"Xin lỗi là xong sao? Liễu gia các người là cái thá gì mà lại dám qua mặt Hứa gia ta hả?"
Ninh Ninh bị thái độ của bà làm cho sợ hãi đến mức bật khóc.
Hứa lão phu nhân lại bị dáng vẻ này của cô làm cho giật mình.
Chỉ mới nói vậy thôi mà đã khóc rồi, bà thật sự muốn biết, cô làm cách nào lại có thể ở bên cạnh một người lạnh lùng như Hứa Hàn Vũ vậy?
"Bà nội! Bà nặng lời quá rồi."
Hàn Vũ đau lòng đỡ cô đứng dậy, anh đưa tay lau nước mắt cho cô.
Bàn tay nhỏ bé của cô không ngừng run rẩy trong tay anh, anh càng nhìn lại càng thấy đau lòng.
Bà nội của anh dù đã lớn tuổi nhưng lại rất thích trêu chọc người khác, anh cũng hết cách rồi.
"Nặng lời? Tên tiểu tử thối, có vợ rồi thì liền không cần bà nữa."
"Bà nội! Bà không thấy cô ấy khóc rồi sao?"
Hứa lão phu nhân nhìn đôi mắt đỏ hoe của Ninh Ninh mà trong lòng cũng trở nên mềm nhũn.
Cô bé này quả thật là quá yếu đuối.
"Ninh Ninh! Qua đây."
Mặc dù rất sợ bà nhưng Ninh Ninh vẫn quyết định đi về phía trước.
Nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô, bà không nhịn được mà nở nụ cười hiền từ.
Bàn tay đã chằn chịt nếp nhăn đưa ra nắm lấy bàn tay mịn màng của cô gái trẻ.
"Ngồi xuống đây."
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, hai bàn tay cứ đan chặt vào nhau.
Bà nhìn về phía anh, rồi lại bật cười một cách vui vẻ.
Xem ra thì đã có người trị được đứa cháu trai cố chấp của bà rồi.
Bà nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay cô, ánh mắt dịu dàng mà nói.
"Con bé ngốc! Ta đã đi hết một đời người, lẽ nào lại không nhìn ra được hay sao?"
"Bà nội..."
"Ngày tới đón dâu thì ta đã biết con không phải là Liễu Hinh Hinh."
"Sao...Sao bà lại biết?"
"Người ta nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn của mỗi người.
Ánh mắt của con quá đỗi dịu dàng, còn đôi mắt của Liễu Hinh Hinh lại quá xảo trá."
Hoá ra mọi người đều biết rõ, chỉ là họ không muốn nói mà thôi.
"Ninh Ninh! Tu trăm năm mới được chung thuyền.
Tu ngàn năm mới được chung chăn chung gối.
Bà nội hy vọng hai đứa sẽ quý trọng mối duyên phận này."
"Bà nội..."
"Đứa trẻ ngoan, không khóc.
Bà nội biết con đã chịu nhiều thiệt thòi.
Từ nay về sau bà nội sẽ là chỗ dựa cho con, Hứa gia sẽ chống lưng cho con, tuyệt đối không để con chịu ấm ức nữa."
Ninh Ninh gật đầu, nước mắt lại cứ chảy ra.
Bà ôm cô vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về cô như đang dỗ dành một đứa bé.
Lần đầu tiên trong đời, Ninh Ninh cảm nhận được thứ gọi là tình thân.
Hàn Vũ đứng đó cũng mỉm cười nhìn cô.
Anh sẽ che chở bảo bọc cho cô, sẽ chăm sóc cho cô, sẽ thương cô đến hết một đời này.
Tất cả những thiệt thòi mà cô phải chịu đựng trong quá khứ, từng chút từng chút một, anh sẽ dành cả đời để bù đắp cho cô.
Bữa cơm tối đã được chuẩn bị xong.
Bà bảo hai người vào trong cùng ăn cơm.
Mâm cơm thịnh soạn được bày ra trên bàn, món nào món nấy đều được bày trí vô cùng bắt mắt.
Lại thêm cả mùi vị toả ra thật sự kích thích vị giác của người nhìn.
"Nào! Ngồi xuống ngồi xuống.
Ăn cơm thôi."
Vừa hay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Dì Năm đi ra mở cổng, người xuất hiện trước mặt khiến dì có chút không biết làm sao.
