Hạnh Phúc Muộn Màng - Cưng Sủng Bà Xã Của Tổng Tài!
Ánh mắt ủy khuất mang thêm sự tức giận nhìn lên gương mặt lạnh lùng, gương mặt lạnh lùng lại có thể khiến bao nhiêu cô gái mê say. Tay anh từ từ buông thả tóc Ái Tinh ra. Cặp mắt mang theo sự lạnh lùng nguy hiểm nhìn cô, tư thế đứng dậy, chỉnh lại quần áo.
Từ trong cổ họng chỉ phát ra tiếng hừ rồi cất bước bỏ đi. Ái Tinh tức giận đến mức ré to lên, ầm ĩ. Hàn Thiên bước nhanh ra cửa phòng, muốn thoát khỏi sự điên cuồng của cô ả. Vừa gặp trợ lý thì anh đưa mắt ra hiệu "dọn dẹp sạch sẽ thứ trong phòng" là trợ lý Tần đã hiểu, đành gật đầu chấp thuận.
Tư thế hiên ngang của Hàn Thiên định bước đi thì bị trợ lý Tần kéo tay lại. "Chủ tịch, đoạn video trong phòng đã xong. Đợi lệnh của ngài."
Vừa nghe xong, con mắt của anh khẽ nhướng mày lên. Trợ lý Tần vội đạp tiếp "Báo chí cũng đã êm xuôi. Công trình đang dọn dẹp, chắc cũng xong trong 2-3 ngày."
Giọng nói anh cắt ngang lời nói của trợ lý Tần "Việc cần giao đã giao chưa?" Giọng nói trầm ấm nguy hiểm, khẽ run người, trợ lý Tần vội đáp "Việc cần giao đã giao."
"Tên đó đang ở đâu?" Hàn Thiên khẽ nhìn xung quanh, bất giác hỏi trợ lý.
Trợ lý ngơ ngác "Chủ tịch tìm ai?"
"Lâm Phong. Hắn đâu?" Con ngươi nhìn chăm chú trợ lý sau một hồi quanh qua quanh lại.
"Việc của ngài đưa xuống, Lâm tổng đang giải quyết." Trợ lý thông báo giọng rành mạch.
Trợ lý vừa dứt lời thì giọng nói đầy mệt mỏi lọt vào màn nhĩ cả hai người. "Tên khốn, cậu ác với mình vừa thôi."
Nghe giọng nói đã biết ai nên không khỏi ngạc nhiên đến giật mình. Hàn Thiên chỉ hừ.
"Tớ vừa về nước, giải quyết mấy dự án bên kia xong thì về đây tưởng được thư giãn thì lại trúng tên đào tiền. Mà vụ này cậu lo được mà." Lâm Phong mồm dẻo, cười đi tới khoác vai Hàn Thiên thân mật.
Hàn Thiên cũng không đẩy tay Lâm Phong ra khỏi người mình. "Chả phải vừa đi chơi về sao? Kêu la chuyện gì?"
Lâm Phong đưa tay vỗ má Hàn Thiên "Thì đúng là vậy, nhưng.." Lời nói còn đang nói nửa chừng tay Hàn Thiên đã đánh vào bụng anh. Lâm Phong tuy có cơ bụng nhưng lực đấm của Hàn Thiên không phải nhỏ. "Cậu...muốn giết tớ sao?"
"Nhiêu đó nhầm nhò gì với cậu. Nhớ tối nay chỗ cũ. Không tới là không chỉ 1 cú." Hàn Thiên cười vào mặt Lâm Phong một cái, rồi quay lưng bỏ đi. Trước khi quay lưng không quên nói kêu ông lo vụ trong phòng làm việc. Tài liệu quan trọng anh đã cất kỹ nơi khác, muốn quậy muốn phá muốn xé thì tùy cô ta. Nhưng cô ta dám? Cùng làm ré to khóc cào xé ghế sofa đắt tiền thôi.
-----Hết chương 24-----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...