện một chàng người Mỹ bị phạt rất nổi tiếng, kỳ thật sau
khi anh chàng kia nhổ kẹo cao su lung tung lại có thái độ khá tệ, nên
mới bị xử phạt như vậy. Bình thường cho dù phạm quy, chỉ cần thái độ
nhún nhường, thì đều phạt tiền là chính. Nhưng mức phạt tiền không nhỏ,
vì vậy mọi người rất tuân thủ luật lệ.
“Bọn họ mặc đồng phục cảnh sát hay là áo da?”
Truyện cười nhạt nhẽo của anh lại chọc cô cười vào lúc này.
“Trễ như vậy mới về, cậu có nhớ uống thuốc không?” Anh hỏi.
“…Quên rồi.” Tâm tư của cô không đặt ở phương diện này.
“Phải nhớ đấy, đồ ngốc.” Anh lại hút một hơi, sau đó nhả ra khói thuốc.
Bảo Thục hơi thất thần trong làn khói, anh ở dưới lầu đợi cô trở về sao?
“Đi lên đi.” Anh xoay người lên lầu.
Cô đi theo phía sau, nhìn bóng lưng của anh.
Trì Thiếu Vũ và Dư Chính đều là người tốt, nhưng mà tình yêu của bọn họ thì sao?
Tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, Bảo Thục để chân trần cũng không thấy
lạnh. Cô đang cầm cốc sữa vừa mới hâm nóng đi đến bên cửa sổ.
Dưới lầu có một bóng người, là Dư Chính, anh đang cầm cái chổi và cái ki giải quyết tàn thuốc lưu lại hồi nãy.
Dư Chính có phải là người tốt hay không, cô không thể nói rõ.
Nhưng cô rất rõ ràng Dư Chính là loại người gì, bắt đầu từ bộ phim điện ảnh kia.
Cô nhận thức một Dư Chính mới.
Sau tối hôm đó, bọn họ hồi phục lại sự hoà hợp và ăn ý của trước kia.
Bảo Thục rất vui vẻ, ít nhất cô sẽ không cảm thấy mất tự nhiên. Cá tính
cô tuy rằng cởi mở, nhưng chưa bao giờ là hăng hái. Cô sẽ không chủ động đào bới vấn đề ra giải quyết, mà luôn chờ hạt giống kia nảy mầm, chui
ra khỏi bùn đất, đến lúc đó cô mới suy nghĩ làm sao nhổ nó đi.
Cho nên cuộc sống của cô đơn giản như vậy, từ ngày này qua ngày khác.
Ngày mười lăm, xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Hơn nữa Bảo Thục liếc mắt một cái liền nhận ra cô ta.
“Dư Chính, thật là cậu!” Lâm Anh vừa bước vào văn phòng liền hô lên.
Dư Chính lại nhíu mày nhìn cô ta hồi lâu mới nói: “Lâm…”
“Lâm Anh.” Cô ta tiếp lời.
Dư Chính cười một cái, tỏ vẻ mình vẫn còn nhớ.
“Lúc giám đốc của chúng tôi đưa cho tôi danh thiếp của cậu, tôi liền
đoán rằng có phải là Dư Chính mà tôi quen biết không, không ngờ thật là
cậu. Chẳng phải cậu đi Mỹ học sinh vật sao?” Tốc độ nói của cô ta vẫn
nhanh như vậy.
Dư Chính mỉm cười một chút, nhún vai: “Xem ra thông tin nhầm lẫn, tôi đi Singapore học thiết kế.”
“Cậu luôn nói chuyện ngắn gọn rõ ràng như thế.” Cô ta cũng cười.
Bảo Thục đứng dậy đá Ben một cước, ý bảo cậu ta đi rót trà.
“Lâm Bảo Thục!” Lâm Anh như là phát hiện điều mới lạ mà kêu lên.
Bảo Thục xoay người lộ ra nụ cười ngọt ngào, rốt cuộc phát hiện cô rồi.
Lâm Anh mở to mắt đánh giá cô từ đầu đến chân, sau đó kinh ngạc nói: “Cậu vẫn không thay đổi chút nào!”
“…” Cô không biết đây là ca ngợi hay là cười nhạo, chỉ có thể cười trừ.
Sau đó cô kể lại “cuộc gặp gỡ bất ngờ” này cho Lương Kiến Phi, Kiến Phi
cười ha hả không có chút hình tượng: “Có phải diễn lại sự kiện ‘song lâm đoạt ngư’ không?”
Bảo Thục dùng sức đập xuống bàn, cà phê trong tách bắn ra.
“Tớ đã nói rất nhiều lần, hoàn toàn không có chuyện như vậy!”
Cái gọi là “song lâm”, đương nhiên chỉ cô và Lâm Anh, mà Dư Chính là “ngư” kia.
“Truyện cười” này xảy ra vào năm thứ hai hồi trung học phổ thông.
