1.
Chủ nhật, ngày 4 tháng 11, lúc 0 giờ 3 phút
“Nói đúng hơn là nhà bố mẹ anh.”
Trần Hấp ngồi vào trong xe, có chút căng thẳng, nói: “Nhà bố mẹ anh? Vậy bọn họ có ở nhà không? Hay là chúng ta về đi…”
“Trong nhà không có ai.” Chương Lộc thở dài.
“Em cảm thấy nhỡ đâu đột nhiên gặp phải bố mẹ anh thì không được hay cho lắm, không phải là em không muốn gặp…”
“Anh hiểu mà.”
Trần Hấp có cảm giác mình có giải thích thì cũng không rõ ý, dù sao thì biểu hiện của cô đúng là đang không muốn, vì thế cô không nói thêm gì nữa.
Anh không lái xe về nhà mà lái vào khu biệt thự ở một vùng biệt lập, sau đó lại ngoặt sang một hướng khác, tiến vào bãi đỗ xe ở tầng hầm.
Trần Hấp nhìn từng chiếc xe mà cô chẳng biết tên được sắp xếp ngay ngắn, thực sự đã bị kinh ngạc, nói đúng hơn là kinh sợ.
“Đây là nhà của anh??”
Chương Lộc tắt máy, “Đúng hơn mà nói, là nhà bố mẹ anh.”
Trần Hấp không biết vì sao mà anh cứ một mực nhấn mạnh đây là nhà của bố mẹ, theo cô thấy, chẳng phải bố mẹ anh và anh là người một nhà sao.
“Anh nói bạn gái cũ của anh không chịu nổi anh nên chia tay là gạt em hả?” Trần Hấp lẩm bẩm.
“Anh gạt em làm gì?” Anh bất lực nói.
“Vậy tại sao…” Trần Hấp cảm thấy mình không thể giải thích vì sao, chắc chắn là có chỗ nào đó không ổn.
Chương Lộc đưa cô xuống xe rồi dẫn cô tới chỗ thang máy.
“Kể ra chuyện này khá là mất mặt.”
“Vậy anh không thể nói được sao?” Trần Hấp lại càng tò mò hơn.
“Muốn biết sao?”
“Vâng!” Rốt cuộc đó là chuyện mất mặt gì lại khiến anh không thể nói như vậy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh cười khẽ, “Thời còn đi học anh bắt đầu tập tành chơi nhạc, sau khi tốt nghiệp đại học thì bắt đầu ru rú trong ban nhạc, vì vậy mà cứ mãi thất nghiệp, cũng không có thu nhập.
Bố anh bảo thủ và cố chấp hơn anh nhiều, chỉ hận rèn sắt không thành thép*, vì vậy cắt tiền viện trợ cho anh, thậm chí còn thông báo ra bên ngoài, không cho phép họ giúp đỡ anh.” Anh dùng dăm ba câu để giản lược câu chuyện.
(*) Hận rèn sắt không thành thép: Ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
– Theo lylydan’s corner.blogspot
“Vậy đám Tô Nhất Trương không giúp anh sao? Vậy thì chẳng phải anh sẽ rất khó khăn?” Cô cảm thấy hồi đó chắc hẳn anh đã rất vất vả, không khỏi hỏi thêm.
“Bọn họ đều phải ăn bám bố mẹ, làm sao dám giúp đỡ anh.”
“Vì vậy mà lúc anh hẹn hò với bạn gái anh cũng là lúc anh thực sự không có tiền.
Sau đó cô ta đá anh nên anh bị kích thích, từ bỏ âm nhạc sao?” Trần Hấp diễn giải, đột nhiên sinh oán giận.
“Là bạn gái cũ,” anh đính chính, “Lý do anh từ bỏ âm nhạc là vì anh không làm ra được thành tích gì, không phải là do cô ta kích thích.”
“Thật không đó…” Cô không tin.