Nhưng đến nhà là khách, dù muốn dù không dì vẫn lịch sự mời người ta vào nhà.
"Ninh Ninh! Ăn nhiều một chút, con ốm quá rồi."
"Nội cũng ăn đi! Đừng có mãi gắp cho con nữa."
"Ngoan lắm! Cháu dâu."
"Hai người xem con là không khí có đúng không?"
Bữa cơm đang diễn ra vui vẻ thì bị phá vỡ bởi giọng nói của một người.
Động tác trên tay Ninh Ninh dừng lại, đôi mắt xinh đẹp khẽ cụp xuống.
"Bà nội! Con tới thăm bà đây."
Hàn Vũ bực dọc buông đũa, bàn tay đưa xuống dưới nắm lấy tay cô.
Ninh Ninh ngước mắt lên thì nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh.
Hứa lão phu nhân nhíu mày, biểu cảm có chút không hài lòng nhưng vẫn khéo léo mà che đậy.
"Là Phi Yến đó sao? Đã lâu không gặp, con hình như xinh đẹp hơn rồi."
"Bà nội! Con xin lỗi! Con không biết mọi người đang dùng bữa."
"Không sao! Đến nhà thì là khách.
Nào ngồi xuống cùng ăn cơm đi."
Mộng Phi Yến mỉm cười rồi ngồi xuống đối diện anh.
Dì Năm lấy lên một đôi đũa và một cái bát đặt xuống trước mặt cô ta.
Bầu không khí bỗng trở nên im lặng đến dị thường khiến cho dì Năm có chút lạnh gáy.
Rõ ràng lúc nãy vẫn còn đang vui vẻ vậy mà chỉ vì sự xuất hiện của một người lại có thể khiến không khí trở nên lạnh lẽo đến vậy.
"Hàn Vũ! Em nhớ anh thích nhất là ăn món sườn xào chua cay này."
Mộng Phi Yến gắp một miếng sườn bỏ vào bát của anh, đôi mắt nhìn về phía Ninh Ninh mỉm cười đắc ý.
Hàn Vũ nhìn miếng sườn trong bát của mình rồi lại nhìn người trước mặt.
Hành động tiếp theo của anh khiến nụ cười trên môi cô ta biến mất.
"Đũa mình sài, dơ lắm.
Đừng có bóc lung tung như vậy.
Hơn nữa Ninh Ninh không biết ăn cay, từ lúc cưới cô ấy anh cũng không thích ăn cay nữa."
Vừa nói, anh vừa đẩy bát ra xa sau đó nhờ dì Năm lấy cho mình bộ bát đũa khác.
Lão phu nhân nhìn thấy anh làm như vậy thì mỉm cười gật đầu hài lòng.
Còn Mộng Phi Yến lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
Lúc trước...Anh nào có đối xử với cô như thế.
Vậy mà...!
"Em ăn đi!"
Gắp một miếng thịt nướng bỏ vào bát cho Ninh Ninh, anh còn không quên tặng cho cô một ánh nhìn đầy dịu dàng.
Nhìn thấy trên môi cô nở nụ cười, anh cũng cảm thấy lòng mình vui vẻ.
Ninh Ninh gắp một miếng thịt để vào bát cho anh, không chút chần chừ anh liền gắp đưa lên miệng.
Mộng Phi Yến chứng kiến tất cả, cô ta lại chỉ có thể nở nụ cười nhạt.
"Hàn Vũ! Lát nữa anh đưa em về với được không?"
"Không tiện đường."
"Nhưng..."
"Phi Yến à! Hay là con ngủ lại đây với bà nội một đêm đi."
"Con..."
"Quyết định vậy đi! Con gái con đứa, ban đêm ban hôm đi một mình không tốt."
Không thể từ chối, chỉ có thể gật đầu.
Hứa lão phu nhân nhìn về phía Ninh Ninh rồi mỉm cười tươi tắn.
Bao nhiêu năm không gặp, học gì không học lại học làm trà xanh.
Muốn phá hoại hạnh phúc của cháu nội bà ư? Mộng Phi Yến, có mơ thì cũng đừng nên nghĩ tới.
Ăn xong bữa tối, Hàn Vũ và Ninh Ninh ra về.
Căn nhà bỗng chốc trở nên im lặng, chỉ còn lại bà và Mộng Phi Yến.
"Phi Yến! Con có thấy Hàn Vũ rất tốt với Ninh Ninh không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...