Còn nhớ lúc ấy hội học sinh tổ chức “Tiết mục nghệ thuật” mỗi năm một
lần, mỗi nhóm tham gia phải sắp xếp hai tiết mục. Bảo Thục tham gia tiết mục “sức mạnh của chiếc hộp thần bí”, tuy rằng trên cái tên có thể nhìn ra đây là một tiết mục vô vị, nhưng bởi vì người phụ trách là thầy giáo lịch sử nho nhã gầy yếu, hơn nữa nghe nói nếu năm nay không có người
tham gia thì sang năm sẽ hủy bỏ. Vì thế có vài bạn học thông cảm mà đăng ký tham gia, đương nhiên cô là một trong số đó.
Nhưng sức mạnh của chiếc hộp thần bí có thể chơi ra trò gì?
Thầy giáo lịch sử vốn buồn rầu, lại càng phiền não hơn.
Bảo Thục đi tìm Dư Chính. Anh không nói gì, mỉm cười làm một trò ảo thuật, cô vui vẻ cười tươi.
Vì thế cô cam đoan với thầy giáo có thể dùng chiếc hộp thần bí biểu diễn ảo thuật. Đó là lần đầu tiên, ngoại trừ khi giảng bài về Louis XVI làm
sao bị đưa lên đoạn đầu đài, thì nhìn thấy được biểu tình hưng phấn trên mặt thầy giáo.
Nhưng sau đó không biết là nguyên do gì, cho đến ngày biểu diễn cô mới
nhớ tới chuyện này. Mà tiết mục biểu diễn và danh sách đã đưa ra ngoài
từ lâu, huống hồ cô cũng không nhắc tới, nhóm chiếc hộp thần bí sẽ có
tiết mục khác.
Mông cô như lửa đốt lúc ăn trưa đến văn phòng hội học sinh tìm Dư Chính, anh đang luyện tập đọc thơ tiếng Anh của Shakespeare với Lâm Anh.
“A Chính A Chính!”
Dư Chính ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn cô.
“Mau dạy tớ làm sao biến ảo thuật đi.”
Nhưng chân Phật không phải lần nào cũng ôm được.
Bảo Thục học một giờ, thấy buổi biểu diễn sắp bắt đầu, cô vẫn làm không tốt.
Cô sốt ruột năn nỉ Dư Chính thay cô lên sân khấu biểu diễn.
“Không được,” Lâm Anh nói, “Quy định một người chỉ có thể tham gia một tiết mục, Dư Chính phải đọc thơ diễn cảm.”
“Một mình cậu lên sân khấu cũng được mà.” Bảo Thục nhớ lại quy tắc, nhất thời thấp giọng.
“Chúng tôi có phân công, một mình tôi lên sân khấu đọc diễn cảm, tiết
mục này chẳng khác nào thiếu một nửa.” Lâm Anh cầm quyển thơ ca, giơ lên với cô.
“A Chính…” Cô biết mình đuối lý, chỉ có thể làm nũng với Dư Chính.
Ai ngờ Lâm Anh thấy cô như vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, cô ta kéo
mạnh cánh tay của Dư Chính: “Chúng ta đi chỗ khác tập luyện.”
“A Chính!” Bảo Thục vội vàng giữ chặt cánh tay kia của anh, lộ ra dáng vẻ rất đáng thương.
Bởi vì hội học sinh đứng ra tổ chức, cho nên ngoài văn phòng có người
qua lại, cảnh tượng như thế lập tức khiến các học sinh đứng lại ngóng
xem.
Sự kiện “song lâm đoạt ngư” lập tức một truyền mười, mười truyền trăm, hơn nữa suy diễn ra rất nhiều phiên bản.
Bảo Thục uống một ngụm cà phê, cảm thấy đầu hơi nhức.
Cuối cùng, dưới ánh mắt cầu xin của cô, Dư Chính vẫn không bằng lòng. Lý do là:
“Tớ đã tham gia đọc thơ diễn cảm.”
Khi anh nói những lời này, vẻ mặt rất uy nghiêm.
Anh luôn luôn là một người rất có nguyên tắc.
Mà màn trình diễn ảo thuật của cô thất bại chấm dứt trong tiếng cười.
Nhưng mà thầy giáo lịch sử không trách cứ cô, tính tình của thầy ấy rất
tốt.
Cô còn nhớ, sau hôm đó, cô giận dỗi một tuần không nói chuyện với Dư
Chính. Nhưng cuối cùng bọn họ làm sao hoà thuận với nhau, cô cũng chẳng
nhớ.
“Mấy năm trước lúc họp mặt bạn học tớ đã gặp Lâm Anh, nghe nói cô ta làm việc ở bộ quan hệ xã hội của một khách sạn.” Lương Kiến Phi cười nói.
“Hình như thế.” Bảo Thục đãng trí gật đầu.
“Cậu còn ghét cô ta không?”
“Lâm Anh?” Cô kinh ngạc, “Vì sao tớ phải ghét cô ta?”
“Bởi vì cô ta cướp đi Dư Chính của cậu nha.” Lương Kiến Phi nghịch ngợm nháy mắt.
Bảo Thục bất đắc dĩ thở dài: “Đã nói tớ và cô ta không có giành giật Dư Chính mà!”
Trên đường về nhà, Bảo Thục lấy chuôi dù chọc trên mặt đất.
Lúc ấy, cô căm ghét Lâm Anh. Kiến Phi nói đúng, lần đầu tiên cô bị người ta đoạt mất Dư Chính rồi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...