“Thật mà.” Anh nhoẻn miệng cười, “Em không thể cứ nghi ngờ anh mãi vậy được, em phải tin tưởng anh chứ.”
“Tinh”, hai người ra khỏi thang máy.
Phong cách nhà của Chương Lộc khác với nhà của Tô Nhất Trương, nhà anh theo lối phong cách Âu sang trọng, đèn chùm pha lê được treo trong phòng khách, dù xa xỉ rực rỡ nhưng lại không lố lăng chướng mắt.
Tuy vậy, Trần Hấp bị anh trêu nên cảm thấy có chút xấu hổ, dưới ánh đèn biểu hiện lại càng rõ ràng hơn.
Cô đổi đề tài, “Vậy giờ mối quan hệ của anh và bố mẹ đã hòa hoãn rồi sao?”
Chương Lộc kéo cô vào phòng bếp, để cô ngồi xuống rồi đi đun nước, “Cũng tạm.
Trước kia anh còn chẳng thể vào nhà, giờ thì có thể ngồi chung một bàn ăn cơm rồi.”
Giọng điệu anh bình thường nhưng Trần Hấp lại cảm thấy nó ẩn chứa một nỗi khổ sở khó hiểu.
Ai mà chẳng có ước mơ, nhưng không phải ai cũng có đủ dũng khí để theo đuổi, mà từ bỏ ước mơ dở chừng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
“Anh rất tài giỏi.”
“Hả? Sao lại tài giỏi?”
“Em không cần biết, em chỉ biết là anh rất tài giỏi đó.”
Chương Lộc dở khóc dở cười, “Được rồi mà, anh đã kể xong chuyện cũ rồi, vẫn muốn hỏi thêm sao?”
“Ôm một cái.” Trần Hấp dang tay.
Chương Lộc đi tới, ôm cô vào lòng, “Đây là đang an ủi anh hả?”
Trần Hấp không nói lời nào.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Anh đã từng nói với em rồi mà, một khi từ bỏ chuyện gì thì anh không thích phải nói hối hận, thứ quan trọng hơn quá khứ chính là tương lai.”
Có lẽ là Trần Hấp đang cảm thấy tiếc nuối.
Không muốn để cô đắm chìm trong tâm trạng này, Chương Lộc hỏi: “Có muốn đi xem phòng thu âm của anh không?”
2.
Chủ nhật, ngày 4 tháng 11, lúc 0 giờ 30 phút
Trên những bậc thang được phủ kín bằng thảm lông cừu, Trần Hấp vừa đi vừa nghĩ, dẫm giày lên tấm thảm này chắc hẳn lúc giặt phiền phức lắm.
Nhưng rất nhanh sau đó sự chú ý của cô đã rời qua chỗ khác.
Cô đi cùng Chương Lộc lên tầng ba, nằm ngay ở đầu cầu thang chính là phòng thu âm mà anh nói.
Đẩy cửa ra, cô không khỏi thốt lên.
Gian phòng này tuy nhỏ nhưng cái gì cũng có, từ máy tính, ống thu thanh, âm-li, đàn điện tử, còn có cả hằng hà sa số những thiết bị mà cô không biết tên được xếp ở đây.
Có một tấm kính dày ngăn cách nơi đây với một phòng nhỏ khác, vậy hẳn đây phải là phòng thu âm, ở góc phòng có mấy cây đàn ghita nằm chồng chất lên nhau.
Mỗi chỗ đều sạch sẽ, không chút bụi bặm nào.
Căn phòng này cách âm rất tốt, vừa đóng cửa vào Trần Hấp đã có cảm giác như mình vừa mới bế quan tỏa cảng, mỗi một hơi thở đều gần trong gang tấc.
Chương Lộc đặt cô ngồi lên đùi mình, với tay lấy chiếc tai nghe đeo lên đầu cô.
Giọng nói mang theo chút lười biếng và gợi cảm của anh truyền vào tai cô: “Test.”
Ngứa đến nỗi mà cô muốn xoa xoa lỗ tai mình.
“Có muốn thử chút không?”
Trần Hấp có chút chần chờ, “Không đâu, em không biết hát.”
Cô thấy anh mở một vài phần mềm ra, sau đó lại nhấn một vài nút ở thiết bị điều âm trước mặt.
Biểu đồ sóng âm rung lắc cho thấy giọng nói của cô đang được thu lại.
“Chương Lộc.” Giọng nói của cô được truyền tới ống thu thanh, sau đó được phát ra, giọng của cô qua ống thu có thêm chút quyến rũ, khác với giọng thường ngày.
“Không sao, cứ thoải mái đi nào.”
“Em có căng thẳng đâu, nhưng mà em hát lệch nhịp lắm.”
Tiếng cười trầm thấp của anh truyền tới màng nhĩ, Trần Hấp lại càng thẹn thùng.
“Vậy anh và em cùng hát, được không?”
“… Chầm chậm thích em [*], bài này anh hát được không?”
Chương Lộc không nói gì, nhưng ngay giây sau đã có tiếng nhạc nền vang lên.
Anh cất giọng hát câu đầu tiên, “Trong sách luôn thích viết về những buổi tối vui vẻ hạnh phúc.
Chàng trai và cô gái đạp xe cùng nhau trò chuyện.
Cô gái mặc bộ đồ trắng mà chàng trai yêu thích.” Trần Hấp hát cùng anh, “Đi qua rất nhiều ngã rẽ, thật nhiều điều lãng mạn.”
(*) Bài hát “Chầm chậm thích em” do Mạc Văn Úy trình bày, bản dịch được trích từ page Mê Mụi.
Bức vách kính phản chiếu lại hình ảnh hai người ngồi ôm lấy nhau.
Trần Hấp nhìn vào vách kính, thấy người đàn ông đang cũng đang nhìn cô qua cửa kính, tim cô bỗng đập mạnh mẽ, có chút gì đó thật khẩn thiết, thật nhiệt liệt.
“Chầm chậm thích em, chầm chậm hồi tưởng lại.
Chầm chậm ở bên em rồi từ từ cùng nhau già đi, bởi vì chầm chậm chính là lý do tốt nhất.
Trong sách luôn thích viết về những buổi tối vui vẻ hạnh phúc.”
Hát xong, Trần Hấp rời ánh mắt trước, “Ừm… Em hát có bị lạc nhịp không?”
“Em hát rất dễ nghe.”
“Có thể cho em nghe mấy ca khúc anh hát trước kia không?” Cô dè dặt hỏi, thực ra cô rất muốn nghe anh hát “Vũ trụ màu đỏ” một lần.
Chương Lộc ôm cô lên rồi đặt cô sang ghế ngồi bên cạnh, sau đó anh đứng dậy, đi tới góc phòng cầm một chiếc đàn ghita lên, cuối cùng tìm cái ghế rồi ngồi xuống.
Trần Hấp kinh ngạc nhìn anh.
Cô đeo lại tai nghe, cô ngồi ngay ngắn, tâm trạng hưng phấn, chuẩn bị nghe anh biểu diễn.
Anh chỉnh âm, đưa tay gảy mấy dây đàn, sau đó đột ngột đè lại toàn bộ dây, mặt mày hớn hở nhìn Trần Hấp, cất giọng ca.
“Bóng đêm ám ảnh chúng ta mãi chẳng ngừng, những hơi thở nóng ấm và bão tố nổi dậy mãnh liệt.”
Trần Hấp không ngờ anh lại hát bài này, bởi cô nghĩ bài này dường như là đại diện cho quá khứ của anh, nó chính là một sự tồn tại khác biệt.
Anh hạ thấp tông giọng, cộng thêm chất giọng khàn khàn, khiến cô không thấy thương cảm mà chỉ thấy hoài niệm.
“Quên hết tất thảy quá khứ, buông bỏ những tháng ngày từng được chào đón vô số lần.”
Dư âm chậm rãi tản đi, Chương Lộc buông ghita, đi tới chỗ cô.
Trần Hấp nhìn anh dần bước tới chỗ mình.
“Em quên thu âm lại rồi…” Cô đột nhiên nói, giọng đầy hối tiếc.
“Em thích bài này sao?”
“Vâng, em thích lắm.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh cúi người, vuốt ve mặt cô, “Sau này muốn nghe thì anh hát cho em nghe, bao nhiêu lần cũng được.”
“Thật hả?”
“Hình như em rất thích hỏi anh câu “thật hả” thì phải.”
Anh cúi đầu hôn trán cô, “Thật đó.”
Sau đó là một nụ hôn trên chóp mũi, “Phải tin tưởng anh.”
Cuối cùng là bờ môi, “Anh sẽ không lừa dối em.”
3.
Chủ nhật, ngày 4 tháng 11, lúc 1 giờ 15 phút
Trần Hấp cảm thấy lời ngon ngọt của đàn ông là không thể tin, nhưng khi đối diện với lời nói của Chương Lộc, không hiểu sau cô lại không thể nào chống cự, không tự chủ mà sa vào trong đó.
Hai người âu yếm nhau trong phòng thu âm một lúc lâu, sau khi nhìn giờ thì mới biết đã muộn, vì vậy hai người dọn dẹp lại một chút rồi thay đồ ngủ, chuẩn bị đi ngủ.
Phòng ngủ của Chương Lộc cũng ở tầng ba, ở căn phòng trong cùng của tầng.
Gian phòng không lớn lắm, chỉ có một chiếc giường, một chiếc ghế sopha và một cái máy chiếu, tuy rằng cảm giác không quá trống trải nhưng lại thiếu hơi người.
Chăn trên người thật ấm, mà thân nhiệt của người nằm cạnh cũng rất nóng, lại còn được bao bọc rất thoải mái nên Trần Hấp thỏa mãn thở một hơi dài.
Cô hỏi Chương Lộc, có phải căn phòng này trống người quanh năm, anh nói, hiện giờ bố mẹ anh đang ở nội thành, không có chuyện gì gấp thì sẽ không về đây.
Hè hằng năm thì họ sẽ về đây vì mẹ anh thích bơi lội.
Hiện giờ trời đang về đông nên họ không hay về.
“Vậy cứ để trống vậy cũng khá phí.”
“Nếu em muốn thì chúng ta tới đây mỗi tuần là được.”
“Em thấy nhà anh đang ở vẫn tốt hơn, nhà lớn quá nó vắng lắm.”
“Em thích nhà kiểu gì?”
“Em cũng không có yêu cầu đặc biệt gì cả, nhưng phòng khách nhất định phải to, phải có một bức tường trống trước ở trước mặt để chiếu phim, như phòng của anh vậy nè.
Nhưng mà ghế sopha phải lớn hơn, loại có thể ngủ được ấy.”
“Sân thượng nhà anh em cũng thích, trồng hoa trồng cỏ cho vui vẻ.”
“Phòng ngủ đừng rộng quá, nếu em ngủ một mình sẽ thấy sợ.” Nói rồi cô đưa tay nắm chặt eo anh, “Nhưng giường thì phải rộng.”
“Còn gì nữa không?”
“Ừm… Em không biết nữa.” Trần Hấp mơ màng nói, sự vuốt ve đụng chạm của anh đằng sau lưng làm cô càng bối rối hơn.
“Ngủ đi.” Anh thầm thì.
4.
Chủ Nhật, ngày 4 tháng 11, lúc 10 giờ 55 phút
Chương Lộc: “Em dậy ăn chút cháo đi, anh ra ngoài mua cơm trưa.”
Đó là tin nhắn được gửi từ một tiếng trước.
Trần Hấp vẫn còn đang ngái ngủ, nghĩ ngợi một lát mới nhận ra mình đang ở nhà bố mẹ Chương Lộc.
CX: “Anh về rồi ạ?”
Trần Hấp đợi một hồi không thấy anh trả lời, liền đứng dậy đi xuống tầng.
Khi cô xuống đầu cầu thang tầng hai bỗng lờ mờ nghe được một giọng nữ.
Không phải Chương Lộc.
Sự phát hiện này khiến cho cô chần chừ bước chân.
Đương khi cô còn đang lưỡng lự không biết nên đi về phòng đợi hay là xuống tầng thì lại đụng mặt với người tới nhà.
Đôi ngươi đen láy, hàng lông mày thanh tú, mái tóc nâu xoăn ngang vai, phong thái sang chảnh tao nhã, uy nghiêm mà lại không làm mất đi vẻ dịu dàng.
Trần Hấp nhận ra người phụ nữ cao sang đứng trước mặt mình đây có lẽ chính là mẹ của Chương Lộc.
Mà nhìn lại mình, trên người vẫn còn đang mặc áo ngủ, lại còn chưa rửa mặt, con mắt kèm nhèm.
Cô chỉ muốn quay người trốn đi ngay tức khắc.
“Con chào cô ạ.” Cô cố gắng khống chế giọng nói của mình, cố gắng để không thể hiện là mình đang run rẩy.
“A, là Hấp Hấp hả.” Bà sững sờ, lập tức cười chào hỏi, giọng điệu hòa ái thân thiết.
Hóa ra Chương Lộc thực sự đã đề cập tới cô với bố mẹ mình, nhưng đột nhiên được mẹ anh gọi bằng tên thân mật như vậy khiến Trần Hấp cảm thấy căng thẳng.
“Vâng ạ, Chương Lộc ra ngoài mua đồ rồi ạ, chắc là anh ấy sẽ về nhanh thôi ạ.”
“Đứa nhỏ này, về mà cũng chẳng thèm báo một tiếng.” Bà tiến tới kéo tay Trần Hấp, quay người dắt cô xuống tầng.
Hai người cùng ngồi xuống ghế sopha ở phòng khách.
“Hôm qua là sinh nhật của Tô Nhất Trương, bọn con về muộn quá nên mới qua đây ngủ lại ạ.” Trần Hấp giải thích.
“Sao không báo trước một tiếng để cô bảo thím Ngô tới chuẩn bị cơm trưa cho hai đứa, trong nhà có còn nguyên liệu gì đâu, đói chưa con?”
Trần Hấp lắc đầu, “Con không đói ạ.” Giờ cô còn tâm trí đâu để lo mình có đói không, cô chỉ ngóng Chương Lộc quay về thôi.
“Lúc trước Chương Lộc kể về con cho cô nghe là cô đã muốn gặp con rồi, nhưng mà nó không chịu, cứ nói cái gì mà tự khắc rồi sẽ thấy, xem ra nay cô về chính là “khắc” ấy đây.”
Mẹ Chương trông có vẻ phấn khởi, nắm tay cô mãi không buông, giống như thực sự rất mong chờ được nhìn thấy cô.
Trần Hấp không biết phải nói gì, chỉ đành gượng gạo nở nụ cười.
“Từ nhỏ thằng nhóc Chương Lộc này đã luôn để người ta phải lo lắng, tới lúc lớn rồi cô cũng không quản được nó.
Nó với bố nó đều nóng tính, những lúc cô bị kẹp ở giữa cũng đành chịu.” Mẹ Chương tỉ mẩn quan sát cô vài lần, “Ngoan quá đi.”
“Mẹ?”
Là Chương Lộc.
Một tay anh cầm một hộp bánh, tay còn lại xách một túi ni lông lớn, qua lớp túi bóng đục có thể lờ mờ thấy được vài túi mì và mấy quả cà chua.
“Sao mẹ lại về đây?”
Trần Hấp đứng lên cùng mẹ Chương, bỗng nghe được bà nói: “Sao mẹ không thể về hả?” Sau đó bà liếc qua túi đồ trong tay anh, cau mày nói: “Cơm trưa mà ăn mấy đồ này sao?”
Trần Hấp căng thẳng, vội vàng nhìn về phía Chương Lộc, chỉ sợ anh sẽ nói đây là đồ cô thích ăn.
“Vâng, cũng muộn rồi nên con làm mấy đồ không rườm rà thôi.”
“Con cũng biết là muộn rồi hả, sao không báo trước cho thím Ngô để thím ấy chuẩn bị có phải tốt không? Cùng nhau ra ngoài ăn đi.” Bà chốt hạ.
“Giờ đã là 11h30 rồi đó mẹ, ra ngoài ăn thì cũng phải đợi nhanh nhất là tới 1 giờ trưa mới được, giờ con đi nấu chút là xong ngay, mẹ đừng vẽ chuyện nữa.”
Mẹ Chương suy nghĩ chút, thấy như vậy cũng có lý, “Do tối nay mẹ có việc thôi, không thì đã…”
“Lần sau có dịp thì mẹ với bố cùng tới, tối nay con và Hấp Hấp cũng có việc rồi.”
“Anh đừng có mà lấy cớ lần sau qua loa với mẹ, sau để mẹ với bố anh định ngày gặp, ngồi ăn với nhau bữa cơm.
Hấp Hấp, con nghĩ sao?”
“Cô à, con đi được ạ.” Trần Hấp không lưỡng lự mà gật đầu.
“Một lời đã định nha, được rồi, mẹ không quấy rầy hai đứa nữa.
Hấp Hấp, gặp con sau nha.”
Trần Hấp gật đầu chào hỏi, sau đó đi cùng Chương Lộc tiễn mẹ Chương ra ngoài cửa.
5.
Chủ Nhật, ngày 4 tháng 11, lúc 11 giờ 30 phút
“Cô trông có vẻ nghiêm, mà thực ra rất dễ gần.”
Cà chua được đun sôi liền tỏa mùi thơm ngào ngạt ra khắp căn bếp, nồi nước vang lên ùng ục.
Trần hấp ăn chút bánh ngọt trong lúc chờ cơm.
Hôm qua cô chỉ nói là tiếc vì không được ăn bánh ngọt mà hôm nay anh đã mua thật, đúng là không ngờ.
“Vậy mà em còn căng thẳng vậy hả?”
“Anh nhìn ra sao? Thực sự không còn cách nào mà, sao em có thể không căng thẳng được.”
“Sao mà căng thẳng?”
“Em cũng không biết, căng thẳng chính là căng thẳng, hơn nữa lúc đó em còn chưa đánh răng rửa mặt, quần áo cũng chưa thay, trông chẳng lễ phép gì cả.” Trần Hấp càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, hối hận nói: “Làm sao giờ? Anh còn cười nữa hả!”
“Mẹ anh không để ý đâu, bà ấy còn phấn khởi lắm kìa.
Nếu em lại gần thơm bà ấy một cái, khéo bà ấy còn phấn khích hơn nữa cơ.”
“Cô sẽ kêu chú tới ăn cơm cùng chúng ta thật hả anh?”
“Ừ.” Anh gật đầu, “Nói thế mà em cũng đồng ý.”
“Lúc đó sao mà em từ chối được chứ?”
“Chỉ là ăn cơm cùng nhau thôi, đừng suy nghĩ nhiều làm gì.” Chương Lộc bưng đồ ăn tới trước mặt cô, “Cẩn thận kẻo bỏng.”
Trần Hấp nhìn tô mì ngào ngạt, đầy ắp hương vị trước mặt mình, đột nhiên trịnh trọng nói: “Nè, em còn muốn cảm ơn anh vì đã cố gắng níu lại chút hình tượng cuối cùng của em trước mặt cô.”
Chương Lộc cười to..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...